Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 291: Chương 291: chuyện xấu, Nhan Tiên bị cáo






Sở Dịch thoả mãn gật đầu. Nhìn sắc mặt Sở Chỉ Nguyệt rất tốt. Trong lòng được an ủi phần nào.

Minh Châu kéo Sở Chỉ Nguyệt ngồi xuống. Nhìn kỹ nàng không có gầy.

Bất quá mặt Sở Chỉ Nguyệt tròn lên hồng nhuận không ít. Nhìn qua khí sắc không tệ. Nàng thì thào nói:"Trong Bách thú cốc có cái gì ăn cái đó. Vậy mà dưỡng ngươi tốt như vậy. Lúc còn ở Băng Thành cũng không thấy khí sắc ngươi tốt như vậy."

Sở Chỉ Nguyệt liền giải thích nói:"Bởi vì trong Bách thú cốc có Linh khí. Cho nên thân thể hòa khí sắc mặt nhất định tốt hơn nhiều."

Minh Châu gật gật đầu:"Hoá ra là như vậy..."

Bất quá nàng thoáng nhìn. Nhìn thấy một đứa bé ngủ trên giường. Cái kia khuôn mặt nhỏ nhắ phấn nộn đấy. Phi thường tốt.

Nàng hơi sững sờ. Tại sao lại có một đứa con nít ở đây.

Hơn nữa. Còn giống như phiên bản của A Niệm. Rất giống.

Minh Châu đi qua vừa nhìn. Gặp đứa nhỏ mút ngón tay. Ngủ rất ngon.

"Đứa nhỏ này..." Minh Châu quay đầu lại nhìn Sở Chỉ Nguyệt.

Sở Chỉ Nguyệt liền gật đầu. Ý tứ rất rõ.

Minh Châu lập tức xúc động. Nước mắt lưng tròng. Hỏi:"Thật sự a. Đây thật là kinh hỉ a. Là ta thích nữ hài nhi à."

Sở Chỉ Nguyệt nói:"Đúng vậy. Là nữ hài nhi."

Lúc trước khi sinh Sở Niệm. Minh Châu cũng lẩm bẩm. Kêu Sở Chỉ Nguyệt tranh thủ thời gian sinh muội muội cho A Niệm.

Bởi vì Minh Châu rất ưa thích tiểu oa nhi. Cho nên bây giờ nhìn thấy một bé gái. Càng cao hứng.

Bất quá Minh Châu sợ đánh thức đứa nhỏ. Cũng không dám ôm đứa nhỏ.

Minh Châu ở một bên nhìn chăm chăm đứa nhỏ. Mà Sở Dịch một bên nhìn da dê.

Ánh mắt hắn vừa nhìn. Liền biết rõ đã đủ mười miếng da dê.

Hắn có chút kinh ngạc:"Các ngươi lấy ở đâu ra hai miếng da dê cuối cùng."

Bắc Huyền Âm nói:"Là lấy được từ tay Ma Chủ. Gọi ngay bây giờ tính đến được thông qua thoáng một phát. Nhìn xem da dê mặt sau là cái gì."

Sở Chỉ Nguyệt ở một bên chắp vá lại. May mắn mỗi một trương da dê đều cũng có cái nối, viền nối tiếp. Hình dạng lớn nhỏ không giống nhau. Cho nên muốn chắp vá lại cũng không quá khó khăn.

Sở Chỉ Nguyệt cùng Bắc Huyền Âm chắp vá trong chốc lát. Đã xuất hiện hình dạng ban đầu.

Sở Dịch nhìn kỹ một chút. Đem mấy miếng da dê còn lại gắn lại với nhau.

Sau đó. Một bức bản đồ xuất hiện.

Sở Chỉ Nguyệt đi qua nhìn. Nói:"Bản đồ này... Nhìn lại không giống bản đồ địa đồ cho lắm."

Bắc Huyền Âm cũng cho là như vậy. Ngay từ đầu bọn hắn gắn hai mảnh lại. Còn tưởng rằng là địa đồ. Thế nhưng về sau khi ghép toàn bộ lại. Cũng không giống lắm.

Sở Dịch cảm giác kỳ quái. Lúc trước gia chủ Sở thị làm da dê. Hắn muốn truyền lại cái gì. Hoặc là muốn giấu giếm cái gì.

Ba người đều là vẻ mặt nghi hoặc. Không thể hiểu được huyền bí trong đó.

Sở Chỉ Nguyệt lại nhìn kỹ một chút. Không hề có nửa điểm đầu mối. Cuối cùng liền cũng hít một hơi:"Được rồi. Việc này trước dừng ở đây. Dù sao thứ này không có ở trong tay Ma Chủ ta liền an tâm."

Bắc Huyền Âm biết Ma Chủ khẳng định biết rõ đáp án. Bất quá Ma Chủ hẳn sẽ không nói ra.

Sở Chỉ Nguyệt nói cũng đúng. Thứ này do bọn hắn bảo quản. Là an toàn nhất rồi.

Sở Chỉ Nguyệt lấy ra một cái hộp nhỏ. Để tất cả da dê đặt vào. Khoảng trống hộp vừa vặn.

Nàng đập nắp lại. Hạ bí thuật xuống. Phong ấn cái hộp lại.

Lúc chạng vạng tối. Nam Tấn Thiên mới biết bọn hắn trở về. Lập tức chạy qua gặp.

Nam Tấn Thiên vẫn mặc một bộ quần áo bình thường. Coi như hắn là người giám quốc. Thế nhưng không có quyền kiêu căng.

Hắn gặp được Bắc Huyền Âm. Lập tức tố cáo:"Ngươi trở về rồi. Con của ngươi để lại cho ta cục diện rối rắm. Ngươi nhanh thu thập tốt đi."

Bắc Huyền Âm lùi lại phía sau một bước. Nói:"Ngươi đã tiếp nhận rồi. Ngươi liền tiếp tục đi. Ta mặc kệ."

Nam Tấn Thiên vẻ mặt xám xịt:"Như vậy sao được. Đây chính là thiên hạ của ngươi a."

"Nhưng người bên ngoài đều nói ta sẽ không trở về nữa. Hơn nữa ngươi không thấy ta vụng trộm trở về sao." Bắc Huyền Âm nói. Ý của hắn rất rõ rồi.

"Không được." Nam Tấn Thiên nói:"Ta không có khả năng người làm giám quốc. Rất nhiều người không phục."

Bắc Huyền Âm vừa rồi cùng Sở Dịch nói chuyện một chút. Cũng biết Đông thừa tướng có chút kiêng kị Nam Tấn Thiên.

Cho nên hắn suy nghĩ một chút. Đã nói:"Nếu như vậy. Ta đây liền Đông thừa tướng. Cùng hắn nói chuyện. Việc này nhất định rất dễ dàng giải quyết."

Nam Tấn Thiên sững sờ. Còn chưa kịp cự tuyệt. Bắc Huyền Âm đã đi mất..

Sở Chỉ Nguyệt thấy Bắc Huyền Âm đi làm việc. Cũng không nói gì.

Đợi đến khi buổi tối dỗ hi hi ngủ rồi. Sở Chỉ Nguyệt cảm giác được có điểm là lạ.

Nàng lập tức đi ra khỏi cửa phòng nhìn. Mặc dù là đêm tối. Nhưng xung quanh trống không mây đen đều đầy Âm khí.

Tại sao có thể như vậy.

Hiện tại Sở Chỉ Nguyệt đã khôi phục lại thực lực trước kia. Cho nên hiện tại bí thuật. Cái này ít đồ. Nàng có thể cảm giác được.

Sở Chỉ Nguyệt ngừng lại một chút. Quay đầu lại nhìn hi hi.

Lúc này Bắc Huyền Âm không có ở đây. Nàng phải chiếu cố hi hi. Không thể đi ra.

Thế nhưng cái kia một bên...

Nàng chậm trễ một canh giờ. Nhan Tiên liền đã xảy ra chuyện lớn.

Trong Huyền Thiên điện.

Nhan Tiên vừa mới giết hai người. Trong tay cầm ma kiếm.

Khóe miệng nàng nhếch lên. Lộ ra một tia cười tà khí.

Bây giờ là ban đêm. Thiên Tôn cũng không ở trong đại điện.

Cũng không có ai ngờ tới. Nhan Tiên sẽ bị Lý Dược Phong thao túng hồn phách.

Nhan Tiên không thể điều khiển chính mình. Nàng cầm ma kiếm ra khỏi đại điện. Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Sở Chỉ Nguyệt. Giết." Khi Nhan Tiên nói.

Ma kiếm hiện lên ánh sáng màu lục. Bất quá rất nhanh bị áp chế. Bích Nhi lực lượng căn bản không có tác dụng.

Bắc Huyền Âm còn chưa trở về. Đêm cũng đã thâm.(thâm?)

Sở Chỉ Nguyệt đứng ở cửa ra vào. Nàng đã cảm nhận được một cỗ tà khí hướng bên này đến.

Khả năng. Mục tiêu chính là nàng. Nàng không có cảm giác lầm.

Quả nhiên. Nàng híp hai mắt híp lại. Vừa thấy một vòng ánh sáng hướng mình đã đâm tới.

Trong lòng Sở Chỉ Nguyệt cả kinh. Lập tức tránh sang một bên. Nàng định thần lại vừa nhìn. Chính xác là một thanh ma kiếm.

Sao có thể!!?

Đây không phải bị Nhan Tiên chế ngự rồi à. .

Nhưng mà Sở Chỉ Nguyệt cũng rất nhanh nhận được câu trả lời. Bởi vì người xuất thủ với nàng. Là Nhan Tiên.

"Nhan Tiên.." Sở Chỉ Nguyệt chấn động. Vươn tay vừa đỡ. Bàn tay lập tức cảm nhận được một cỗ hàn khí.

Là băng huyền thuật của Nhan Tiên.

Sở Chỉ Nguyệt lập tức phản kích. Bởi vì nàng nhìn thấy Nhan Tiên trong mắt không có một tia tình cảm.

Nàng rốt cuộc đem Nhan Tiên bức lui vài bước. Ma kiếm về tới Nhan Tiên tay.

Nhan Tiên nhìn chằm chằm vào Sở Chỉ Nguyệt. Lạnh giọng nói:"Rốt cuộc đợi đến lúc ngươi trở về rồi."

Tuy rằng vẫn là thanh âm của Nhan Tiên. Bất quá giọng điệu căn bản không giống nhau.

"Ngươi không phải Nhan Tiên." Sở Chỉ Nguyệt nói:"Ngươi là ai..."

"Chúng ta đã từng sớm chiều ở chung. Ngươi thế nhưng không ra ta." Nhan Tiên nói.

Sở Chỉ Nguyệt hé mắt. Suy xét kỹ càng những lời này. Sau đó. Nàng bỗng nhiên cả kinh:"Ngươi là...Lý Dược Phong..."

Nhan Tiên cười haha:"Không nghe ngươi gọi ca ca. Ta rất thương tâm a."

Lý Dược Phong thật vất vả đợi đến thời điểm Nhan Tiên suy yếu thừa cơ nhập vào. Hiện tại tự nhiên sẽ không buông tha Sở Chỉ Nguyệt.

Đêm nay. Không phải nàng chết. Chính là hắn cùng Nhan Tiên cố gắng hết sức.

Sở Chỉ Nguyệt nhìn chằm chằm vào Nhan Tiên:"Ngươi sao lại ở trong thân thể của Nhan Tiên. Ngươi nhanh rời khỏi Nhan Tiên đi."

"Ngươi thật sự nhẫn tâm. Nếu ta rời khỏi thân thể Nhan Tiên. Ta không thể sống sót rồi." Nhan Tiên chậm rãi nói.

Sở Chỉ Nguyệt âm thầm kinh hãi. Bởi vì nàng cũng không biết nên đối phó Lý Dược Phong như thế nào.

Nàng sợ sẽ làm Nhan Tiên bị thương. Một khi như vậy. Nhan Tiên sẽ rất nguy hiểm.

Nhan Tiên bị Lý Dược Phong thao túng. Không có nói nhảm. Ma kiếm rời tay. Từng chiêu đều là sát chiêu.

Lý Dược Phong thao túng lực lượng Nhan Tiên. Sở Chỉ Nguyệt muốn đánh thắng Nhan Tiên. Nhưng không muốn làm Nhan Tiên bị thương. Cho nên khắp nơi bị Nhan Tiên áp chế.

Bên ngoài phong vân biến sắc. Cuồng phong lóe sáng.

Bên trong. Hi hi rốt cuộc nghe thấy động tĩnh. Khóc lớn.

Lúc này Lý Dược Phong mới nhớ tới. Bắc Huyền Âm cùng Sở Chỉ Nguyệt còn mang theo một đứa trẻ mới sinh trở về.

Trong mắt Nhan Tiên lập tức xuất hiện tia ác ý. Giết con gái nàng. So với giết nàng còn tốt hơn.

Trong lòng Sở Chỉ Nguyệt thắp thỏm lo lắng hi hi. Thấy thân hình Nhan Tiên hướng bên trong bay vào.

"Lý Dược Phong. Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ."

Nàng vừa dứt lời. Liền xuất ra sáo ngọc. Thổi lên.

Tòa phòng lập tức được băng sương bao trùm lấy. Bao phủ dày đặt phòng ốc cực kỳ chặt chẽ.

Nhan Tiên phun ra một câu:"Chỉ như vậy mà muốn ngăn cản ta."

Ma kiếm một kiếm đâm tới. Nhưng mà khối băng xác thực không chút sứt mẻ.

"Tại sao có thể như vậy." Nhan Tiên có chút nghi hoặc. Nàng chính là dùng ma kiếm đâm xuống đấy. Không có khả năng đánh không lại băng huyền thuật của Sở Chỉ Nguyệt.

Sở Chỉ Nguyệt một chưởng rơi xuống. Đem Nhan Tiên bức lui. Trở tay cướp ma kiếm trong tay Nhan Tiên.

Vừa rồi nàng dùng lực lượng trong sáo ngọc. Tự nhiên là không tầm thường. Ma kiếm đều không có cách nào chống lại.

Hai tay Nhan Tiên trống trơn. Hiện tại chỉ có thể oán hận nhìn chằm chằm Sở Chỉ Nguyệt.

"Lý Dược Phong. Rời khỏi thân thể Nhan Tiên." Sở Chỉ Nguyệt nói.

Nhan Tiên cười lạnh một tiếng:"Coi như hôm nay ta không thể giết ngươi. Ta cũng sẽ cùng Nhan Tiên đồng quy vu tận. Ta chết rồi. Tất nhiên muốn kéo theo một người chết chung."

Sở Chỉ Nguyệt nói ra:"Cho đến bây giờ ngươi vẫn ích kỷ như vậy. Nhan Tiên với ngươi không có ân oán, càng không phải kẻ thù của ngươi."

"Nàng có... Nàng lợi dụng nữ nhi của ta. Lợi dụng nữ nhi của ta làm cho ta hồn phi phách tán." Thanh âm Nhan Tiên có điểm vặn vẹo.

Sở Chỉ Nguyệt sững sờ. Lúc này mới nhớ tới Bích Nhi là một phần lực lượng của Nhan Tiên. Hiện tại muốn đến. Nhan Tiên là vì đối phó Lý Dược Phong mới thu dưỡng Bích Nhi.

Lúc này. Trong lòng Sở Chỉ Nguyệt cũng có chút khổ sở.

Bích Nhi coi như còn sống. Nhưng cũng không thể làm người.

Bất quá đây cũng là chọc giận Sở chỉ Nguyệt. Nàng nói:"Ngươi phụ bỏ cô cô. Ngươi giết cô cô. Kỳ thật rất đáng đời ngươi. Là ngươi mới đúng."

Lý Dược Phong nghe nói như thế. Vẫn là không có thay đổi ý nghĩ của hắn.

"Nàng là tự nguyện. Có thể trách ai."

"Đúng. Cho nên mọi thứ không thể cưỡng cầu." Sở Chỉ Nguyệt nói:"Rất giống với ngươi trước kia miễn cưỡng ta. Cái này căn bản không thể miễn cưỡng."

Nhan Tiên liền rống lớn một câu:"Không phải vậy. Cái này căn bản không giống nhau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.