Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 133: Chương 133: Chúng ta có thể làm bạn sao? (3)




Chương 133: Chúng ta có thể làm bạn sao? (3)

Nhưng trong nháy mắt nhìn theo nàng, hắn lại nhanh chóng vọt đến cạnh nàng, kéo tay nàng lại, hỏi: “Ngươi bị thương?”

Lâm Hồi Âm bị Dạ Huyền kéo tay lại nhất thời sợ hết hồn, một hồi lâu mới khẩn trương bình phục, nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền, đáy mắt lóe lên một tia khó hiểu: “Cái gì?”

“Có phải ngươi bị thương không?” Dạ Huyền không đợi Lâm Hồi Âm trả lời, liền buông lỏng tay Lâm Hồi Âm ra, mắt phượng hẹp dài quét từ trên xuống dưới Lâm Hồi Âm một cái.

Lâm Hồi Âm bị nhìn như vậy có chút không tự nhiên, lùi về sau hai bước, sau đó buồn bực lắc đầu: “Không bị thương.”

Dạ Huyền cau mày, lộ rõ vẻ không tin, vừa rồi rõ ràng hắn nhìn thấy trêu tay áo nàng có vết máu. Dạ Huyền nín thở, cẩn thận ngửi một cái, trong không khí có mùi máu tanh liền đưa tay sờ vào mông Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm nhanh chóng nhảy ra, tránh tay của Dạ Huyền, hai tay bịt kính mông mình, trợn mắt nhìn Dạ Huyền: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi và ta chưa quen thuộc đến mức ngươi có thể sờ mông ta.”

Dạ Huyền nghe Lâm Hồi Âm bài xích thẳng thắn như vậy, sắc mặt hơi ửng đỏ, ngẩng đầu ho khan vài tiếng, nói: “Ta không phải muốn sờ mà ở đó của ngươi có máu, ta chỉ muốn nhìn xem có phải ngươi bị thương...”

Có máu?

Lâm Hồi Âm ngẩn ngươi, sờ mông mình một cái, sau đó cảm thấy ướt át, nàng nhanh chóng đưa đến trước mắt mình, thấy được đầu ngón tay có màu đỏ.

Nhưng nàng không bị thương thì máu ở đâu ra?

Lâm Hồi Âm ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt lại tỉnh hồn, nàng... Thiếu chút nữa nàng quên mất nguyệt sự của nàng đến... Bình thường kỳ kinh nguyệt của nàng đến rất đúng, nhưng sau lần xuyên tới này lại hoàn toàn quên mất.

Hơn nữa lần kinh nguyệt này lại lẳng lặng đến không một chút lời báo, nàng một chút cảm giác cũng không có.

Nàng bị một tên đàn ông nhắc nhở như vậy mới nhớ đến kinh nguyệt.

Thật là mất mặt... Lâm Hồi Âm nhất thời đỏ mặt

Dạ Huyền thấy trên ngón tay của nàng có vết đỏ, quả thật là máu, lại thấy biểu tình của Lâm Hồi Âm có chút không bình thường, nên lo âu: “Bị thương lúc nào, sao chảy nhiều máu vậy, để ta xem.”

Vừa nói Dạ Huyền vừa muốn vòng ra phía sau Hồi Âm.

Nàng lập tức khẩn trương, muốn hất cánh tay của hắn ra, ngăn cản động tác của hắn, mặt hồng hồng lúng túng nói: “Ta khoogn bị thương, ta không sao... Ta về nghỉ trước.”

Lâm Hồi Âm nói xong vội vàng chạy mất.

Dạ Huyền không yên tâm nhanh chóng bắt tay nàng lại: “không bị thương sao chảy nhiều máu vậy? Ngươi cho ta nhìn một chút xem vết thương nghiêm trọng không?”

Lâm Hồi Âm xấu hổ, hận không có cái hố để chui xuống. Nàng vội vàng la lên: “Ta không bị thương...” Rồi giùng giằng thoát khỏi sự khống chế của Dạ Huyền, nhưng hắn lại nắm chặt không buông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.