188. Ngươi chờ ai?[8]
Lâm Hồi Âm cảm thấy không khí áp lực không chịu nổi, vừa định nói một câu, hay là trở về chợ đêm đi, liền nghe được nam tử xinh đẹp vẫn im lặng bên cạnh, âm điệu hoa lệ thanh thiển cắt qua bầu trời, thong thả bay đến:“Xin lỗi.”
Lâm Hồi Âm đột nhiên ngây người, không thể tin nhìn hắn.
Dừng một chút, hắn lại nói:“Thật sự xin lỗi, ta sẽ không lấy cớ nguỵ biện cho những chuyện ta đã làm. Mặc dù có nguyên nhân có thể bào chữa cho sai lầm của ta, nhưng cuối cùng cũng cũng là sai lầm . Bởi vì, gây tổn thương cho ngươi là thật, ta sai rồi.”
Nguyên nhân là vì ta yêu ngươi, có ngươi, ta khinh thường đối tốt với người khác, lòng tốt của ta chỉ cho ngươi.
Mà khi ấy, ta lại không biết ngươi chính là ngươi.
Lâm Hồi Âm cũng không biết, trên thế giới này, còn có một loại người, giải thích cái gì cũng khiến người ta....... Kinh diễm!
Dạ Huyền đứng đối diện Lâm Hồi Âm, sắc mặt tái nhợt, hắn rất sợ...... Sợ nàng không chịu tha thứ....... Hắn không cần nàng thích hắn, nhưng trăm ngàn lần đừng ghét hắn.......
Lâm Hồi Âm rối loạn, thật lâu sau, nàng thật dài lông mi nhẹ nhàng giật giật, một lần nữa nhìn hắn.
Hai người cho nhau một hồi, Lâm Hồi Âm hắng giọng nói,:“Kỳ thật cũng không có gì , chúng ta hiện tại không phải bằng hữu sao?”
Trong rừng cây ở thần Sơn, hắn hỏi nàng, bọn họ có thể làm bằng hữu hay không, nàng trả lời, nàng có thể thử một lần.
Kỳ thật lúc ấy, nàng chỉ nói cho có lệ, đáy lòng cũng không xác định có muốn làm bạn với hắn hay không, lại không biết phải từ chối thế nào.
Nhưng lúc này thì khác, nàng cảm thấy Dạ Huyền không bất trị như thế, hắn có thể dịu dàng, hắn có gan thừa nhận sai lầm, hơn nữa, nam nhân như hắn, vô luận là ở đây hay ở hiện đại, đều cực kỳ hiếm thấy .
Bản tính của mỗi người chính là, tìm nguyên nhân giải thích sau khi làm sai, lý do đó có lẽ là thật , có lẽ là giả, có lẽ sẽ làm người vui vẻ, có lẽ làm cho người ta càng khó chịu, nhưng với Dạ Huyền, phương thức này lại chẳng là gì.
Hắn có gan đối mặt với sai lầm, không lấy cớ gì cả, đây là bản tính.