Chương 91: Ai ngược ngươi thì hãy ngược lại
Giường của Lâm Hồi Âm vừa vặn ở sát bên gian phòng kia, đầu tiên nàng mở cửa sổ ra sau đó ở trên giường sửa soạn lại hành trang, trong lúc đó bất ngờ nghe được tiếng cửa sổ ở phòng đối diện bị người ta mở ra, theo bản năng Lâm Hồi Âm ngẳng đầu lên, sau đó thấy hình ảnh tóc trắng quen thuộc đứng đó.
Trong nháy mắt Lâm Hồi Âm thấy đờ đẫn, rồi chết lắng, cuối cùng nàng cứng ngắc đứng dậy bên mép giường, nhìn Dạ Huyền đứng trong phòng đối diện, tuy chậm chạp nhưng vẫn rất có khí chất.
Tại sao hắn lại đến Thần Sơn?
Không phải hắn đã sớm học xong tiên thuật ở Thần Sơn rồi sao?
Tại sao bây giờ còn vào khu đệ tử mới của Thần Sơn?
Bên cạnh hắn còn có một đệ tử Thần Sơn, chỉ vào trong nhà không biết đang nói gì với hắn, biểu tình của hắn rất lãnh đạm, trên bả vai còn có một con mèo lông trắng nằm lười ra, từ đầu đến cuối không hề đáp lời vị đệ tử Thần Sơn lải nhải không ngừng kia. Thậm chí hắn còn quay đầu nhìn về phía Lâm Hồi Âm.
Lúc Lâm Hồi Âm chạm phải ánh mắt của Dạ Huyền, nàng mới hoàn hồn, cũng không nghĩ gì đã đưa tay “Ba” một cái, đóng chặt cửa sổ, sau đó chạy đến bên một cửa sổ khác, đợi nàng ổn định nhìn Triêu Ca trước mặt.
“Hắn, hắn...” Bởi vì thấy Dạ Huyền nên Lâm Hồi Âm không thể nói ra lời, kìm nén nửa ngày mới nói ra một câu hoàn thiện:“Hắn, tại sao hắn cũng đến?”
Triêu Ca ung dung dời tầm mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ về trên người Lâm Hồi Âm, ánh mắt khó hiểu, bình tĩnh hỏi:“Ai?”
Lâm Hồi Âm chỉ căn phòng đối diện, giọng gấp gáp: “Dạ Huyền! Hắn không phải đã học xong tiên thuật ở Thần Sơn sao? Sao bây giờ lại đến đây nữa?”
“Thần Sơn có quy chế tuyển chọn, pháp thuật của Dạ Huyền xuất chúng, có thể đi vào cũng không có gì lạ.” Triêu Ca không hề cảm thấy có gì bất ổn, giải thích cho Lâm Hồi Âm nghe: “Thần Sơn không có quy định người đã học xong tiên thuật thì không thể lên núi học lại.” Dừng lại một chút, Triêu Ca nhìn biểu tình khẩn trương, bất an của nàng, cho là nàng đang sợ Dạ Huyền sẽ giét nàng nên nhàn nhạt nói thêm: “Ngươi yên tâm, quy tắc của đệ tử Thần Sơn là huynh đệ đồng môn không được tàn sát lẫn nhau, ban đầu Dạ Huyền không giết ngươi, bây giờ lại càng không thể giết.”
Không phải chuyện ngày, quan trọng là lúc nàng ở trong thần miếu của Dạ Huyền đã trêu chọc hắn!
Còn đạp hắn một cái... Khẳng định hắn sẽ ghi hận trong lòng, sao có thể tha cho nàng đây?
Triêu Ca thấy Lâm Hồi Âm mãi không lên tiếng, biểu cảm không ngừng thay đổi nên cau mày lại hỏi: “Sao vậy?”
“Không... Không có gì.” Lâm Hồi Âm vội vàng lắc đầu một cái, nàng không dám nói với Triêu Ca chuyện nàng đã đùa giỡn hắn ta.
“Ừ.” Triêu Ca gật đầu một cái: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức là đệ tử Thần Sơn, chỉ cần ngươi học thật tốt nhất định sẽ trở nên lợi hại.”
Triêu Ca dừng một chút giống như còn muốn nói thêm gì đó thì nghe được một tràng tiếng gõ cửa.
Cửa không hề khóa, sau khi gõ cửa người bên ngoài cũng tự mở cửa ra, sau đó một người đàn ông toàn thân khoác trang phục trắng ôm kiếm cúi người, nói: “Đại sư huynh.”
Triêu Ca tao nhã đứng lên, đi đến trước cửa, thần thái vẫn lạnh nhạt như cũ, ung dung gật đầu một cái, sau đó đệ tử Thần Sơn kia mới nói tiếp: