Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 251: Chương 251: Ta có thể hôn ngươi không? (21)




Chương: Ta có thể hôn ngươi không? (21)

Cảnh tượng như vậy xinh đẹp có chút không chân thật.

Lâm Hồi Âm nhất thời nhìn đến si ngốc.

Dạ Huyền rũ mi mắt sải chân bước đến trước mặt nàng, trong lúc bất chợt đưa tay ra nắm lấy tay nàng.

Lâm Hồi Âm sợ hết hồn, trong tiềm thức muốn rụt tay mình lại nhưng vẫn chậm một bước.

Lòng bàn tay hắn rất nóng, giống như có thể đả thương da thịt nàng vậy.

Lâm Hồi Âm bất an ngước mắt lên, lộ rõ vẻ khẩn trương, không hiểu Dạ Huyền muốn làm gì.

Ngón tay thon dài của Dạ Huyền có chút run run, mở bàn tay nàng ra nhìn vết thương nhàn nhạt trong tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Còn đau phải không?”

Lâm Hồi ÂM sửng sốt một chút, vết thương kia thật ra chỉ đau một ít sớm đã không còn đau, nếu không phải đột nhiên hắn nhắc tới sợ là nàng cũng đã quên.

Nàng lúng túng cắn môi dưới, lắc đầu nói: “Không đau.”

“Mới vừa rồi ngươi còn than rất đau.” Dạ Huyền lôi từ trong ngực ra một túi vải, sau đó lấy ra một lọ dược cao, mở ra lấy một ít đổ lên lòng bàn tay nàng: “Bôi ít cao đi, sẽ nhanh lành.”

Trong lúc nhất thời Lâm Hồi Âm không biết nên mở mienjg như thế nào. Trong yến hội kia cũng chỉ là để ngụy trang, muốn dùng để chọc giận LIên Y, không nghĩ đến hắn tưởng là thật...

Dạ HUyền xoa dược cao lên tay nàng, sau đó ngưng tụ tiên lực trên đầu ngón tay, chầm chầm xoa đều lên bàn tay nàng.

Cảm giác như vậy rất quen thuôc... Giống như gã nam nhân biến thái... Lúc tay nàng chém trúc bị thương, trong không gian tối om kia gã đã thay nàng bôi thuốc.

Lâm Hồi Âm không nhịn được nâng mí mắt, quan sát Dạ Huyền một lúc, phát hiện thần thái của hắn rất nghiêm túc. Chuyên chú nhìn vào lòng bàn tay nàng, giống như cẩn thận sợ những vết thương nhỏ kia sẽ làm tổn thương nàng vậy.

Hắn xoa dược cao xong, còn đưa tay ra xé một mảnh vài trên áo mình, cẩn thận băng kỹ tay nàng lại.

Thật ra thì không cần băng bó... Nhưng mà Lâm Hồi Lâm cũng không há miệng cự tuyệt được. Đáy lòng nàng hiện lên tầng áy náy, có một cảm giác xúc động muốn nói lời xin lỗi hắn. Nói cho hắn biết, nàng không sao hết, mới vừa rồi trong yến hội nàng chỉ giả vờ thôi, thật ra không nghiêm trọng như vậy.

Nhưng nhìn Dạ Huyền nghiêm túc băng vết thương nơi tay nàng thành nơ con bướm, nàng thấy sao cũng không há miệng nổi.

Nếu hắn biết được nàng chỉ lợi dụng hắn thì liệu hắn còn thần thái bình tĩnh làm những chuyện này vì nàng không?

Dạ Huyền băng bó kỹ cho Lâm Hồi Âm, cũng không vội buông tay nàng ra. Đầu ngón tay hắn vẫn đặt trên tay nàng, mặc dù cách mấy tầng vải nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ nhiệt độ theo từng cử động của bàn tay hắn, làm nàng có một trận cảm giác tê tê, dại dại.

Theo bản năng Lâm Hồi Âm vội nắm tay lại, vừa vặn nắm chặt ngón tay hắn trong lòng bàn tay mình.

Lâm Hồi Âm cả kinh, nhanh chóng xòe bàn ra, muốn rút tay mình về nhưng tốc độ của hắn lại nhanh hơn nàng một bước, cầm lấy tay nàng.

Lâm Hồi Âm ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt Dạ Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.