Chương 358: Người đàn ông máu lạnh thâm tình (28)
Cảm giác đó rất lạ, cả đời này nàng chưa bao giờ có, nhưng mà cũng rất hạn chế....
Nói tóm lại cực kỳ không dễ chịu.
Hình ảnh kia tuy đẹp nhưng rất nhức mắt.
Nàng không thể ép mình nhìn thêm nữa, nhưng mà không biết tại sao, ánh mắt như bị khống chế vậy không tể nào dứt ra được mà cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Cơ thể nàng cảm thấy lạnh băng.
Cũng không biết qua bao lâu, Dạ Huyền cùng cô gái tuyệt đẹp kia bước xuống khỏi đình. Hoa tường vi là loại thân may, giây leo, biển hoa rộng lớn có rất nhiều cây cối, hoa tường vi leo lên cao, đến cuối cùng Lâm Hồi Âm chỉ có thể nhìn thấy nửa người trên của hai người kia.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một con bướm bay đến đậu trên vai cô gái kia, không biết cô ấy nói gì chỉ thấy Dạ Huyền đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy con bướm kia, đưa cho cô ấy.
Cô gái kia cười như hoa dùng đầu ngón tay nhận lấy, con bướm xanh nhạt ở trên ngón tay của nàng nhẹ nhàng bay múa, Dạ Huyền nhìn nàng tự dưng bật cười đến rực rỡ.
Cả người Lâm Hồi Âm có chút choáng váng, mãi đến khi Dạ Huyền và người kia đi đến trước mặt mình nàng mới hoàn hồn, nhanh chóng cúi người trốn trong biển hoa, không tiếng động lặng lẽ rời đi.
Nàng hốt hoảng thậm chí cũng không biết mình đang trốn cái gì, chỉ vì quá mội vàng mà quần áo vương vào mấy cánh hoa tường vi, phát ra một tiếng vải rách, trong biển hoa yên tĩnh cực kỳ chói tai.
“Là ai?” Sau đó mỹ nhân tuyệt sắc kia truyền đến, trong giọng nói tản ra chút yêu mị.
Lâm Hồi Âm hít một hơi, dùng sức kéo quần áo mình sau đó chạy đi mất dạng. Hoa tường vi có gai, nàng càng nóng vội càng làm những cái gai kia đam vào da thịt, xây xước lộ ra vài vệt máu Lâm Hồi Âm bị đau “A” một tiếng, sau đó có một bóng dáng xanh lam lướt qua biển hoa bay về phía nàng.
Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn thấy bóng người quen thuộc, cau mày thấp giọng nói một câu: “Dừng tay!” Sau đó nhanh chóng búng ngón tay tạo ra một đạo ánh sáng hồng đánh tan dây buộc đang quấn chặt người Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm bị mất cân bằng rơi từ giữa không trung xuống.
Dạ Huyền dùng tốc độ nhanh nhất ôm lấy eo Dạ Huyền, ôm nàng vào trong ngực mình, sau đó vững vàng đặt nàng trên mặt đất.
“Dạ Huyền đây là?” Mỹ nhân kia nhìn Lâm Hồi Âm hai cái sau đó hỏi Dạ Huyền.
Dạ Huyền cũng không trả lời cô ấy, chỉ là nhanh chóng nhìn toàn thân Lâm Hồi Âm một lượt, rồi ngẩng đầu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Lâm Hồi Âm vẫn chưa hoàn hồn lắc đầu một cái.
Lúc này Dạ Huyền mới đứng dậy, chỉ mỹ nhân trước mặt giới thiệu với Lâm Hồi Âm: “Nàng gọi là Tường Vi, là hoa yêu tu luyện đã ngàn năm.”
Ngay sau đó Dạ Huyền nhìn Tường Vi một cái, nói: “Đây là Hồi Âm.”
Biểu cảm của Tường Vi có chút kinh ngạc, nhìn Lâm Hồi Âm cẩn thận đánh giá hai cái, sau đó thản nhiên cười nói: “Đã sớm nghe Dạ Huyền nhắc đến ngươi, rốt cuộc hôm nay mới được gặp.”