Thời điểm Bắc Huyền Âm chuẩn bị xuất cung. Liền có một cung nữ đến thông truyền. Nói Hoa Lạc cung người nọ muốn gặp hắn.
Hắn mím môi. Liền đi Hoa Lạc cung.
Trong nội cung Hoa Lạc, Dì nhỏ đã đợi hắn hồi lâu.
"Nghe nói ngươi muốn trong ba tháng thâu tóm Nam Đằng."
Tin tức Dì Nhỏ coi như Linh Thông.
Bắc Huyền Âm gật gật đầu. Liền tự mình rót một ly trà nóng cho Dì Nhỏ.
"Trước kia không ra tay. Hiện tại rút cuộc nghĩ đến muốn thiên hạ." Thanh âm Dì Nhỏ hòa hoãn một chút. Nàng thích Bắc Huyền Âm như vậy.
Chỉ cần vô tình, chỉ cần lãnh khốc, phải lấy được thiên hạ này, cũng đừng có chứa một tia cảm tình.
Ai biết Bắc Huyền Âm vẫn là nói ra: "Cũng chỉ là hiệp trợ Nhị sư đệ lại để cho hắn trở về Nam Đằng làm Hoàng Đế."
Phu nhân mãnh liệt nhìn về phía Bắc Huyền Âm. Ánh mắt kia sắc bén."Ngươi làm như vậy. Chính là lãng phí lực lượng của mình. Nếu như đã thâu tóm được Nam Đằng. Vậy tại sao còn phải đưa cho người khác. ."
"Không phải đưa. Đó là giao tình ta cùng Nhị sư đệ. Không cần nhiều lời cái gì."
"Ngươi nghĩ như vậy. Nhưng người khác có nghĩ giống ngươi không. Khả năng hắn chẳng qua là lợi dụng ngươi. Chờ hắn làm Hoàng Đế Nam Đằng. Sau đó liền trở mặt rồi." Dì Nhỏ nói ra.
Thần sắc Bắc Huyền Âm có chút tối trầm. Tiếp theo đã nói: "Dì nhỏ. Đây là phương pháp xử lý mau lẹ nhất hơn nữa lại giảm bớt tổn thương ."
"Nếu như muốn đoạt thiên hạ. Hy sinh một ít binh sĩ được coi là cái gì. A Âm. Ta trước kia là như thế nào dạy bảo ngươi đấy."
"Dì nhỏ. Ta đã trưởng thành. Tự nhiên có ý nghĩ của mình. Cũng có tính toán của mình."
Ngụ ý. Chính là ta không thích nghe ngươi.
Phu nhân nghe xong một câu kia lời nói. Sắc mặt cứng đờ.
Nàng hừ lạnh một tiếng. Nói: "Ta đây tiến đến hiệp trợ. Cái kia tổng có thể nhanh lên a."
Bắc Huyền Âm ngẩn người."Dì nhỏ. Ngươi cũng có thể không cần tiến đến."
Phu nhân nói: "Ta đã quyết định. Ngươi vẫn là ở nơi đây chờ xem. Tỷ tỷ muốn xem ngươi thành tựu nghiệp lớn. Ta cuối cùng muốn giúp đỡ chút."
Bắc Huyền Âm suy nghĩ một chút. Sau đó mới quyết định."Ta đây cũng cùng ngươi cùng một chỗ tiến đến a."
Làm cho dì nhỏ mình một người tiến đến. Hắn cũng là lo lắng.
Phu nhân cười cười. Sắc mặt dễ nhìn rất nhiều."A Âm. Trong lòng ngươi vẫn là nhớ kỹ ta cái lão bà này đấy. Tốt lắm. Chúng ta ba ngày sau xuất phát."
Bắc Huyền Âm gật gật đầu. Sau đó liền rời đi Hoa Lạc cung.
Hỏa huyền thuật của Dì Nhỏ hắn đã đến đạt tới giai đoạn đỉnh cao. Có nàng hỗ trợ. Vậy khẳng định là tiết kiệm rất nhiều khí lực.
Trong Hoa Lạc cung. Phu nhân đợi Bắc Huyền Âm đi rồi. Mới cười cười."Không biết người nọ lúc nào mới đưa cho ta khóa tình."
Bắc Huyền Âm cũng đem ý định xuất chinh nói cho Sở chỉ Nguyệt. Sở Chỉ Nguyệt nghe xong. Đã nói: "Vì cái gì đột nhiên ngươi đòi tiến đến biên giới Vân Cảnh Môn."
Lúc trước Bắc Huyền Âm cũng không có nghĩ qua muốn tiến đến.
Bắc Huyền Âm tự nhiên sẽ không nói chính dì nhỏ mình muốn đi. Cho nên hắn mới đi đấy.
"Nếu như ta đi. Vậy có thể nhanh chút ít." Bắc Huyền Âm nói ra.
"Vậy cũng tốt."
"Ngươi giữ gìn sức khỏe lưu ở kinh thành. Nơi này ngươi giúp đỡ ta trông coi. Sự tình chiến tranh liền giao cho ta."
Bắc Huyền Âm biết rõ dì nhỏ không thích Sở chỉ Nguyệt. Đương nhiên là không muốn Sở chỉ Nguyệt đi theo.
Trong nội tâm Sở chỉ Nguyệt thật đúng là có ý định đi theo đấy. Nhưng mà nghe Bắc Huyền Âm nói như vậy. Trong nội tâm nàng cảm giác mất mác.
Nàng không muốn cùng Bắc Huyền Âm nói về sự kiện trong vòng nửa năm trở về Băng Thành. Nàng đang định muốn cùng Bắc Huyền Âm ở chung nhiều hơn. Ai cũng không biết cuộc sống sau này như thế nào.
"Ta cũng muốn đi theo đi." Sở chỉ Nguyệt nói ra.
Bắc Huyền Âm sờ lên đầu của nàng. Nói: "Một tháng. Ta sẽ trở về. Chờ ta được không nào."
Sở chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút. Cuối cùng vẫn gật đầu.
Nàng hiện tại không có nội lực. Cũng không giúp đỡ được cái gì. Đi theo cũng là không tốt.
Nam Tấn Thiên đã mang theo Tử Linh trước quay trở lại Nam Đằng. Hoàng Đế Nam Đằng đã sớm lao vào đam mê tửu sắc bỏ bê triều chính. Rất nhiều đại thần đều oán hận.
Ba ngày sau đó, Bắc Huyền Âm dẫn đầu thiết kỵ xuất chinh. Tên là trợ Tiểu vương gia đoạt lại đế vị Nam Đằng .
Sở chỉ Nguyệt tiễn đưa hắn rời khỏi. Qua vài ngày đều cảm giác tinh thần mình bất an, thường xuyên rét run. Cũng không biết là vì sao.
Lúc đầu, nàng cho là mình là vì băng phiến. Cho nên không có bao nhiêu để ý tới. Chẳng qua là một lòng đợi tin tức Bắc Huyền Âm.
Sở Dịch nhìn Sở chỉ Nguyệt lo lắng không yên như vậy. Đương nhiên là lo lắng. May mắn Nguyên Thích lúc này còn trong kinh thành. Chẳng qua là lúc trước hắn một lòng nghiên cứu phát minh dưỡng nhan. Cũng không có bao nhiêu thời gian quản Sở chỉ Nguyệt.
Sở chỉ Nguyệt nói cho Nguyên Thích một chút sự tình mình bị băng phiến phong bế huyệt đạo. Cũng nói băng phiến là có nọc độc đấy.
Nguyên Thích cho Sở chỉ Nguyệt bắt mạch về sau. Thần sắc mặt ngưng trọng. Thần sắc trên mặt hắn cũng không phù hợp.
Sở Dịch cùng Sở Tĩnh Phong đều ở một bên nhìn xem. Sở chỉ Nguyệt bây giờ đã từ từ gầy gò. Coi như là Huệ Bình quận chúa khi đó. Cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Nguyên Thích thu tay lại. Liền cho Sở chỉ Nguyệt lôi kéo chăn màn.
Hắn nói: "Tỷ tỷ. Ngươi khả năng phải nhanh lên một chút trở về Băng Thành rồi."
Sở chỉ Nguyệt tức thì hỏi: "Vì cái gì."
Chẳng lẽ tình huống thân thể của nàng thật sự kém như vậy. Liền nửa năm đều không đợi được.
Nguyên Thích nói: "Ngươi mang thai."
Nghe xong. Sở chỉ Nguyệt thoáng cái liền trừng to mắt.
Sở Dịch cùng Sở Tĩnh Phong cũng là đồng dạng khiếp sợ.
"Tiểu tử. Ngươi nói rõ ràng một chút. Cái gì mang thai. ." Sở Dịch có chút kinh ngạc. Đây nên là vui mừng hay vẫn là khổ sở mới tốt.
Sở chỉ Nguyệt hiện tại thế nhưng là không thích hợp mang thai.
Nguyên Thích nói: "Ta bắt mạch bình thường sẽ không sai. Tỷ tỷ ngươi mang thai chưa đủ một tháng. Những người khác dò xét không xuất ra đến. Nhưng mà ta có thể."
Sở chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút. Nàng cùng Bắc Huyền Âm thường xuyên triền miên. Chỉ sợ trước khi mình trúng độc cũng đã mang thai a.
Nàng vuốt bụng của mình. Trong lúc nhất thời không biết là cảm thụ cái gì.
"Cha. Nói như vậy. Là vì muội muội mang thai. Cho nên mới phải như vậy." Sở Tĩnh Phong nói."Đây chẳng phải là phải nhanh lên một chút trở về Băng Thành giải độc. Bằng không thì muội muội chỉ sợ sẽ có nguy hiểm."
Sở Dịch thân thể rét run. Bởi vì hắn đã từng đáp ứng Minh Châu. Sẽ chiếu cố thật tốt hai huynh muội bọn hắn.
Thế nhưng là hôm nay...
Hắn vẫy vẫy tay. Nói: "Tiểu tử. Có hay không có biện pháp nào kéo dài một chút."
Hiện tại hắn đang cùng Lý Dược Phong nghiên cứu muốn như thế nào giúp đỡ Sở chỉ Nguyệt cởi bỏ băng phiến. Hắn còn không muốn buông tha cho.
"Có." Nguyên Thích nói."Chỉ có cách phá thai."
Sở chỉ Nguyệt nghe xong. Tay chân một hồi lạnh cả người. Bụng tựa hồ đau xót. Bên trong hài tử còn chưa thành hình tựa hồ cũng đang kháng nghị.
Ngữ khí của nàng đặc biệt bình tĩnh."Không được."
Nàng vô luận như thế nào. Đều sẽ không buông bất kỳ một thân nhân nào của mình .
Nguyên Thích gật gật đầu."Ta biết ngay tỷ tỷ ngươi là loại này. Cho nên ta mới nói ngươi nhanh lên trở về Băng Thành."
Sở chỉ Nguyệt đôi má gầy gò. Nhìn qua cũng đã là một trương mặt trái xoan rồi. Thần thái Nàng có loại đặc biệt hàm súc thú vị.
Nàng nói: "Vậy sớm trở về."
Sở Tĩnh Phong nói: "Muội muội. Vạn nhất ngươi đi trở về. Khả năng trở về không đến."
Hắn cũng là sốt ruột. Trong nội tâm chỉ muốn cùng với Sở chỉ Nguyệt cùng một chỗ tiến đến.
"Vô luận như thế nào. Đều muốn thử một lần." Sở chỉ Nguyệt nói qua."Ta trước đi tìm Bắc Huyền Âm. Ta cùng hắn cùng đi."
Sở Dịch nghe xong lời này. Nói: "Như vậy cũng tốt. Dù sao hắn là phu quân ngươi. Loại tình huống này cũng phải muốn nói cho hắn biết."
Hơn nữa theo tính cách Bắc Huyền Âm. Nhất định là sẽ cùng Sở chỉ Nguyệt cùng một chỗ tiến đến đấy.
Dưới loại tình huống này. Sở chỉ Nguyệt nghĩ đến chính là Bắc Huyền Âm. Tựa hồ cũng chỉ có hắn có thể dựa vào.
Chẳng qua là nàng không biết. Nàng lần đi sẽ cỡ nào hung hiểm.
Lúc này Bắc Huyền Âm đã suất binh đến Vân Môn quan.
Trước sau chẳng qua là bỏ ra sáu ngày thời gian, có thể nghĩ tốc độ thiết kỵ binh không phải bình thường.
Đêm đó. Phu nhân liền ra quân doanh.
Nàng dùng khinh công rời đi ba dặm. Sau đó mới dừng lại.
Nàng đem cái con rắn đỏ nhỏ kia ném ra. Sau đó nói: "Ngươi phá xà."
Con rắn đỏ nhỏ rơi xuống mặt đất. Sau đó lập tức bò qua một bên.
Lúc này Thừa Diễm mới đi ra. Khẽ cười một tiếng."Xà của ta không đơn giản."
Phu nhân nói: "Đừng nói nhảm. Khóa tình lấy được hay không."
Thừa Diễm đem một cái tiểu vật ném cho phu nhân. Nói: "Cầm lấy."
Phu nhân một tay bắt lấy cái tiểu vật kia. Cái tiểu vật kia đầu là một quả Giới Chỉ nho nhỏ.
Chẳng ai ngờ đến. Chiếc nhẫn này nhưng thật ra là một cái khóa tình Pháp Khí. Trên đời chỉ có một quả như vậy.
Kỳ thật chiếc nhẫn kia vẫn là đồ vật tiền triều. Là thuộc về Sở thị đấy. Tiền triều diệt vong. Sở thị chi mạch cầm lấy không ít đồ vật. Xà Tộc vừa vặn chính là cầm đến chiếc nhẫn này.
Phu nhân cười cười. Phi thường hài lòng.
Thừa Diễm sắc mặt có hơi trắng bệch. Nhưng hắn đã là tràn ngập chờ mong.
"Hy vọng ngươi có thể đem chuyện này làm cho thỏa đáng. Nhớ kỹ, không thể gây thương hại nàng dù một cọng tóc gáy." Thừa Diễm nói.
Phu nhân nói: "Cái này đương nhiên."
Nàng quay người ly khai. Sau đó trở lại quân doanh.
Bắc Huyền Âm lúc này còn không có ngủ. Ngọn đèn dầu quân trướng của hắn vẫn sáng.
Hắn thấy phu nhân đi vào đến. Sau đó đã nói: "Dì nhỏ. Ngươi còn chưa ngủ."
Phu nhân chậm rãi từ từ ngồi xuống đến. Nhìn trước mặt hắn một bức bản đồ.
"Ngươi ý định tiến quân như thế nào." Phu nhân hỏi.
"Trước phá phòng tuyến của bọn hắn a." Bắc Huyền Âm nói."Kỳ thật cũng không khó. Nam đằng trong có người của chúng ta."
Phu nhân hơi khẽ gật đầu. Sau đó hỏi: "Thời điểm tỷ tỷ ra đi. Ngươi mới có ba tuổi. Trong nháy mắt, Ngươi cứ như vậy trưởng thành. Ngươi bây giờ cũng mang binh đánh giặc rồi. Thời gian đây là nhanh a."
Ánh mắt Bắc Huyền Âm có chút dừng lại. Thanh âm cũng có chút trầm thấp."Dì nhỏ. Những năm này cám ơn ngươi."
"Vậy ngươi đã từng nghĩ tới. Tỷ tỷ trông thấy ngươi bây giờ cùng Sở Chỉ Nguyệt kết hôn. Nàng tại dưới suối vàng cũng sẽ không nhắm mắt."
Tay của hắn ngừng lại. Nói: "Không nên nói chuyện này. Sự kiện kia cùng Nguyệt nhi không quan hệ."
"Làm sao sẽ không quan hệ. Việc này có liên quan đến gia quyến của nàng. Bằng không tỷ tỷ làm sao sẽ chết." Phụ nhân nói. Vẻ mặt phẫn nộ.
"Dì nhỏ." Bắc Huyền Âm nói."Ta biết rõ ngươi không thể nào quên sự kiện kia. Nhưng ngươi cũng đã lợi dụng lăng cho Nữ Đế đem Huệ Bình quận chúa đưa về Băng Thành. Chẳng lẽ ngươi vẫn không thể dừng tay à."
"A Âm. Năm đó ngươi còn nhỏ. Không thấy cảnh kia. Nếu ngươi thấy, Ngươi chắc chắn sẽ không quên đấy. Vậy ngươi cũng sẽ không thích Sở chỉ Nguyệt. Cũng sẽ không cùng nàng kết hôn."
Bắc Huyền Âm không muốn sẽ cùng phu nhân đàm luận việc này. Hắn nói một câu: "Mặc kệ như thế nào. Nguyệt nhi đều là Thái Tử Phi của ta. Là thê tử của ta."
Phu nhân cười lạnh liên tục."Tốt. Ngươi là nhất định phải chấp mê bất ngộ như thế."
Bắc Huyền Âm quay đầu lại. Còn không nói câu nào. Phụ nhân đã một tay khấu trừ đến.
Hắn cả kinh. Không nghĩ đến phu nhân lại đột nhiên ra tay.