Chương 174: Cùng ta xuống núi, được không? (14)
Liễu Nhiễu nhìn vẻ mặt của Lâm Hồi Âm, lại nghĩ đến Dạ Huyền vì nàng mà truyền tiên khí, không hiểu sao tâm tình có chút buồn bực.
Lâm Hồi Âm cực kì mơ hồ, cũng không chú ý Liễu Nhiễu có cái gì biến hóa, tiếp tục sôi nổi đi tới, nói: “Đầu tiên khi nhìn thấy nàng ta, ta chỉ biết nàng là một người phiền toái. Lúc ấy ta đã nghĩ, nhất định phải cố gắng tránh nàng. Nhưng thật không ngờ, cuối cùng vẫn ngẫu nhiên trêu chọc nàng!”
“Nhưng trêu chọc thì trêu chọc. Về sau nàng dám trêu chọc ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình với nàng như trước!”
Lâm Hồi Âm cứ nói một đoạn như thế, như đột nhiên nhớ tới gì đó, mới quay đầu nhìn Liễu Nhiễu, hỏi: “Liễu Nhiễu, vừa rồi ai truyền tiên lực cho ta?”
Rốt cuộc nàng đã nghĩ tới sao?
Liễu Nhiễu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Hồi Âm, trả lời: “Nhị hoàng tử.”
Lâm Hồi Âm ngẩn ra, có vẻ kinh ngạc, hắn truyền tiên lực cho mình?
Nàng từng tận mắt thấy hắn vì muốn cường đại và sinh tồn, không tiếc giết chết người khác rồi hấp thụ tiên lực vào trong cơ thể của mình, hại người khác không thể luân hồi. Hắn một người tàn nhẫn ích kỉ như vậy, bây giờ lại truyền tiên lực cho nàng?
Vì sao hắn phải chuyển tiên lực cho nàng?
Nháy mắt, tâm tình vui mừng bởi vừa thành công đánh trả Liên Y, lập tức trở nên hỗn loạn.
…
Về phòng của mình, Lâm Hồi Âm rất lâu không thấy người nào cả.
Sau khi Lâm Hồi Âm nhận được thuốc mỡ, cũng không gặp qua Triều Ca. Mà ngay cả hắn phụ trách khóa tiên thuật, cũng là Ngũ sư huynh đến. Thuốc mỡ mà buổi tối, nàng bị biến thái nam tử bắt đi rồi cho nàng, cùng thuốc mỡ mà Triều Ca đưa, hoàn toàn giống nhau như đúc.
Nàng càng cảm thấy khả năng nam tử biến thái kia là Triều Ca vô cùng lớn.
Loại chuyện bị bắt cóc rồi bị đoạt đi trong sạch, để cho một nữ hài tử đến hỏi, thật sự có chỗ khó giải thích.
Nàng có điểm không rõ, vì sao ngày thường hắn đối với mình lãnh đạm nghiêm khắc, nhưng trong đêm tối lại muốn bắt cóc mình, còn rất ôn tồn với mình?
Trong khoảng thời gian này, trong đầu nàng thường nghĩ đến vấn đề này.
Hiện tại đột nhiên gặp Triều Ca, nàng lập tức có chút giật mình.
Lúc trước Triều Ca trở về hoàng cung một chuyến, xế chiều hôm nay vừa trở về, liền trực tiếp xuống giáo trường, theo Ngũ sư huynh đến đó, biết Lâm Hồi Âm cùng Liên y ở trên trời ngự kiếm phi hành, không nghĩ qua sẽ chạm phải nhau, hai người đều ngã xuống.
Hắn lo lắng cho Lâm Hồi Âm, không đi gặp sư phó chưởng môn, mà trực tiếp chạy đến chỗ các nàng ở.
Hắn là bay tới, cho nên so với Lâm Hồi Âm thì đến sớm hơn một chút.
Hắn đã nhìn thấy nàng từ rất xa, cùng Liễu Nhiễu vừa cười vừa nói, dôi nổi, không có trở ngại gì, tâm hắn mới buông xuống. Khi đang định đi đến phía nàng, cánh cửa cách không xa ở đó mở ra.
Liên Y chuẩn bị đi vệ sinh, nhìn thấy Triều Ca đang đứng ở bên ngoài, theo bản năng liền cười chạy lên phía trước: “Thái tử ca ca, huynh tới xem muội sao?”
Triều Ca trước tiên nhìn thoáng qua Lâm Hồi Âm, mới nghiêng đầu về phía Liên Y, thấy cánh tay nàng bọc vải dày, nghĩ đến nhất cử nhất động của mình có thể bị Liên Y báo cho Tiên đế Tiên phi, Triều Ca dừng trong nháy mắt, liền gật gật đầu với Liên Y: “Rất nặng sao?”