Chương 152: Bị túi cao dược liên lụy(2)
Lâm Hồi Âm cầm hộp thuốc Triêu Ca cho mình, nghĩ một lúc lại mở ra, mùi hương giống với loại tối qua xức trên tay nàng, nàng nhất thời nghĩ Triêu Ca đúng là nam nhân kia.
Lâm Hồi Âm nhàn chán nằm lên bàn, cầm bút lông ngoắc ngoắc vẽ vài thứ thật vất vả đợi tan giờ học. Lúc ấy nàng mới phát hiện trên giấy đều viết “Nam nhân biến thái.” và “cao dược”, nàng bị cái tên biến thái kia dày vò đến điên rồi. Lúc ban đầu muốn biết hắn là ai, cố gắng để biết được bây giờ gần như đã xác định thì không biết phải lafmg ì.
Lâm Hồi Âm thầm chửi rủa lại cầm bút lông vệt mực lên xóa đi những chữ kia, một vòng lại thêm một vòng mực đen phủ lên tờ giấy trắng.
Có thể đáy lòng thấy phiền muộn vậy nên nàng cuộn lại tờ giấy trong tay rồi ném đi, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã có người đẩy một cái bàn lực đạo hơi mạnh nên làm đổ hết những thứ trên bàn nàng xuống đất.
Lâm Hồi Âm cau mày không nhịn được giận dữ nhìn về phía tên đầu sỏ.
Tên đầu sỏ Dạ Huyền mặt đầy có lỗi nhìn Lâm Hồi Âm, quệt trên gương mặt cao quý một cái, vốn dĩ không có chút áy náy, lên tiếng: “Ta không cố ý.”
Tại sao Lâm Hồi Âm cảm thấy vẻ mặt này của hắn là cố ý chứ, nàng biết bây giờ Dạ Huyền sẽ không giết nàng vậy nên cũng không sợ nữa, nên trừng mắt đầy bất mãn nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhặt đồ mình lên.
Tay phải Lâm Hồi Âm bị thương, mặc dù tối qua đã xức thuốc cao, tốt hơn rất nhiều nhưng hôm nay cử động vẫn có chút bất tiện, vậy nên phải dùng tay trái nhặt.
Thuốc trong hộp cao hơn phân nửa bị đổ ra sàn nhà, vậy nên khi nàng nhặt lên chỉ là một cái hộp gỗ trống không, lúc chuẩn bị nhặt những cái khác, Dạ Huyền đã giành trước nàng một bước, tư thái nhàn nhãn “Ba” một tiếng, ném tất cả những thứ kia lên lại bàn nàng.
Lâm Hồi Âm tức giận nguýt Dạ Huyền một cái, bĩu môi sửa soạn lại đồ trên bàn một chút.
Dạ Huyền tỉnh bơ đứng bên cạnh, vừa nhìn nàng sửa lại đồ vừa lẳng lặng cất hộp cao mình vừa nhặt được vào trong túi áo. Sau đó một tay khác tự nhiên đưa đến trước mặt nàng: “Cao dược của ngươi.”
Lâm Hồi Âm thấy hộp dược cao giống nhau như đúc nên cũng không nghi ngờ gì, nhận lấy.
Dạ Huyền bình tĩnh nhìn Lâm Hồi Âm, nói: “Nhớ xức mỗi ngày.”
“Biết.” Lâm Hồi Âm tức giận đáp Dạ Huyền một câu.
Dạ Huyền cong môi cười một tiếng, tâm tình giống như tốt lên vậy, sải bước đi ra khỏi lớp học.
Dạ Huyền từ từ đi xuống lầu, sau khi vào nhà cầu nam nhìn chung quanh khoog có ai mới lôi hộp cao dược trong tay áo ra, không hề do dự mà ném đi.