Lâm Hồi Âm không cảm nhận được suy nghĩ trong con tim Dạ Huyền, chỉ cảm thấy tim mình sắp bị hắn đọc hết.
Nàng cảm thấy tất cả tình cảm của mình thay đổi đến nỗi không còn chỗ trốn.
Vì vậy nàng thấy hốt hoảng.
Nàng nhanh chóng trốn tránh ánh nhìn của hắn, luống cuông đứng dậy, nhìn một lượt quanh nhà, sau đó lắp ba lắp bắp nói: “Cửa sổ... Cửa sổ không đóng... Ta giúp ngươi đóng lại...”
Lâm Hồi ÂM còn chưa xoay người rời đi Dạ Huyền đã đưa tay bắt cổ tay nàng lại.
Cơ thể Lâm Hồi Âm khẽ run lên, quay lưng đối diện với Dạ Huyền không dám trực tiếp đối mặt với hắn.
Dạ Huyền siết chặt cổ tay Lâm Hồi Âm, sức lực càng lúc càng mạnh, nín hơn nửa ngày cũng không hề nói ra một chữ nào, trên khuôn mặt trắng nõn khẽ ửng đỏ lên.
Lâm Hồi Âm cảm thấy tay bị Dạ HUyền nắm giống như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, cảm giác nóng bỏng, làm lòng nàng cũng nóng ran lên. Khẽ căn môi dưới sau đó hốt hoảng rút tay ra, nhanh chóng bỏ chạy đến cạnh cửa sổ. Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, hít hà vài hới giống như tiêu phí thời gian vậy, chậm rãi đóng cửa sổ lúc này mới xoay người, từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn Dạ Huyền đang đứng bên mép giường.
Lâm Hồi Âm rũ mi mắt, nhìn Dạ Huyền bê chén thuốc trong tay đã không còn hơi ấm, cũng không nhìn Dạ Huyền một cái, nàng đưa tay đón lấy chén ngọc trong tay hắn, nhỏ giọng nói: “Thuộc nguội rồi, ta hâm nóng giúp ngươi.”
Ánh mắt Dạ Huyền trước sau như cũ vẫn dán chặt lên khuôn mặt nàng, nàng nói gì hắn cũng khong hề nghe thấy. Chỉ là mặc cho nàng đưa chén thuốc trong tay mình đi, sau đó theo bóng người dời đi của nàng, dời đến cạnh chiếc lò nhỏ ấm áp trên bàn.
Lâm Hồi Âm hâm nóng thuốc lại bưng tới cho Dạ Huyền.
Ánh mắt hắn lúc này mới khôi phục sự bình đạm, bên trong ánh mắt nhu tình như nước làm thế nào cũng không che giấu được sự vui mừng. Hắn cảm thấy bình thường loại thuốc này rất đắng, uống vào rất buồn nôn nhưng hôm nay đưa vào miệng lại cảm thấy ngọt.
Hắn uống xong, Lâm Hồi Âm tự nhiên rửa sạch chén ngọc, đặt ngay ngắn trên bàn. Làm xong tất cả mới nghiêng đầu nhìn Dạ Huyền lần nữa, lại phát hiện hắn ta đang bình tĩnh nhìn mình.
Nàng nghĩ đến mới vừa rồi mình nói với hắn những lời như vậy nhưng biểu tình của hắn hết sức bình ổn. Đáy lòng lại hiện lên một chút cảm giác phức tạp, mất phương hướng không cam lòng, cuối cùng lại cảm thấy không phục.
Lâm HỒi Âm liền cố chấp, nàng thật sự muốn xác định Dạ Huyền đối với mình là tình cảm nam nữa hay chỉ là bạn bè bình thường.
Chỉ là nàng còn một chỗ thấy trở ngại, chính là lúc nàng vừa vào đông hoang đại lục, bị một người đàn ông xa lạ cưỡng bức, sau đó vì người đàn ông này mà phải lưu lại nơi này mười năm. Sau đó ở trong rừng trúc, nàng mới biết được người đó là Triêu Ca.
Cứ xem như trong thời hiện đại, thật ra lần đầu tiên cũng không cần quá cảnh giác như vậy, chỉ là nàng không biết, Dạ Huyền là đàn ông cổ đại, hắn có thể tiếp nhận quá khứ của nàng không?
Chương 425 Thượng căng chân hạ cẳng tay tuyên bố(4)
Cho nên nàng phải biết được Dạ Huyền có thích nàng hay không mới có thể suy nghĩ tiếp theo nên thẳng thắn với hắn như thế nào.
Nhưng nàng cũng không thể trực tiếp nói với hắn rằng: Dạ Huyền, ta thích ngươi.
Đàn ông thời cổ đại sao có thể thích người đàn bà cởi mở như thế?
Đây là nàng đang đi đường vòng... Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, đáy lòng đưa ra quyết định, chuẩn bị dò xét Dạ Huyền lần hai. Vậy nên nàng lại đi đến cạnh mép giường hắn, tự nhiên nắm lấy tay áo trắng rộng thùng thình của hắn, dùng khăn giúp hắn lau tay. Sau đó ngồi xuống phiến ghế bên cạnh, ngẩng dầu thoải mái nhìn Dạ Huyền.
So với Lâm Hồi Âm trấn định, Dạ Huyền bị nàng nhìn như vậy có chút xấu hổ, khẩn trương, nhưng vẫn duy trì vẻ vui mừng lúc này, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.
Lâm Hồi Âm hít sâu một hơi, dáng vẻ phấn khích nhìn Dạ Huyền cũng đang bất động.
Nhưng sau một hồi rốt cuộc người thua vẫn là nàng, nàng không có cách nào cả, ai bảo ánh mắt hắn lại đẹp đến vậy. Ánh mắt kia giống như một trận pháp hấp dẫn hồn phách nàng.
Nếu tiếp tục nhìn vào đó chỉ sợ nàng sẽ thất thủ, tự lẩm bẩm nói ra tâm ý của mình mất.
Lâm Hồi Âm đặt bàn tay Dạ Huyền về giường, sau đó trải ga giường hết nửa ngày, cuối cùng trong lúc bất chợt lại bật cười một tiếng, vòng vo nhìn Dạ Huyền hỏi: “Dạ Huyền, ngươi cảm thấy ta như thế nào?”
Hắn tiếp xúc với con gái không nhiều, cũng không hiểu được ám chỉ của Lâm Hồi Âm.
Sau khi Lâm Hồi Âm hỏi vấn đề này, Dạ Huyền tinh tế quan sát nàng một lúc lâu, phát hiện lời nói của hắn làm con tim hắn chấn động mạnh, trầm tư hồi lâu cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ, biểu ý sự ca ngợi từ sâu trong đáy lòng mình: “Rất tốt.”
Hắn nói thật sự rất thành khẩn.
Nhưng mà Lâm Hồi Âm lại thấy không hài lòng.
Bởi vì dù cho Dạ Huyền có chân thành khen ngợi nàng đi nữa nàng cũng cảm thấy đây chỉ là qua loa lấy lệ.
Lâm hồi Âm bĩu môi, không buông tha: “Có thể cụ thể một chút không? Giống như ngoại hình ta đẹp không? Vóc người thế nào?”
“Đẹp mắt.” Dạ Huyền tập trung trả lời vấn đề của Lâm Hồi ÂM, sau đó lướt qua dáng người nàng, nghĩ đến những lúc triền miên cùng nàng quấn quít kia, sắc mặt bỗng ửng đỏ, hắn ngẩng đầu mất tự nhiên “ừ” một tiếng.
Ừ... Với vóc dáng của nàng hắn chỉ ừ...
Đây là có ý gì.
Lâm Hồi ÂM cực kỳ không hài lòng, nàng cúi thấp đầu, nhéo hồng mình một cái, lại đưa tay kéo kéo ngực, sau đó cogn môi nói: “Thái độ đó của ngươi là sao, có phải ngươi cảm thấy vóc người ta không tốt? ĐƯợc rồi, ta biết là vóc người ta không hoàn mỹ nhưng cũng được tám phần đi, ngực ta tuy không lớn như Tường Vi nhưng cũng không nhỏ, tính theo vóc người ta thì ngực ta đã rất rất tốt rồi.”