Chương 367: Là nàng yêu hắn sao? (7)
Tường Vi tự mình rót rượu cho mỗi người, sau đó đặt một chén trước mặt mình. Dẫn đầu nâng chén lên, nhìn Triêu Ca, Dạ Huyền, Hồi Âm và Liễu Nhiễu lần lượt giơ tay lên: “Hôm nay từ biệt chẳng biết lúc nào gặp lại, ở chỗ này Tường Vi chúc mọi người bình an ra khỏi Tây Lương.”
Bốn người bọn họ cũng vội vàng nâng chén, chạm ly với Tường Vi đồng thời nói cảm ơn. Ngay sau đó mọi người cùng nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Nuốt rượu hoa tường vi vào bụng ban đầu cảm thấy hơi cay nhưng về sau lại thấy ngọt, khẩu vị cực ngon được yêu thích vô cùng.
Bởi vì sắp lên đường rời khỏi Tây Lương nên mọi người cũng không uống quá nhiều, chén thứ nhất cạn sạch nhưng những chén sau chỉ là nhấp môi một chút.
Rượu đã qua ba tuần mọi người cũng buông lỏng hơn.
Triêu Ca nâng ly rượu hướng Dạ Huyền mở miệng: “Nếu hôm đó không có ngươi sợ là ta đã bị yêu ma bắt đi, đa tạ ngươi, Dạ Huyền.”
Đã từng là anh em ruột thịt, bởi vì tiên hậu chết mà đối nghịch với nhau. Hôm nay Triêu Ca chân thành nói cảm tạ, bỗng Dạ Huyền cảm thấy quẫn bách. Hắn mất tự nhiên quay đầu hừ lạnh một tiếng, miệng lý thuyết lời nhưng mười phần kiêu ngạo: “Ta không phải cứu ngươi chỉ là ta muốn, nếu ngươi chết cũng phải chết trong tay ta.”
Triêu Ca cũng không vì những lời này của Dạ Huyền mà nổi nóng, ngược lại còn khẽ cười một tiếng, bưng chén rượu trước mặt mình ngẩng đầu uống cạn một hơi: “Bất kể thế nào cũng cảm ơn ngươi.”
Mặt Dạ Huyền hơi đỏ lên nhưng cũng không nói gì chỉ là trực tiếp uống cạn ly rượu trong tay mình.
Ngay sau đó Triêu Ca lại nâng môt chén rượu đến trước mặt Liễu Nhiễu: “Liễu Nhiễu, cảm ơn ngươi.”
Sắc mặt Liễu Nhiễu ửng đỏ, cúi đầu cong môi cười một cái, sau đó đưa ly cụng làm chén hắn một cái: “Không việc gì, Hoàng thái tử, đó là việc Liễu Nhiễu nên làm.”
Cuối cùng Triêu Ca mới nói lời cảm ơn với Lâm Hồi Âm. Khoảng cách của hắn với Lâm Hồi Âm có chút xa, sau lưng của nàng là một biển hoa tường vi khoa sắc, ánh mắt của hắn dán chặt vào nàng: “Hồi Âm đa tạ ngươi trong giây phút nguy nan đã nhảy vào bảo vệ ta.”
Lâm Hồi Âm biết là Triêu Ca cảm ơn mình vì lúc hắn sắp bị bắt đi thì này chạy ra.
Nàng đã từng muốn cùng Triêu Ca đi với nhau đến già, nhưng sau lần ở Tây Lương này hai người cũng xem như là trải qua sinh tử. Rời khỏi Sơn trang tường vi, bọn họ một đường rời khỏi Tây Lương. Không biết sẽ còn phát sinh những chuyện gì. Nên ân oán nhỏ nhặt trước đây có lẽ không đáng nhắc tới.
Lâm Hồi Âm cảm thấy thư thái hơn, bưng chén lên lắc đầu một cái, thản nhiên nói: “Ta cũng cảm ơn ngươi vì ngươi đã xả thân cứu ta.”
Triêu Ca biết Lâm Hồi Âm nhắc đến trong lúc nguy nan hắn đã nhốt nàng vào trong hồ lô nên trên gương mặt tuấn nhã lộ ra một nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa mà một hơi uống cạn ly.
Lâm Hồi Âm bưng chén chỉ nhẹ nhàng nhấp môi, tửu lượng nàng không tốt, kể từ lần kia sau khi say rượu phát sinh chuyện ấy với Dạ Huyền, nàng đã có chút kiêng kỵ với rượu.
Triêu Ca lần lượt nói cảm ơn, vô hình chung đã kéo ngắn khoảng cách giữa bốn ngươi bọn hắn, đã không còn chia năm xẻ bảy như lúc trước, bầu không khí dung hợp hơn rất nhiều.
“Uống chén rượu này chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực ra khỏi Tây Lương.”