Chương 342: Người đàn ông máu lạnh thâm tình (12)
Toàn bộ trong rừng cây không còn yên tĩnh nữa, Lâm HỒi Âm rõ ràng nghe thấy tiếng va chạm xào xạc ở sau lưng. Những âm thanh kia giống như tiếng gọi từ địa ngục vậy. Đôn thốc bước chân của nàng không thể nào chậm trễ, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.
Sương càng lúc càng dày, tốc độ ập đến nhanh hơn tốc độ bọn họ chạy rất nhiều. Rất nhanh đã tràn đến chân Lâm Hồi Âm. Lúc nàng bước vào thế giới này, đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, vốn đã tạo nên một phòng tuyến rất lớn, nhưng giờ phút này nàng thật sự có chút sợ chết.
Đã từng may mắn sống sót nhiều lần như vậy, lần này nàng có thể còn may mắn không?
Lâm HỒi Âm dùng hết sức lực chạy theo Triêu Ca.
Nhưng mà sương mù màu đen kia đã hoàn toàn bao vây bọn họ.
Tiếng động phía sau càng lúc càng gần.
Một lần nữa âm thanh ác liệt kia lại truyền đến.
Triêu Ca ôm Lâm Hồi Âm né sang một bên, lần này nàng rõ ràng nhìn thấy ánh sáng màu đen tỏa ra từ thân kiếm đánh vào cây cổ thụ gần đó nát thành những mảnh vụ.
Triêu Ca quay đầu nhìn sương mù lượn vòng không thấy rõ vật gì. Nhưng mà tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn đi về trước một chút. Lại nhìn Lâm Hồi Âm vì chạy quá nhanh mà mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, suy nghĩ chạy như vậy cũng không phải là cách. Mờ giờ phút có chạy cũng không thoát. Sợ là rất nhanh những yêu ma quỷ quái kia sẽ đuổi kịp bọn họ.
Bây giờ hắn nhất định phải phản kích.
Triêu Ca nhìn khắp nơi một chút sau đó cắn răng ôm Lâm HỒi Âm vận khí. Sau đó bay lên ngọn một cây đại thụ, tìm một cành lá rậm rạp ẩn núp. Sau khi giấu kỹ mình với Lâm Hồi Âm rồi mới nhẹ nhàng vạch ra một khe hở quan sát động tĩnh phía dưới.
Lâm HỒi Âm ở trên thân cây gắt gao ôm chặt, cũng học theo Triêu Ca nhìn xuống phía dưới.
Trừ âm thanh vang vọng từ phía xa càng lúc càng gần thì nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Ở trong cành lá rậm rạp, Triêu Ca nín thở âm thầm ngưng tụ tiên lục chờ yêu ma quỷ vật đến gần,
Rất nhanh Lâm HỒi Âm không còn cảm giác mệt mỏi nữa. Nàng nhìn thấy trong lớp sương mù màu đen xuất hiện một người áo quần trắng. Nhưng người đó có dáng dấp bình thường không có gì khác biệt. CHẳng qua là phía sau có một cái đuôi rất dài, ánh mắt nhìn vào rừng cây, giống như là lang yêu.
Mấy lang yêu kia hít mũi một cái, nhìn chung quanh một cái, trong đó có lang yên lên tiếng: “Mùi của bọn họ biến mất xung quanh đây.”
“Chạy đi đâu rồi?” Một lang yêu khác tiếp lời.
Triêu Ca lúc này xuất hiện một thân ảnh kiếm trong bàn tay, nhằm vào mấy lang yêu phía dưới xuất thủ, chiêu thức của hắn vừa nhanh vừa ổn định.
“Người lang tộc bị giết.”
Xuất hiện sau mấy con lang yêu kia là hồ yêu.
Những con hồ yêu kia nhìn lang yêu bị chém trúng mi tâm ngã xuống đất chết, nên không dám tiến lên. Chỉ là quanh quẩn ở quanh đó. Triêu Ca thầm tính toán mình xuất chiêu về phía những con hồ yêu kia chắc chắn chiếm được pahafn thắng. Nghe tiếng bước chân truyền đến càng lúc càng nhiều, hắn âm thầm hít sau một hơi, sau đó chọn một cách khác xuất thủ.