Lâm Hồi Âm chợt thấy đau lòng cùng cảm động, nàng mím môi không nhịn được mà lên tiếng: “Ngươi sao không nghỉ ngơi.”
Dạ Huyền không biết Lâm Hồi Âm đã tỉnh lại, trong lúc bất chợt nghe giọng nói của nàng, hắn nhíu mày một cái, cúi đầu nhìn người thiếu nữ trong ngực. Nàng ngủ được một lục dù sắc mặt còn tái nhợt nhưng so hơn trước tốt hơn rất nhiều.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu thấy Liễu Nhiễu và Triêu Ca nằm ở phía kia vẫn còn đang ngủ say thì ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền nói: “Ngươi không ngủ đợi lát nữa chúng ta lên đường, có chịu nổi không?”
Dạ Huyền vì Lâm Hồi Âm bất thình lình quan tâm mình, tâm tình trở nên rất vui. Vốn có chút mệt mỏi trong nháy mắt biến mất không còn một mống. Hắn lắc đầu một cái, nhìn Lâm Hồi Âm ánh mắt hiện lên ánh sáng lạ thường, giọng nói mang theo mấy phần vui sướng: “Không, ta không mệt.”
Lâm Hồi Âm nhíu mày một cái, cảm thấy Dạ Huyền có chút vui sướng không giải thích được thì bĩu môi, thoát khỏi ngực hắn.
Lúc này nhiệt độ hạ thấp, không được Dạ Huyền ôm trong ngực nữa Lâm Hồi Âm bỗng thấy lạnh.
Dạ Huyền thấy ngực mình trống rỗng thì có chút bất mãn, nhíu mày một cái, nhìn Lâm Hồi Âm một hồi khẽ liếm môi sau đó kéo nàng vào ngực mình lần nữa: “Tiên lực ngươi yếu, không chống đỡ nổi nhiệt độ thấp đâu, bọn họ còn chưa tỉnh, đợi họ tỉnh chúng ta sẽ lên đường.”
Lâm Hồi Âm thật sự cảm thấy Dạ Huyền ôm trong ngực rất thoải mái, nhất thời tham luyến, cũng thích cả mùi nhàn nhạt tản ra từ trên người hắn.
Lúc nàng ngủ, có thể nằm trong ngực hắn ngây ngô hồi lâu, đó là vì nàng không biết nhưng giờ đã tỉnh cảm thấy hành động kia có chút ám muội và lúng túng.
Nàng không biết như vậy là tốt hay không tốt nên chuyển động cơ thể một chút. Dạ Huyền vội đưa tay ôm eo nàng, hắn dùng sức cũng không lớn, nhưng Lâm Hồi Âm cũng không cử đông nữa cứ yên tĩnh nằm trong ngực hắn, hưởng thụ ấm áp.
Trong hơi thở của nàng đều là hương thơm nam tính của hắn, cả trái tim cũng vì thế mà rung lên mạnh hơn.
Chỉ là bầu không khí tốt đẹp như vậy không duy trì bao lâu, Dạ huyền đột nhiên ôm Lâm Hồi Âm đứng dậy. Ngay sau đó Liễu Nhiễu và Triêu Ca đang ngủ say trên tản đá cũng đứng dậy.
Lâm Hồi Âm và Liễu Nhiễu đã quá quen với phản ứng của hai người kia, biết chắc chắn có yêu ma đến gần, thần thái đông cứng lại trở nên rất nghiêm túc.
Chẳng qua trong chớp mắt, bầu trời lại vang lên một tiếng nổ, ba bóng đen to lớn nhảy ra ngay trước mặt bọn họ, quanh thân còn tràn ngập khói mù màu tím.
Đến khi làn khói kia tản đi bọn họ mới nhìn rõ trước mặt là ba con quái thú hình người, mỏ nhọn có chút giống vượn, mắt to như chuông đồng, toàn thân mọc đầy lông màu đen.
“Tìm lâu như vậy lại để ba chúng ta tìm được các ngươi...”