Chương351: Người đàn ông máu lạnh thâm tình (21)
Lâm Hồi Âm cũng bị một màn này làm cho rung động. Nàng khó khăn ngẩng đầu muốn xem ai vừa ra tây. Nhưng lúc nàng vừa ngẩng đầu lên bên tai đã truyền đến tiếng cọp gầm gừ, ngay sau đó một hình ảnh màu trắng to lớn đáp xuống trước mặt nàng. Nhìn đám yêu xa xung quanh tức giận gầm thét. Sau đó một bóng người màu đỏ từ trên lưng hổ trắng nhảy xuống, trong nháy mắt đứng trước mặt Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi ÂM nhìn thấy vạt áo, còn chưa nhìn đến mặt toàn thân đã cứng đờ một tâm tình không thể nói thành lời lăn lộn trong lòng ngực nàng.
Tầm mắt nàng dời lên lướt qua cỗ hắn cùng không còn chút sức lực lại nhìn lên phía trên.
Hắn tại sao lại đến đây?
Hơn nữa còn rất kịp thời, giống như ý trời vậy!
Dạ Huyền quét mắt nhìn Lâm Hồi Âm một đường từ đầu đến chân, nhìn thấy áo quần nàng xốc xếch, tóc dính máu tươi. Vết thương trên ngực nàng làm hắn giật mình. Ánh mắt hắn trở nên âm trầm, đưa tay ôm nàng vào ngực, sau đó nhanh chóng đưa tay ra phủ lên ngực nàng. Chậm rãi thúc giận tiên lực trong cơ thể, một luồng khí trắng từ cơ thể hắn bay ra vết thương trên ngực nàng cũng từ từ tiêu tán. Nàng nhìn vết thương của mình ngơ ngác, dòng ánh sáng kia chuyển động, những cảm giác đau đớn và vết rách kia cũng dần đần biến mất.
Lâm Hồi Âm cảm thấy không thoải mái, hơi thở của nàng xen lẫn hơi thở của người đàn ông kia và xa lạ vừa quen thuộc.
Ở trong thời khác sinh tử này đột nhiên thấy hắn xuất hiện, nàng như thấy được ánh sáng trong màn đêm u tối. Tràn đầy hi vọng và âm áp, để cho khóe mắt Lâm Hồi Âm không nhịn được mà nóng lên, bày tay run rẩy nắm chặt vạt áo áo của Dạ Huyền.
Lâm Hồi Âm không trốn tránh ánh mắt của hắn, rõ ràng nàng nhận thấy tia ảo não đau lòng trong mắt hắn, môi mỏng hắn khẽ cong lên dịu dàng nói với nàng: “Thật xin lỗi, ta đên trễ.”
Giọng nói của hắn mềm mại, ấm áp giống như tỏ tình vậy cực kỳ động lòng người.
Nhưng mà lời hắn nói rất đơn giản, dứt khoát không hoa lệ, cũng không có từ ngữ chứa tình ý. Nhưng lại làm Lâm Hồi Âm cảm thấy mềm mại, tốt đẹp, cảm giác sợ hãi, bất an phòng bị từ lúc bước vào Tây Lương cũng tan mất.
Nàng nhớ hắn đối với mình sủng ái và dung túng, nàng cảm thấy chỉ có ở bên cạnh hắn nàng mới an toàn nhất.
Chạy trốn lâu như vậy, nàng rất mệt mỏi, bây giờ dựa trong lòng ngực ấm áp của hắn nàng quên mất những chuyện không vui giữa nàng và hắn. Cảm thấy giống như thời gian ngừng trôi, cảm nhận được sự cưng chiều của hắn dần cho nàng lúc ở Thần Sơn. Nàng căn môi dưới, nũng nịu nói: “Bọn chúng muốn ăn ta...”