Chương 365: Là nàng yêu hắn sao? (5)
Dạ Huyền ngồi bên mép giường một đoạn thời gian dài, cả xương cốt đều có chút nhức mỏi. Hắn muốn đứng dậy muốn cử động xương cốt một chút, nhưng Lâm Hồi Âm đang nắm mắt, cứ cho rằng hắn đã đi nên bàn tay đang nắm vạt áo của hắn cũng dùng sức hơn.
Dạ Huyền sợ làm Lâm Hồi Âm tỉnh nên chỉ có thể theo lực của nàng mà tiến về phía trước ba bước, cuối cùng cả người áp sat sau lưng nàng.
Chân Dạ Huyền dừng trên mặt đất, duy trì tư thế này, càng thêm khó chịu. Hắn nhìn cô gái hồi lâu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại nên rón rén đặt chân mình lên giường, nghiêng người nằm xuống.
Hơi thở của hắn vừa vặn phả lên cổ nàng, làm bay mấy sợi tóc con. Lòng nàng không nhịn được mà run lên một cái. Lâm Hồi Âm đưa lưng về phía Dạ Huyền không nhịn được nữa khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ ửng lên. Tay nang nắm chặt vạt áo hắn, giống như thiếu nữ mới yêu không biết nên làm gì, tâm hoảng ý loạn.
Dạ Huyền so vơi nàng cũng không khá hơn chút nào.
Hơi thở của hắn đều mang theo hương thơm nhàn nhạt trên người nàng, từng đợt từng đợt chui vào lỗ mũi hắn làm nhiệt độ trong cơ thể của hắn tăng cao. Dần dần cả người cũng có phản ứng.
Hắn cố gắng đè nén xúc động của mình nhưng cảm thấy ý muốn đó càng lúc càng mãnh liệt.
Sau đó Dạ Huyền cũng không nhịn được nữa mà chậm rãi nâng cánh tay đặt bên hông Lâm Hồi Âm chậm chạp quấy rầy nàng.
Lâm Hồi Âm nín thở, dựng lỗ tai cảm nhận cử động của người đàn ông.
Lúc tay áo hắn thả lên hông nàng, nàng không nhịn được mà run lên một cái.
Dạ Huyền thấy nàng không tỉnh lại nên yên tâm đặt tay lên hông nàng hơn, sau đó ôm eo nàng lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Bên trong nhà yên tĩnh đến dị thường, chỉ có tiếng thở của hai người quấn quít chung một chỗ. Một người sâu một người nông giống như bài đồng dao tuyệt vời nhất vậy.
Lâm HỒi Âm vốn dĩ đang khó chịu vì nhìn thấy Dạ Huyền và Tường Vi ở chung một chỗ, hiện tại trong nháy mắt tiêu biến không còn một mảnh.
Ham muốn của Dạ Huyền cũng vì sự an tĩnh này mà giảm đi không ít, hắn nhăm mắt lại không tiếng động thu tay lại ôm nàng vào trong ngực. Nhắm mắt lại ngủ, một giấc ngủ ngon nhất từ trước đến nay.
Lúc này thời gian cực kỳ yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ hoa tường vi từng hàng từng hàng khoe sắc đua nở, tỏa mùi hương thơm ngát.
..............
Dạ Huyền bị tiếng đẩy cửa đánh thức, đầu tiên là hắn hốt hoảng thu hồi cánh tay đặt ngang hông Lâm Hồi Âm, cả người bật ngồi dậy.
Hắn làm như vậy giống như quầy rầy Lâm Hồi Âm cả nửa ngày vẫn không ngủ vậy.
Dạ Huyền nghiêng đầu không vui nhìn về phía cửa, phát hiện Tường Vi đang bưng thuốc vào lúc này thần thái mới hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Nàng còn chưa tỉnh sao?” Giọng nói của Tường Vi rất thấp.
Dạ Huyền quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm ngủ say, lại nhìn Tường Vi lắc đầu một cái. Ý bảo nàng đừng nói gì nữa, Tường Vi hiểu ý gật đầu một cái, đặt chén thuốc kia lên trên bàn, thuận miệng thấp giọng hỏi: “Ngươi thì sao? Đói bụng không? Ăn chút gì chứ?”
Lâm Hồi Âm nghe giọng nói cũng biết người đến là Tường Vi nên đáy lòng chợt thấy không vui. Cắn môi dưới một cái.