Chương 74: Không thể tặng lễ vật (4)
Nước ấm rơi trên người cả hai, Thị nữ kia sợ tức mức quỳ rạp trên mặt đất, miệng van xin tha mạng: “Nhị hoàng tử, nô tì không cố ý, nhịn hoàng tử, tha mạng...”
Dạ Huyền mới vừa rồi không dùng tiên thuật hộ thể, bị nước ấm vẩy lên người bị phỏng nên có chút đau, khuôn mặt cao quý nhăn nhó. Mà người thị nữ kia vừa lên tiếng đã quấy nhiễu Triêu Ca và Lâm Hồi Am bên trong, hai người vội vàng đi ra. Nhìn tình huống bên ngoài thì thoáng chút đã hiểu ngay chuyện gì xảy ra.
Lâm Hồi Âm đã từ nhìn thấy ở Yến Tử Lần bởi vì có người làm đổ rượu trên người hắn mà đại khai sát giới. Cộng thêm khí thế cường đại kia của hắn càng làm cho người khác thấy áp bách hơn. Hiện tại mi tâm hắn nhíu chặt càng làm cho Lâm Hồi Âm cho rằng là Dạ Huyền muốn giết người thị nữ kia thì lập tức lên tiếng: “Không cho ngươi giết nàng.”
Dạ Huyền lòng đầy bi thương vì Lâm Hồi Âm nói chán ghét hắn căn bản cũng không có tâm trạng giết người Bây giờ nghe nàng nói vậy, vội giấu Giới Chỉ vào trong ống tay áo, khôi phục tinh thần suy nghĩ lời nói của Lâm Hồi Âm, lúc sau lại không hiểu rõ là tâm tình gì.
Trong mắt của nàng chắc chắn rằng hắn là người làm việc ác không dừng, giết người không chớp mắt? Nàng có biết hay không hắn của hiện tại cũng là vì bị người ta từng bước từng bước bức bách.
Trong thân thể Dạ Huyền có yêu tính, mỗi một lần tâm tình hắn bất ổn thì nó lại bạo phát ra, sau đó lại trở nên đặc biệt khát máu.
Triêu Ca nhìn mi tâm Dạ Huyền xuất hiện màu đỏ, vết hằn kia in sâu thì biết rõ Dạ Huyền muốn giết người, rất nhanh hắn di chuyển đến trước mặt Dạ Huyền, khẽ nhìn hắn rồi lẳng lặng lên tiếng: “Dạ Huyền, bình tĩnh lại.”
Nhưng Dạ Huyền giống như không nghe được lời Triêu Ca nói, từ lòng bàn tay đã tản ra một luồng ánh sáng đỏ nhàn nhạt.
“Dạ Huyền, ta biết rõ ngươi không muốn giết người, ngươi có nhân tính, muốn làm người tốt, nên nén xuống sự khát máu trong người ngươi đi.”
Lòng bàn tay Dạ Huyền tản đầy màu đỏ, dần dần trở nên đậm hơn, nhìn chằm chằm ánh mắt của Triêu Ca, cười mỉa mai đầy châm chọc: “Đừng có giả bộ hiểu rõ ta.”
Lúc ban đầu Triêu Ca còn không hiểu rõ Dạ Huyền là người như thế nào.
Thế nhưng trong đêm hôm qua, Dạ Huyền công kích hắnnhiều như vậy nhưng cũng không lấy mạng hắn.
Cuối cùng cũng chỉ trách móc rằng, Hồi Âm là Thanh Âm chuyển thế, hắn sẽ buông bỏ Hồi Âm.
Những điều này gom lại, Triêu Ca tin rằng, bản tính của Dạ Huyền không hư hỏng đến vậy. Sở dĩ hắn ta trở nên bộ dạng như vậy là vì bị áp bách. Hắn ta là huynh đệ của hắn, hắn không thể vứt bỏ không quan tâm.
“Dạ Huyền, ta sẽ giải thích với ngươi. Ta biết rõ ngươi chỉ là ngụy trang thành dáng vẻ giết người không chớp mắt này thôi.”
“Ai nói ta ngụy trang?”
“Nếu không ngươi đã giết ta.” Triêu Ca một thân áo trắng, không dính một chút bụi đứng trước mắt Dạ Huyền. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện, từng chữ từng chữ nhả ra chắc chắn.
Hoàng thái tử từ trước đến nay luôn là bộ dáng thanh cao tao nhã ấy, làm người ta cảm thấy xa cách. Nhưng bây giờ khi hắn chắc chắn lại có một khí thế không nói nên lời tràn ngập làm Dạ Huyền ngẩn người, sau một giây thì cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta không dám?”
“Ta biết rõ ngươi dám.” Triêu Ca nhàn nhạt nói tiếp: “Nhưng mà ngươi không muốn. Nếu không ta cũng không sống được đến bây giờ.
Thần thái của Dạ Huyền bỗng thay đổi lớn, ánh sáng đỏ trong lòng bàn tay hắn bốc cao hơn.