Chương 62: Đêm thứ bảy của sáu ngày bảy đêm (11)
“Đó nhất định là chú chó của Tiên phi. Tiên thích nuôi chó, nghe nói nuôi mười năm thì không giống chó chút nào. Về sau người nhìn thấy chó trong cung, đều là do Tiên phi nuôi dưỡng. Tiểu thư nhất định phải né tránh, những chú chó này, ỷ vào Tiên phi sủng ái trong hậu cùng, đều rất lợi hại.” Thị nữ nói một đoạn dài, sau đó dường như lại nghĩ đến điều gì, tiếp tục nói: “Đúng rồi, Hồi Âm tiểu thư, người nhớ kĩ, không được nói với người khác đây là vết thương do chó của Tiên phi cắn. Nếu bị Tiên phi biết, sẽ bị xử tử.”
“Vì sao?” Lâm Hồi Âm kinh ngạc hỏi lại. Làm sao lại bị chó cắn một cái là xử tử?
“Lúc trước có một đại thần bị chó cắn thương, đại thần đá con cho kia một cái. Kết quả, Tiên phi đến nơi ở của Tiên đế náo loạn, ban ngày khóc sướt mướt. Cuối cùng, đại thần kia bị xử tử, nói là đả thương sủng vật của Tiên phi. Sau đó hậu cung có một quy định bất thành văn, chỉ cần là chó của Tiên phi cắn qua thị vệ hoặc cung nữ nào, thì đều bị Tiên phi xử tử. Hiện tại, chú chó này so với tổ tiên còn giống hơn”.
Lâm Hồi Âm nghe mà dở khóc dở cười, không nói gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Ta đã biết.”
Sau đó thị nữ cũng không nói gì nữa, hai người im lặng cùng nhau về Thái tử cung.
….
Sau khi Lâm Hồi Âm cùng thị nữ đi rồi, một bóng dáng màu đỏ phi ra từ rừng đào, không quên nhìn bóng dáng đã biến mất của Lâm Hồi Âm rồi ngay lập tức đuổi theo tiểu cẩu.
Bóng dáng kia đi vô cùng nhanh, trong rừng đào hồng nhạt, y phục màu đỏ của hắn trở nên sáng rực chói mắt như lửa.
Rất nhanh, Dạ Huyền đã đến trước một cung điện vô cùng tráng lệ. Trước mặt cung điện, rất nhiều đèn phát sáng, thoạt nhìn rất vui mừng. Hắn vẫn chưa đi vào, ngược lại bay lên đứng ở nơi cao nhất của cung điện, nhìn lướt qua xung quanh, bay qua Thiên điện.
Ba người đứng ở ngoài cửa, một thị nữ thoạt nhìn chức cao hơn một chút đối mặt với hai thị nữ thấp giọng hỏi: “Tối hôm nay Tiên đế đến nơi này của Tiên phi. Mấy tổ tông đó luôn ngủ ở nơi này, đã cho chúng ăn cái đó chưa?
“Rồi ạ.” Hai người cùng cúi đầu trả lời.
“Vậy là tốt rồi, các ngươi phải coi chừng thật cẩn trọng. Nếu tổ tông đó xảy ra sai lầm, nhất định sẽ bị Tiên phi xử tử.” Vị thị nữ cao hơn một chút kia nói xong, chưa đi được hai bước, lại thấy một nam tử tuấn mỹ không chút tiếng động nào đứng trước mặt mình, ngây ngẩn cả người, sau đó thấp giọng hô một câu: “Nhị hoàng tử, ngài…”
Thị nữ có chức vị cao hơn một chút còn chưa nói xong, Dạ Huyền phất tay một cái, nhiều điểm sắc bén thì ba thị nữ yếu đuối kia đều ngất ở trên mặt đất.
Vẻ mặt Dạ Huyền khinh thường bước qua ba thị nữ kia, đạp cửa đại môn đi vào, hơi nhấc tay đóng cửa không tiếng động.
Bên trong có rất nhiều chiếc nôi xinh đẹp, mỗi nôi lại có một chú chó xinh đẹp, có lớn có nhỏ. Chúng thấy người lạ đi vào, khứu giác vô cùng nhạy bén, đã sớm tỉnh lại, đều giương miệng, hướng về phía Dạ Huyền: “Ẳng ẳng…” kêu.
Dạ Huyền lạnh lùng nở nụ cười, nhìn lướt qua nước đặt ở bên cạnh, miệng yên lặng niệm chú, nước lập tức biến thành băng sắc bén, bắn vào cổ họng của những chú chó ấy. Công phu trong nháy mắt, toàn bộ mấy chục chú chó trong đại điện đều mất mạng.
Dạ Huyền vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, xoay người, phi thân mà ra, rồi quay trở về rừng đào kia, vô tư đứng ở trên cành đào Lâm Hồi Âm vừa ngồi.