Đồng Diệu Diệu lập tức giương tay. Tiên Thuật đánh vào chỗ Sở Chỉ Nguyệt đang đứng.
Đương nhiên Bắc Huyền Âm sẽ không cho phép có người xúc phạm tới Sở Chỉ Nguyệt nửa phần. Cũng giương một tay lên. Liền phá Tiên Thuật Đồng Diệu Diệu.
Đồng Diệu Diệu hơi sững sờ. Nghĩ thầm Bắc Huyền Âm cũng có chút bản lãnh. Nếu hắn đến tham gia tuyển chọn. Vậy rất có thể tiến đến Tiên Cung rồi.
Nàng thoáng tỉnh táo. Nói:"Tiên Cung sẽ không quản những thứ này. Huyền Thần. Ngươi nên biết."
Huyền Thần cũng chỉ gật đầu. Tiên Cung bị người biết được. Chính là Tiên Cung có quy củ của mình. Sẽ không để ý tới chuyện đời.
Sở Niệm liền ngửa đầu. Hỏi:"Đây chẳng phải không ai cứu muội muội sao."
Trong lòng Sở Chỉ Nguyệt thoáng khổ sở. Bởi vì Tiên Cung có quy củ của mình. Vậy bây giờ còn ai có thể đủ cứu đây.
Bắc Huyền Âm đã đi đến bước này. Không muốn cứ như vậy trở về.
Ai có thể hiểu rõ tâm tình của người làm cha.
Hiện tại Bắc Huyền Âm nguyện ý dùng mọi thứ của mình để đổi lấy sự bình an của Hi Hi.
Hắn nói:"Cô nương. Ta biết rõ Tiên Cung có quy củ của mình. Chẳng lẽ không thể dàn xếp một lần à."
Đồng Diệu Diệu nói:"Không được. Tiên Cung mặc kệ những thứ này."
Sinh lão bệnh tử của trần gian. Tiên Cung sẽ không để ý tới.
Tiên Cung chỉ cần cân đối chúng sinh mà thôi. Cho nên lúc trước dù Ma Chủ kiêu ngạo đến đâu. Tiên Cung cũng sẽ không nhúng tay. Nếu xảy ra đại sự. Tiên Cung mới có thể đi.
Bất quá việc nhỏ. Để cho Huyền Thiên điện tự giải quyết.
Đồng Diệu Diệu nói:"Các ngươi tranh thủ thời gian ly khai. Nếu có lần sau nữa. Ta nhất định sẽ không khách khí."
Sở Chỉ Nguyệt cắn cắn môi. Nói:"Huyền Âm. Làm sao bây giờ."
Bắc Huyền Âm nhìn Hi Hi trong ngực nàng. Hắn không muốn đáp ứng yêu cầu của Nghìn cây cải củ. Nhưng bây giờ Tiên Cung cự tuyệt bọn họ ở bên ngoài. Quả thật khó giải quyết.
Nếu như đến. Không thể rời đi như vậy.
Bắc Huyền Âm sờ lên tay Hi Hi. Nói:"Nguyệt nhi. Xông một lần như thế nào."
Huyền Thần nghe xong lời của bọn hắn. Liền cảm thấy đau đầu. Nói:"Các ngươi cho Tiên Cung là nơi nào. Các ngươi không chỉ không cứu được Hi Hi. Ngược lại hại chính mình."
Hiện tại tốt nhất là trở về coi như xong. Tiên Cung không chịu hỗ trợ. Cũng là không có biện pháp.
Sở Chỉ Nguyệt cười cười. Nói:"Tốt."
Huyền Thần thấy hai người rõ ràng giống như không có nghe hắn, nói chuyện bình thường. Trong lòng hơi tức. Nói:"Các ngươi tranh thủ thời gian trở về cùng ta. Đừng ở chỗ này làm càn."
Ai ngờ Sở Niệm cũng giơ hai tay. Còn rất ủng hộ hai vợ chồng:"Tốt. Phụ thân cùng mẫu thân cùng tiến lên. Chúng ta cùng cứu muội muội."
Huyền Thần khẽ cắn môi:"Toàn gia các người..."
Đồng Diệu Diệu nghe đối thoại của bọn họ. Mặt triệt để đen.
Nàng giương một tay lên. Ngay tại trước mặt thiết lập bình chướng*. Nói:"Các ngươi nếu như muốn xông vào. Vậy hãy để cho các ngươi đến thế không được Luân Hồi."
*có thể hiểu là lá chắn.
Bắc Huyền Âm nhàn nhạt nói:"Cũng đã chết qua một lần rồi. Còn phải sợ sao."
Sở Chỉ Nguyệt cũng chăm chú gật đầu. Bắc Huyền Âm đi nàng liền đi. Có cái gì phải sợ.
Việc này liên quan đến mạng sống nữ nhi của nàng. Nàng tuyệt không phải cái gì cũng không biết làm.
Coi như Tiên Cung có quy củ của mình vậy thì như thế nào. Nàng cũng muốn thay đổi.
Đồng Diệu Diệu ra lệnh một tiếng:"Bắt bọn chúng lại."
Phía sau nàng hơn mười người. Đồng thời ra tay.
Bắc Huyền Âm bay vọt lên. Đồng thời chín cái đuôi của mèo trắng cũng lắc lư đánh tới.
Sở Niệm mở to hai mắt. Nhìn xem thực lực phụ thân nhà mình đến mức nào.
Sở Chỉ Nguyệt thấy Đồng Diệu Diệu trực tiếp đánh với Bắc Huyền Âm. Hai người bất phân thắng bại*.
*không thắng không thua nhưng cũng không xem là hoà.
"Ồ. Không phải nói Tiên Cung người rất lợi hại à." Sở Chỉ Nguyệt cảm thán.
Nàng còn tưởng Đồng Diệu Diệu có thể trong năm chiêu đánh bại Bắc Huyền Âm.
Huyền Thần liếc nàng một cái. Nói:"Là hai người các ngươi hiện tại rất lợi hại. Có thể so với người Tiên Cung."
Sở Chỉ Nguyệt bị chọc cười:"Nguyên lai là vậy a..."
Bắc Huyền Âm ở một bên nhìn thấy cũng cảm thấy ngạc nhiên. Con gái hắn vậy mà nghe được rõ ràng.
Mộng Kiêu trả Hi Hi lại. Đồng Diệu Diệu thấy hắn phải đi. Liền vội tiến lên.
"Mộng Kiêu. Ngươi ở lại Tiên Cung a. Như vậy chúng ta..."
Mộng Kiêu nói:"Chẳng lẽ ngươi không biết quy củ Tiên Cung nghiêm minh. Không thể có tư tình."
Sắc mặt Đồng Diệu Diệu trắng nhợt. Nói:"Ngươi không giống vậy..."
"Ta không thuộc về Tiên Cung." Mộng Kiêu nói:"Ta sẽ không chậm trễ tiền đồ tốt của ngươi."
Dứt lời. Hắn vung tay lên. Đồng Diệu Diệu liền cứng rắn tránh ra một bên. Không ngăn được Mộng Kiêu.
Mắt Đồng Diệu Diệu khô khốc. Trong lòng không biết có cảm giác gì.
Sở Chỉ Nguyệt thấy Hi Hi tỉnh dậy. Tất nhiên sẽ không lưu lại.
Bất quá Mộng Kiêu mới vừa nói. Nàng đã nghe được một điểm.
Trải qua lúc Đồng Diệu Diệu bên cạnh. Mèo trắng nghe lời của nàng dừng lại một chút. Sau đó Sở Chỉ Nguyệt nói:"Nhớ rõ quy củ Tiên Cung. Không cần có tư tình."
Đồng Diệu Diệu trừng Sở chỉ Nguyệt. Bỗng nhiên liền thò tay muốn kéo cổ tay Hi Hi lấy tiểu vòng.
"Đây là thuộc về của ta."
Bắc Huyền Âm nhanh một bước. Ngăn Đồng Diệu Diệu lại.
Đồng Diệu Diệu lui về phía sau. Gắt gao nhìn Hi Hi chằm chằm. Vì cái gì... Vì cái gì Mộng Kiêu cho Hi Hi vật kia.
Nàng không rõ. Vật kia vốn thuộc về nàng.
Sắc mặr Sở Chỉ Nguyệt lạnh lùng. Nói:"Đây là Mộng Kiêu giao cho nữ nhi của ta. Ngươi đến đoạt cái gì."
Sắc mặt Bắc Huyền Âm cũng không dễ coi. Hắn đã biết Thiên Ngân thành giở trò quỷ. Đối với Đồng Diệu Diệu sắc mặt tự nhiên cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào.
Đồng Diệu Diệu thở hổn hển. Sắc mặt xám trắng. Nói:"Không thuộc về con gái của ngươi đấy. Vật kia nàng sớm muộn sẽ trả trở về."
Sở Chỉ Nguyệt nói:"Đó là trả lại cho Mộng Kiêu. Mà không phải trả lại cho ngươi."
Chuyện Đồng Diệu Diệu cùng Mộng Kiêu ít đồ. Sở Chỉ Nguyệt vẫn có thể đoán được một chút.
Cũng thế. Hiện tại chỉ có Mộng Kiêu có thể giúp đỡ Hi Hi. Nàng mới sẽ không so đo những thứ này. Huống hồ Mộng Kiêu vốn không làm gì sai.
Đợi bọn Bắc Huyền Âm đi. Đồng Diệu Diệu mới cùng cả đám về Tiên Cung.
Trên đường. Còn có người nhỏ giọng thảo luận.
"Vừa rồi nam tử kia có phải con riên Tiên Đế hay không a."
"Hình như là vậy. Hắn tướng mạo thật sự là nhất tuyệt đây."
"Hình như Tiên Đế muốn hắn trở về a. Làm sao lại một mực không tiếng động..."
"Ngươi đây liền không hiểu. Tiên Đế mặc dù muốn. Bất quá nam tử kia không dễ nói chuyện. Đã sớm cự tuyệt."
"Cái gì. Nếu như hắn trở về rồi. Vậy hắn nhất định là..."
Đồng Diệu Diệu nghe đến đó. Trong nội tâm càng khó có thể bình phục.
Nàng quát lớn rồi một tiếng:"Đã đủ rồi. Lắm mồm vỡ làm gì. Đây là chuyện các ngươi có thể nghị luận à."
Đồng Diệu Diệu tay khẽ động. Toàn bộ người liền đi nhanh một chút.
Người còn lại hai mặt nhìn nhau. Không biết Đồng Diệu Diệu tức giận cái gì.
Bất quá cuối cùng có người vụng trộm nói một câu:"Tức giận cái gì a. Ngay từ đầu nàng mắt cao. Ý định thấy người sang bắt quàng làm họ. Sau khi biết thân phân nam tử kia. Liền hối hận không kịp."
Bên kia. Sau khi bọn Bắc Huyền Âm trở về Huyền Thiên điện. Bọn hắn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá Huyền Thần đã kiểm tra cho hi hi. Mạch lạc* Hi Hi bị phong ấn. Về sau chỉ sợ đều không thể đủ tu luyện lực được.
*hình như là mạch để tu luyện huyền thuật thì phải. Tạm thời cứ hiểu v đi.