Chương 195: Nếu ngươi không tiếc ta cũng không yêu (5)
“Không cần.” Dạ Huyền lúc này mới lên tiếng, giọng lãnh ngạnh cắt ngang lời ma ma, nhìn nàng nói: “Ta đến tìm ngươi là để hỏi một vấn đề...” Dừng một chút, trên mặt Dạ Huyền có chút mất tự nhiên,nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, giọng nói cứng ngắc, nói tiếp: “Liên quan chuyện giường chiếu.”
Ma ma sửng sốt một chút, ngay sau đó tĩnh tâm lại suy nghĩ lời nói của Dạ Huyền, lập tức khoát khăn tay ưỡn ẹo cười: “Cái khác thì ta không hiểu mấy nhưng liên quan đến phương diện này thì ta dám nhận mình là số một, công tử, ngài có gì muốn hỏi thì cứ nói, không cần ngại.”
Hồi lâu, Dạ Huyền mới hắng giọng một cái, nhàn nhạt nghiêng đầu, nhìn ánh mắt ma ma, giọng điệu nhẹ mà chậm: “Lần nào nàng cũng đau, nên...”
Ma ma cười mịt mờ: “Công tử, nàng trong miệng ngài là thê tử của ngài sao?”
Sắc mặt Dạ Huyền hơi ửng đỏ, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Ma ma nghĩ mình đã đoán trúng, bước đến trước ngăn tủ lấy ra một quyển sách đưa đến trước mặt Dạ Huyền. Hắn cúi đầu nhìn lướt qua quyển sách trước mặt là xuân cung đồ, mi tâm nhíu lại, có chút chán ghét. Ma ma cầm khăn tay bật cười một tiếng, dùng giọng điệu từng trải nói với Dạ Huyền: “Thật ra công tử không cần thấy xấu hổ những chuyện này lúc đầu mấy ai biết, nếu đau thì chứng tỏ công tử làm không tốt. Nương tử cũng chưa quen, quyển sách này cô nương thanh lâu nào cũng phải học, công tử nếu không chê thì hãy xem qua một chút, hẳn sẽ có ích với công tử.”
Dạ Huyền mím môi, nhìn chằm chằm quyển sách một lúc mới đưa tay ra vội nhận lấy quyển sách bỏ vào trong tay áo mình, nghiêng đầu qua loa ném lại một câu: “Cảm ơn.” Không đợi ma ma có phản ứng Dạ Huyền đã phi thân ra cửa sổ.
******
Thần Sơn.
Liên Y nằm trên giường vì cánh tay té nên bị thương, dù rất ngủ nhưng nhột một chút lại tỉnh.
Trong đêm khuya, cả thế giới yên tĩnh có chút quỷ dị, nàng nghe rõ tiếng mèo truyền đến.
Ở Thần Sơn chỉ có mỗi Dạ Huyền nuôi mèo.
Tiếng mèo kêu rất chói tai, lại ngay sau phòng của Liên Y.
Có phải con mèo kia đi lạc không?
Nếu nàng nhặt được con mèo kia có thể nhân cơ hội này có thể rút gần khoảng cách với Dạ Huyền... Nghĩ đến đây.
Liên Y vội xuống giường, đi đến bên cửa sổ đẩy ra nghiêng đầu nhìn.
Sau cửa sổ là một dòng suối nhỏ, dòng nước chảy qua róc rách, Liên Y nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng con mèo nhỏ kia đâu, nhưng thấy Lâm Hồi Âm đứng ngoài cửa sổ Dạ Huyền không biết làm những gì?
Liên Y hoài nghi nên tập trung tinh thần nhìn, trong chốc lại lại thấy Dạ Huyền phi thân từ trong phòng ra bóp lấy cổ Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm giương nanh múa vuốt giùng giằng, rất nhanh Dạ Huyền buông nàng ra, Lâm Hồi Âm chỉ chỉ vào phòng Dạ Hyền, sau đó bước vào trong, Dạ Huyền cũng bước theo sau.
Sau đó khép cửa sổ lại, Liên Y cách phòng bọn họ một khoảng, không biết trong phòng xảy ra chuyện gì cũng không biết cả hai đang nói những gì nữa.