183. Ngươi chờ ai?[3]
Dạ Huyền nghe buồn cười, chỉ cắn nửa quả sơn tra.
Lâm Hồi Âm thở dài nhẹ nhõm, không chần chừ gì mà ăn nốt mứt quả còn lại.
Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm phình miệng, nghĩ đó là mức quả hắn ăn dở, đáy lòng mạc danh kỳ diệu cảm giác được một cỗ hạnh phúc.
Ngày trước, Thanh Âm luôn cùng Triều Ca sóng vai nhau đi đằng trước, mà hắn vẻ mặt khinh thường theo phía sau, nhìn Thanh Âm cầm vài nhét vào miệng Triều Ca, Triều Ca không chút do dự cắn ăn.
Dù sao cũng là hoàng thái tử, tràng vị có chút chiều chuộng, ăn thức ăn không sạch sẽ của nhân gian, lúc về thần sơn liền chạy đi tìm nhà xí
Đôi khi chạy đến hư thoát, hắn liền nhịn không được giễu cợt Triều Ca, lúc ấy Triều Ca chỉ lươm hắn một cái, trên mặt lộ vẻ một bộ vì Thanh Âm dù thoát hư đến chết cũng cam tâm tình nguyện.
Sau đó Triều Ca ôm bụng, tiếp tục chạy ra nhà xí.
Lúc đó, hắn không hiểu, cũng không cần biết.
Hắn cảm thấy nữ nhân là sinh vật mà hắn căn bản không cần dùng.
Hắn khẳng định cả đời mình sẽ không sẽ vì một nữ nhân mà làm ra hành động ngu ngốc như Triều Ca.
Nhưng ngàn năm sau, hắn mới phát hiện, kỳ thật kẻ ngốc, không phải Triều Ca, mà là hắn.
Triều Ca có tình yêu, nhưng tring lòng vẫn mang thiên hạ.
Hắn thì không, có tình yêu, đáy lòng chẳng còn gì khác.
Giờ này khắc này, hắn đã cảm nhận được tâm tình lúc đó của Triều Ca.
Nếu một nam tử thật sự yêu một nữ tử, sẽ cam tâm tình nguyện bị nữ tử kia ép ăn.
Đừng nói là xâu mứt quả, cho dù là độc dược thạch tín, chỉ cần là nàng tự mình đưa đến , hắn đều không chút do dự mà ăn.
Dạ Huyền và Lâm Hồi Âm bị nhiều người chú ý, Lâm Hồi Âm còn đút xâu quả cho Dạ Huyền ăn
Cử chỉ này ở hiện đại, thật sự không là cái gì.
Nhưng ở nơi này lại có vẻ hơi cởi mỏ, dẫn tới chung quanh vô số nam nhân huýt sáo, hướng về phía Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền chỉ trỏ dị nghị.
Dạ Huyền và Lâm Hồi Âm lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, bọn họ đã trở thành tiêu điểm.
Xung quanh nói, cho dù là nghĩa tốt, Lâm Hồi Âm vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nàng kéo tay Dạ Huyền, vội vàng dắt hắn chạy ra khỏi đám đông.
Cảm giác có người nắm tay chạy qua phố phường huyên náo...
Dạ Huyền chưa bao giờ được thể nghiệm quá, nhưng hắn lại cảm thấy, cảm giác kia nhất định rất tốt đẹp, tim hắn suýt nhảy ra ngoài.
Hắn biết yêu một người là cảm giác gì.
Nhưng hắn lại không biết, hoá ra ở bên cạnh người mình yêu, lại là cảm giác như vậy.