Triêu Ca lúc này mới giật mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đối diện với ánh mắt của Liễu Nhiễu không hề lên tiếng.
Bỗng dưng Liễu Nhiễu thấy lo lắng, cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt trấn định, bình tĩnh chờ Triêu Ca nói tiếp. Một lát sau thì khẽ run lên chuẩn bị rời đi.
“Liễu Nhiễu.” Một giây kia Liễu Nhiễu đi ngang qua người hắn, Triêu Ca lại lên tiếng gọi tên nàng.
Liễu Nhiễu dừng chân quay lưng về phía Triêu Ca, ánh mắt lộ vẻ khẩn trương, rất nhanh trở nên ôn nhu lần nữa xoay người nhìn Triêu Ca mở miệng: “Hoàng thái tử có gì phân phó?”
“Đêm qua ta làm sao trở về Vô Lượng điện?” Triêu Ca mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Hôm nay hắn trnh dậy phát hiện mình đã ở vô lượng điện, toàn thân có chút mệt mỏi, đầu đau nhức. Không cần nghĩ thì cũng biết do đêm qua hắn đã uống quá nhiều. Suy nghĩ một chút lại phát hiện mình chẳng nhớ gì cả, hắn làm thế nào trở về vô lượng điện được, hắn hoàn toàn không nhớ!
Nhưng mà hắn cảm thấy tất cả những chuyện này quên qua dứt khoát đến quỷ dị, giống như có một bí mật quan trọng nào đó đang che mắt hắn vậy.
Tối hôm qua Dạ Huyền mang Lâm Hồi Âm đi, bên cạnh hắn chỉ còn Liễu Nhiễu cho nên mới sáng sớm hắn đã xuống núi đến đây hỏi nàng.
Liễu Nhiễu nghe Triêu Ca hỏi vậy thì hoảng hốt, thận trọng nâng mí mắt quan sát Triêu Ca một chút hoài nghi phải chăng thuật chú của mình không hiệu quả?
Bởi vì là nghi ngờ thôi nên Liễu Nhiễu vẫn trấn tĩnh cười một tiếng, không nhanh không chậm trả lời: “Là Liễu Nhiễu đưa hoàng thái tử về Vô Lượng điện?”
Chẳng lẽ hắn uống quá nhiều nên mới quên mất? Triêu Ca nhíu mày một cái, tiếp tục hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì không?”
Liễu Nhiễu nắm được suy tư của Triêu Ca đáy lòng bình tĩnh lại, biết hắn đã quên tất cả, vậy nên càng thêm yên tâm giọng điệu vững vàng không có sơ hở: “Ta hầu hoàng thái tử uống trà sau đó Hoàng thái tử nằm trên giường ngủ.Sau đó thì Liễu Nhiễu rời khỏi vô lượng điện.”
Triêu Ca không nói gì nữa, chỉ là nhìn chằm chằm Liễu Nhiễu một lúc thì gật đầu giống như tin lời nàng vậy “Ừ” một tiếng rồi nói tiếp: “Cũng không có chuyện gì chỉ là ta muốn hỏi ngươi vài câu, có thể ta uống nhiều quá nên quên hết chuyện đêm qua.” Dừng một chút Triêu Ca còn nói: “Không còn sớm mau đi ăn cơm đi.”
“Dạ, hoàng thái tử.” Liễu Nhiễu cong môi nhẹ cười một cái, sau đó mới tạm biệt Triêu Ca vòng qua người hắn bước đi.
Triêu Ca đứng trên cây trúc, nhìn chằm chằm Liễu Nhiễu một lúc, sau đó cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi lắc đầu một cái. Một ngày say rượu không nhớ nổi chuyện xảy ra, hắn không biết nên làm sao, sau đó thì tung người bay về phía vô lượng điện.
Liễu Nhiễu ngẩng đầu nhìn Triêu Ca đã nhảy lên đám mây lúc này mới thở ra một hơi thật dài. Biểu tình trên mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Đáy lòng không khỏi vui mừng