Nhược Thanh nói:"Thiên Tôn làm thịt liền làm thịt. Ta đã sớm không muốn làm ba quân. Hiện tại tìm một nơi non sông nước biếc, phong cảnh hữu tình sẵn tiện sinh em bé."
Nhan Tiên nhếch miệng lên:"Nhược Thanh. Không cần nói nữa."
Thế nhưng Nhược Thanh một chút cũng không xấu hổ. Nói tiếp:"Có cái gì liền nói cái đấy. Hai chúng ta lập tức tìm Thiên Tôn nói hết mọi chuyện."
Nhan Tiên đành tùy ý hắn lôi kéo.
Hẳn là nói. Nhan Tiên bỏ tay Nhược Thanh không được. Lại chỉ có thể tùy ý hắn nắm lấy .
Tất cả mọi người kinh hãi. Không nghĩ đến Nhược Thanh cùng Nhan Tiên còn có một mặt quan hệ như vậy. Nếu hai người không làm ba quân nữa. Vậy đại biểu cho bọn hắn sẽ có cơ hội có phải hay không.
"Đừng suy nghĩ. Ngươi có tư cách sao." Một người mắng:"Chúng ta chỉ thứ cặn bã. Không đủ thực lực."
Vừa nói như vậy. Những người khác cũng thầm đồng ý.
Sau đó có người nói:"Aiii. Như thế nào ba quân đều động tình đây."
"Động tình thì làm sao. Ta mấy ngày hôm trước còn coi trọng một người tên là tiểu Quyên đấy. Ta hai ngày nữa liền đổi tiểu bạch."
"Cái này hay a. Có muốn hay không đi xem một chút.."
"Xem cái gì chứ. Chúng ta động tình ngược lại không sao cả. Nhưng ba quân lại không dễ dàng như vậy. Chúng ta đi cầu xin cho Thanh đại nhân cùng Nhan Tiên. Thiên Tôn nhất định sẽ thành toàn cho hai người bọn họ."
Mọi người líu ríu nói qua nói lại. Cuối cùng quyết định đi. Trước khi trở về Huyền Thiên điện. Cầu xin giúp hai người đó..
Bên này huyên náo lớn như vậy. Mà Bắc Huyền Âm từ khi tiến vào Bách thú cốc. Hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì đêm dài. Bắc Huyền Âm bĩu môi nhìn toàn bộ bách thú, đặc biệt yên lặng.
Ma động đây.
Bắc Huyền Âm nhìn nhìn. Không có điểm gì khác thường.
Bất quá đường lui bị chặn. Hắn thoáng suy tư. Cũng không có ý định thức trắng đêm đi tìm. Cho nên nhất định phải đợi đến hừng đông. Nhìn rõ ràng địa thế nơi này thế nào, mới có thể thuận lợi đi lại.
Thật vất vả đợi đến lúc bình minh lên. Bắc Huyền Âm trông thấy Bách thú cốc một mảnh hoang vu. Hơi sững sờ.
Trước kia hắn cũng đi hơn trăm thú cốc. Khi đó Bách thú cốc non xanh nước biếc. Linh khí mười phần. Không giống ngày hôm nay.
Bắc Huyền Âm nhìn nhìn. Ra khỏi nơi đây cũng là hoang vu. Một mảnh cát vàng. Một trận gió thổi tới. Một trận cát bụi bay mù mịt.
Bất quá vừa nhìn. Hắn ngược lại phát hiện phía tây có một ốc đảo.
Ốc đảo.
Ốc đảo giữa một thảo nguyên hoang mạc chẳng khác nào cứu vớt sinh mệnh, phi thường hấp dẫn. Tựa như sinh mệnh. Đang lan tràn. Đang từ từ khôi phục.
Bắc Huyền Âm suy nghĩ một chút. Nếu Sở Chỉ Nguyệt còn sống. Khẳng định sẽ đi đến ốc đảo.
Cho nên hắn lập tức hướng ốc đảo xuất phát. Hắn tìm thấy được tia hy vọng. Đã có ốc đảo. Sẽ có hy vọng rồi.
Bất quá khoảng cách giữa ở đây và ốc đảo có điểm xa a. Chẳng qua khi Bắc Huyền Âm nhìn sơ, cái kia chẳng khác chấm điểm là bao. Chỉ mơ hồ nhìn thấy mấy cái cây mà thôi. Đi đã hơn nửa ngày. Mặc dù chưa đến. Nhưng vẫn thấy rõ được ốc đảo kia không nhỏ. Hơn nữa cây xanh không dứt, từng cây từng nhánh nối tiếp chen chút, một mảnh xanh tươi.
Bốn phía đều là sa mạc. Cái ốc đảo kia càng khiến người ta đặc biệt chú ý.
Chỉ tiếc ở Bách thú cốc không có mùa đông. Hiện tại nhiệt độ có chút khốc nhiệt. Bắc Huyền Âm đi hồi lâu. Môi cũng muốn khô nứt.
Thẳng một đường dài vô tận. Bắc Huyền Âm nước đều không có uống. Bết bát nhất chính là hắn rời đi một ngày. Rõ ràng còn không có đi đến được chỗ ốc đảo.
Vì để tránh ban ngày nhiệt độ khốc liệt. Cho nên Bắc Huyền Âm không hề có ý định nghỉ ngơi. Suốt đêm đi đến chỗ ốc đảo.
Nhìn ốc đảo càng ngày càng lớn. Cũng là lúc càng ngày càng gần. Bất quá ở Bách thú cốc hiện tại một mảnh hoang vu. Ban đêm nhiệt độ đặc biệt hạ thấp.
Bắc Huyền Âm ban ngày cảm nhận được nóng bức. Lúc này lại cảm nhận được rét lạnh. Quả thật có chút thống khổ.
Hắn muốn gục ngã đi xuống. May mắn hắn có nội lực. Lúc này mới có thể chống đỡ nổi.
Khi bình minh đến. Hắn cuối cùng cũng đến ven ốc đảo.
Bắc Huyền Âm đi vào ốc đảo. Vừa vặn ánh mặt trời chiếu xuống. Tựa như toàn bộ thế giới cũng trở nên tốt đẹp.
Hắn hơi sững sờ. Ngẩng đầu nhìn. Cái này ốc đảo. Rất giống Bách thú cốc trước kia.
Hắn mệt nhọc một ngày một đêm. Hơn nữa khát nước. Nhanh đi tìm nguồn nước, uống xong. Song nghỉ ngơi một canh giờ sau đó lại tỉnh lại đi tìm tiếp.
Ốc đảo là rừng cây. Cho nên cây đặc biệt rậm rạp. Có cây vật che chắn. Có thể che đi ánh mặt trời.
Bất quá khi hắn nghỉ ngơi trên đường. Trong lúc mơ hồ nghe thấy một chút thanh âm: "Đại vương. Trái cây... Đúng đúng đúng. Chính là cái."
Cuối cùng mới có một thanh thanh âm hùng hồn vang lên: "Ăn đi. Nói nhảm nhiều như vậy làm chi."
"Sao ngươi lại dữ như vậy. Ngươi làm sợ ta không sao. Nếu ngươi làm Tiểu Bảo của ta sợ. Ngươi sẽ không yên ổn đâu."
Thanh âm kia rất nhạt. Không biết truyền từ đâu đến.
Bất quá Bắc Huyền Âm lập tức mở mắt. Dò xét bốn phía. Hòng muốn tìm ra phương hướng của âm thanh kia.
Nhưng thanh âm không có vang lên nữa. Giống như vừa rồi hắn bị ảo giác.
Bắc Huyền Âm hô to một tiếng:"Sở Chỉ Nguyệt. Nguyệt nhi."
Thanh âm vọng đi xa. Tuy nhiên không ai đáp lại.
Bắc Huyền Âm nhanh bước đi. Cũng không để ý trên người của mình quần áo dính bụi bậm. Hắn hoàn toàn không quan tâm.
Bốn phía đều yên tĩnh. Hắn không biết mình đã lạc đến nơi nào nữa.
Bắc Huyền Âm trong lòng thấp thỏm nhớ mong Sở Chỉ Nguyệt. Hắn tin tưởng vừa rồi nghe thấy thanh âm của Sở chỉ Nguyệt.
Nàng nhất định ở chỗ này. Nhất định sẽ...
Nhưng dù mù quáng tìm hơn một canh giờ. Bắc Huyền Âm vẫn không thấy bóng người.
Bước chân hắn dừng lại. Tâm tình thoáng trầm xuống.
Đôi mắt đẹp đẽ. Giờ phút này tràn đầy mệt mỏi.
Đây là ảo giác của hắn sao. Vì cái gì lại nghe thấy âm thanh kia.
Bắc Huyền Âm quay người. Nhìn thấy trái cây bị bóp nát ném trên mặt đất.
Hắn đi qua nhìn. Cái kia quả nhiên vừa bóp nát không lâu. Vẫn còn tươi.
Bắc Huyền Âm mừng rỡ đứng dậy. Vậy chứng minh hắn vừa rồi không có nghe lầm.
Hắn lại lập tức đi tìm. Đồng thời hô hào Nguyệt nhi. Ốc đảo có chút lớn. Hơn nữa phương hướng không thể xác định. Hiện tại hắn chỉ có thể nhờ vào vận may mà thôi.
Đi một hồi lâu. Bắc Huyền Âm dứt khoát đi dọc theo một cái sông nhỏ. Không biết thượng nguồn của sông nhỏ ở đâu. Chẳng qua càng đi vào trong. Bụi hoa chính là càng lúc càng nhiều. Tựa như lạc vào nhân gian tiên cảnh.
Bắc Huyền Âm dừng chân lại. Cách đó không xa nhìn thấy một nữ tử hái hoa tươi. Nàng đưa lưng về phía hắn. Hô hấp của hắn nhất thời đình chỉ.
Là nàng...
Nàng mặc màu trắng quần lụa mỏng. Giống như đã hoà hợp vào không gian tiên cảnh này. Toàn thân mang theo Tiên khí.
Nếu gặp được người. Bắc Huyền Âm cũng không nóng nảy. Đi từ từ qua.
Nàng kia tựa hồ nghe thấy được thanh âm. Quay đầu nhìn lại.
Bắc Huyền Âm trông thấy mặt nàng. Liền cũng cười ôn hoà. Vươn tay. Nói:"Nguyệt nhi. Ta đến."
Sở Chỉ Nguyệt khuôn mặt lạnh nhạt. Đôi mắt như nước trong veo. Liếc nhìn Bắc Huyền Âm. Nói:"Như thế nào ở đây còn có người sống a. Ngươi tên là gì."
Bắc Huyền Âm sững sờ. Tại sao lại thế này.
Sở Chỉ Nguyệt đem hoa để qua một bên. Nói tiếp: "Ngươi muốn xâm chiếm địa bàn của ta có phải hay không. Ta cho ngươi biết. Nơi này là của ta. Nếu ngươi đến muốn xâm chiếm. Ta sẽ không khách khí."
Bắc Huyền Âm tiến lên hai bước. Nói: "Nguyệt nhi. Ngươi lại quên rồi sao. Chuyện gì đang xảy."
"Cái gì Nguyệt nhi. Ta không biết ngươi đang nói cái gì." Sở Chỉ Nguyệt mắt đảo loạn hai vòng.
Bắc Huyền Âm xác định là nàng không thể nghi ngờ. Bởi vì nàng cho hắn cảm giác quen thuộc.
Bắc Huyền Âm tiếp tục đi phía trước. Nhích tới gần Sở Chỉ Nguyệt một bước. Sở Chỉ Nguyệt lui về sau một bước. Nhưng Bắc huyền Âm chính là thò tay đem nàng kéo qua. Đem nàng ôm chặt.
Trên người nàng tràn đầy hương hoa. Ngửi thôi cũng cảm thấy vui vẻ thoải mái rồi.
Ánh mắt hắn cay cay. Nói:"Nguyệt nhi. Đừng đùa. Ta sợ hãi. Bất quá trông thấy ngươi thì tốt rồi. Ta mặc kệ ngươi có quên mất hay không. Ta ở chỗ này. Vẫn luôn ở chỗ này. Ta sẽ không giống như trước đó. Đùa giỡn tâm cơ với ngươi. Ta hiện tại nói cho ngươi biết. Ta là Bắc Huyền Âm. Ta chính là phu quân của ngươi a."
Sở Chỉ Nguyệt không có nói chuyện. Chẳng qua bị Bắc Huyền Âm ôm chặt.
Bắc Huyền Âm không có khống chế lực đạo. Sợ làm đau nàng. Liền buông ra. Nhìn xem nàng như thế nào.
Vừa nhìn. Nước mắt Sở Chỉ Nguyệt đã rơi xuống.
Nàng cánh môi giật giật. Ngước mắt nhìn Bắc Huyền Âm."Không cho ta chơi một chút à. Làm sao lại nói lời như vậy. Đừng nói nữa. Ta sẽ không nhịn khóc được."
Bắc Huyền Âm thế mới biết chính mình bị nàng đùa bỡn. Hắn giận dữ. Bất quá cũng giúp nàng lau nước mắt. Nói:"Như vậy chơi rất khá. Ngươi không biết ta vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi."
Hắn mới vừa rồi còn nghĩ nên giới thiệu nói với nàng như thế nào. Là Viêm Minh. Hay là Bắc Huyền Âm.
Sở Chỉ Nguyệt cười khúc khích. Trong mắt mang nước mắt. Nói:"Sợ cái gì. Coi như ta thật sự quên mất. Không phải mỗi lần ngươi đều có lừa gạt ta hay sao."
Bắc Huyền Âm nghe nàng nói như vậy. Nghiêm mặt. Nói:"Đây không phải lừa gạt. Mà là vận dụng trí tuệ thông minh."
Sở Chỉ Nguyệt trợn mắt trắng. Nói:"Chớ tự kỷ khen chính mình."
Bắc Huyền Âm đem nàng ôm chặt. Dùng sức.
Nàng tranh thủ hắn đẩy ra một chút."Đừng dùng sức. Ta..."
Nàng còn chưa nói xong. Thì có một tiếng gào rú.
Bên kia. Bách Thú Chi Vương nghe thấy Sở chỉ Nguyệt tiếng la. Liền phóng đi qua..
"Ngươi người phương nào. Dám tổn thương tiểu Nguyệt cùng Tiểu Bảo..." Bách Thú Chi Vương rống giận. Nhánh cây cùng cành cây rung dữ dội. Sắp bị bẻ hỏng.
Bắc Huyền Âm vội ôm Sở Chỉ Nguyệt tránh ra một bên. Bách Thú Chi Vương phi thân qua đến. Rơi vào trước mặt hai người.
Sở Chỉ Nguyệt vẫy vẫy tay. Nói:"Đại vương. Hắn là Bắc Huyền Âm."
Bách Thú Chi Vương đong đưa đuôi. Nhìn chằm chằm Bắc Huyền Âm.
Bắc Huyền Âm hé mắt. Có chút bất đắc dĩ:"Mèo trắng lúc nào trưởng thành như vậy."
"Không phải mèo trắng. Đây là cha mèo trắng." Sở Chỉ Nguyệt thấp giọng nói qua. Nói với Bách Thú Chi Vương nói:"Đại vương. Ngươi đừng phản ứng mạnh như vậy. Hoa cỏ ở đây đều bị ngươi hù chết."
Bách Thú Chi Vương hừ hừ:"Ta còn không phải quan tâm ngươi."
Dứt lời. Bách Thú Chi Vương nhìn xem Bắc huyền Âm. Cao thấp dò xét.
"Ngươi làm sao vào đây được. Chẳng phải có phong ấn à." Bách Thú Chi Vương nói.
Bắc Huyền Âm đã nói:"Nhan Tiên cùng Nhược Thanh giúp ta mở một lối nhỏ. Đủ cho ta đi vào."
"Ngươi có biết tình huống ở đây không. Vậy cũng dám đi vào." Bách Thú Chi Vương giọng điệu tràn đầy khinh thường.