Chương 81: Cắn tên đàn ông biến thái một cái (6)
Lâm Hồi Âm đứng trước cung điện của Dạ Huyền hít sâu một hơi sau đó cúi thấp đầu bước vào.
Tuy cung điện của Dạ Huyền không đồ sộ như cung Thái Tử nhưng lại tao nhã, đẹp và tĩnh mĩnh lại có thừa. Bên trong là một loạt cây đại thụ che trời, che lấp mất hơn một nửa ánh mặt trời nên có chút âm u.
Lâm Hồi Âm còn chưa đi đến cửa cung điện thì đã thấy một thị nữ bụm mặt khóc lóc chạy ra. Lâm Hồi Âm vội vàng đuổi kịp nhìn thấy người thị nữ kia chạy vào một trong gian phòng, ở đó có rất nhiều thị nữ khác vây lại, dùng khăn tay giúp ngời kia lau nước mắt: “Ta không biết Nhị hoàng tử đang nghỉ ngơi nên dâng trà chiều lên, đánh thức hắn, hắn không nói hai lời để toàn bộ trà nóng lên người ta.
Một thị nữ vội vàng bôi thuốc mỡ cho người thị nữ kia: “Đừng khóc, cũng may chưa giết ngươi.”
“Đúng vậy mấy hôm trước có một thị nữ không cẩn thận xông vào lúc nhị Hoàng Tử đang tắm, hắn không nói một lời trực tiếp giết chết nàng ta.”
“Cái này tính là gì, còn có chuyện thảm hơn ấy...”
...
Nhưng người thị nữ kia thay phiên nhau nêu lên tội ác cảu Dạ Huyền.
Lâm Hồi Âm đứng bên ngoài nghe những lời này thì nhếch miệng. Quả nhiên suy nghĩ của mọi người là đúng, lúc tất cả đều nói ngươi có vấn đề thì nhất định ngươi thật sự có ván đèn. Đáng đời, không ai khen Dạ Huyền tốt.
Mấy thị nữ cũng rất bát quái, than vãn hết nửa ngày mới dừng. Sau đó một thị nữ buồn rầu nói: “Sắp đến giờ Hoàng Thái tử tắm rồi, đến phiên ai đi đun nước ấm cho ngài ấy vậy?”
“Thúy Lục.”
“Thúy Lục?” Hôm nay không phải nàng ấy đã xuất cung thăm người thân sao?”
“Vậy làm sao bây giờ, ai sẽ đi thay nàng?”
Không có ai lên tiếng bởi vì căn bản không một ai muốn nhận. Lâm Hồi Âm đứng ngoài cửa, đảo mắt một vòng sau đó bước vào nói: “Để ta đi.”
Những người thị nữ kia căn bản cũng không để ý đến việc Lâm Hồi Âm là người lạ, lập tức đưa đồ tắm rửa của Dạ Huyền cho nàng.
....
Tẩm cung của Dạ Huyền mở rọng cửa, bên ngoài cũng không hề có thị vệ nào. Lâm Hồi Âm cẩn thận đến gần, nhìn vào bên trong dò xét lại phát hiện phía trong cũng không hề có thị nữ hầu hạ nào, trống không không một bóng người. Yên tĩnh đến bất thường, so với cung thái tử đâu đâu cũng có thị nữ thì nơi đây cô quạnh nhiều.
Lâm Hồi ÂM đứng ở cửa hít vào một hơi sau đó ôm đồ bước vào.
Băng qua vô số màn che cuối cùng Lâm Hồi ÂM cũng đứng trước chiếc giường lớn, nhìn thấy Dạ Huyền đang chóng tay nằm nghiêng.
Tóc hắn trắng như tuyết rối tung tùy ý nằm trên giường, có chút lộn xộn. Bộ áo quần đỏ thì hơi nhàu, trên khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc nào, hắn nhắm nghiền hai mắt, đôi lông mi dài, cõng vút thật xinh đẹp.