Thái Tử Phi Tối Cao

Chương 28: Chương 28: Hôm Nay Thật Nhọ Quá Thể!




Tuyết Thần vương gia từ xưa đến nay đều không hay tham dự tiệc tùng hoàng thất, thế nên những lần trước ta mới không có ấn tượng gì về người này, Hoàng Cung cũng quen nên cho dù hắn không tới, vẫn nói là ‘tất cả mọi người đều đã tới đông đủ’ rồi. Thế nhưng lần săn bắn được Hoàng thượng đích thân dẫn đầu đoàn người tham gia này thì hắn lại cũng đến góp vui.

Trước đại hội săn bắn , Thế Hiên cũng đã giúp ta luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Ở hiện đại, ta đối với môn thể thao cũng là nhất nhì trong thành phố, nên rất nhanh đã thành thạo, bắt phát nào trúng phát đó, kỹ thuật cưỡi ngựa cũng vô cùng thuần thục, đã có thể phân cao thấp với chàng. Thế Hiên vừa lòng đến mức thưởng cho ta cả đống trang sức, gấm vóc, bảo vật quan trọng cũng ném cho ta giữ, sủng ta lên trời xuống đất, hận không thể đặt cả Hương quốc dưới chân ta. Ngọc Uyển Thanh tuy không biết mấy thứ này, đáng lẽ không nên đi, nhưng vì các phi tần khác cũng đi , với cả … Tuyết Thần cũng tham gia nên nàng ta chẳng thể ở Đông Cung được, nhất mực đòi theo.

Hoàng đế tuổi đã cao, hơn nửa đầu đã bạc trắng, khuôn mặt đã nhiễm phong trần, lão luyện nhưng vẫn khí phách hiên ngang cầm cung dẫn đầu đoàn người. Lần này cũng có cả các quan đại thần , hoàng thất hoàng tôn quý tộc lớn nhỏ , còn có các Trạng nguyên, Tiến sĩ, Thám Hoa, .. đều tham gia.

Đến nơi, Hoàng thượng dùng tên bắn một con nai xem như mở màn, sau đó là các vị hoàng tử công chúa, vương gia đua nhau mà giành bắn hòng múa may lấy lòng Phụ hoàng . Thế Hiên đưa ta một cái pháo hiệu, dặn đi đâu cũng được, khi gặp nguy hiểm,chỉ cần bắn pháo thì hắn sẽ tới ứng cứu, rồi thúc ngựa đi. Còn đám người Trạng nguyên thám hoa gì gì đó thì ra sức làm thơ, phi tần nói cười rôm rả, cung nữ đứng hầu một bên, tay cầm quạt phe phẩy nhè nhẹ.

Ta ngồi trên ngựa, tay siết chặt cung tên, thúc ngựa tiến sâu vào rừng tìm kiếm mục tiêu. Lát sau nhìn thấy con thỏ nhỏ có bộ lông trắng muốt, không kìm được mà xuống ngựa, lén la lén lút tiến tới, vừa đi vừa nịnh nọt :

“ Ôi chao, chú thỏ đáng yêu quá ! Ngoan nào, ngoan nào, mau lại đây với ta, ta hứa sẽ tìm cho ngươi một cô thỏ thật thật thật đáng yêu về cho ngươi làm vợ ~~”

Đằng sau vang lên tiếng động, thỏ con kinh hãi co giò chạy mất. Một đám quạ đen bay ngang, ta tức tối quay lại , hung hăng định mắng kẻ nào đó dám cả gan kinh động thỏ nhỏ làm nó chạy mất thì nhất thời đứng im bất động khi nhìn thấy kẻ trước mặt. Sau đó là ánh mắt khinh thường, ta nhếch miệng , chua ngoa nói :

“ Ai ôi ~ Tử Vương gia lẽ nào rảnh rỗi hết việc làm, đến đây làm gì? Có phải hay không là nhớ ta quá rồi?”

“ Ồ? Nhớ nàng? Không ngờ bản vương còn chưa nói, nàng đã đoán được rồi. Nguyên lai nàng cũng rất hiểu ta, rất quan tâm ta . Di Nhi, đã bao nhiêu ngày chúng ta chưa gặp nhau rồi nhỉ?” Tử Thuần đạp chân lên bàn đạp lấy đà, phi thân về phía ta, rất nhanh gọn đè ta xuống thảm cỏ xanh mướt còn đọng lại vài giọt sương sớm.

Hắn rốt cuộc có biết mình nặng thế nào hay không? Vì sao cứ thấy ta là đè ta xuống thế này hả? Lẽ nào ngay giữa thanh thiên bạch nhật, hắn vẫn không buông tha cho ta? Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường?

Ta đang nghĩ có hay không nên bắn pháo thì hắn đã nhận ra, tiện tay giật lấy pháo hiệu từ trên tay ta vứt đi thật xa, cười yêu mị :

“ Ở bên ta, nàng không cần dùng đến thứ đó. Thế Hiên cũng quá khinh suất, sủng nàng yêu nàng lại để nàng một mình đi thế này sao?”

“ Là ta muốn chàng làm vậy!” Ta bĩu môi. Nếu chàng ở bên cạnh, thì chẳng phải ta sẽ chẳng có gì mà bắn sao? Thân thủ chàng tốt như vậy, chỉ sợ ta còn chưa kịp nhấc cung, mục tiêu đã nằm chết tươi một đống rồi.

“ Vậy xem ra, là nàng quá ngu ngốc rồi, không biết đi một mình là rất nguy hiểm hay sao?” Dứt lời, hắn cực kỳ không khách khí áp người xuống, ra sức cắn cánh môi đỏ mọng của ta.

Ta vẫy vùng muốn đẩy hắn ra, thấy không xi nhê gì liền cắn vào môi hắn một cái thật mạnh, nhân cơ hội hắn đang xuýt xoa thì vùng ra, cong đuôi chạy thẳng. Chạy được một hồi, ta mới kiệt sức ngừng lại nghỉ ngơi. Chợt nhận ra, pháo hiệu cũng không còn, ngựa chẳng thấy, bản đồ rơi tự khi nào, cung tên tên cũng quên luôn rồi! Thật quá thê thảm! Đúng là hôm nay nhọ quá thể mà! Hu hu… Thế Hiên a!!!!

Không sao không sao, cứ ngồi yên một chỗ, khi mọi người trở về không thấy ta, nhất định sẽ lập tức đi tìm thôi. Đều tại tên Tử Thuần đáng ghét! Về phải méc với Hiên, kêu chàng chỉnh hắn một chút! Nếu không phải hắn là đại ca của chàng, chỉ e đã bị ta tiễn đi từ lâu rồi.

Đang lúc tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất thì ta lại nghe thấy tiếng đàn réo rắt đâu đây, liền vô thức cứ như vậy mà đi theo. Sau này mới thấy, lựa chọn đó rất đúng đắn!

Tiếng đàn rúng động tâm can ấy chính là từ tay Tuyết Thần mà ra. Hắn rất nhàn nhã ngồi trên tảng đá, không chút lo sợ lướt tay trên dây đàn. Trước mặt là mấy hòn đá xếp theo hình thù rất kỳ lạ trên mặt đất. Hình tròn chẳng ra hình tròn, hình vuông chẳng ra hình vuông. Ta cũng chẳng để tâm, cực kỳ hưởng thụ ngồi xuống chống cằm nghe hắn đàn. Ta cũng biết đàn, nhưng kỹ thuật lại không bằng hắn. Hắn cũng không vì sự xuất hiện của ta mà kinh động, xem ta là người vô hình mà đàn như không có chuyện gì.

Ngay lúc đó, ta thấy có một con hươu sao từ trong lùm cây đi đến, quay người định mượn cung tên của hắn bắn về làm cháo thịt nai cho Hiên ăn thì con nai đã nằm bẹp dí trên đất, mắt nhắm tịt, khóe miệng không ngừng chảy máu. Quái! Ta còn chưa động đậy cơ mà!

Ta định lại gần thì bị Tuyết Thần cản lại :

“ Ngươi đừng có dại dột bước vào trận. Bước vào đó, dù là ai, cũng sẽ chết ngay lập tức!”

“ Trận? Trận gì cơ? Lẽ nào mấy hòn đá nhỏ này… là xếp theo kiểu trận pháp á?” Ta đã từng đọc qua truyện tiên hiệp, kiếm hiệp ( cụ thể hơn là Bổn Vương Ở Đây của Cửu Lộ Phi Hương á ) cũng có thấy cái này, nhưng không nghĩ tới ở đây cũng được gặp. Thân thủ của Tuyết Thần đúng thật là lợi hại a! Lẽ nào ở thời cổ đại này cũng có tu tiên?

“ Ta theo học một vị cao nhân, từ nhỏ đã rất có tài năng, nên sớm đã thành thạo. Đây chỉ là trận pháp nhỏ, gọi là Thiên Can Xích Tử Trận, điều khiển bằng tiếng đàn.”

“ Ồ, cái này có thể giết cả một đội quân không?” Ta hứng thú hỏi , chỉ tiếc tiếng đàn đã dừng lại mất rồi.

“ Không, chỉ có thể phạm vi nhỏ mà thôi” Hắn kiên nhẫn giảng giải cho ta “ Ngươi vì sao lại đến đây?”

Ta kể hết từ đầu đến đuôi câu chuyện cho tiểu thúc thúc nghe , nghe xong, hắn cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ bình luận một câu :

“ Tử Thuần điệt nhi này, xem ra đã có dã tâm với ngươi. Nên đề phòng một chút”

“ Dã tâm?”

Cũng phải, hắn năm lần bảy lượt cứ lựa lúc sơ hở là muốn thịt ta ngay và luôn, nên chuyện này cũng không khó hiểu. Đều tại ta ban đầu dại dột lại đi cua hắn làm gì! Mà cũng chẳng gọi là cua, chỉ là đối với hắn có chút đặc biệt mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.