“Hoàng thái tử --”
“Thái tử ca ca --”
Liễu Nhiễu và Liên Y thấy một màn như vậy, đồng loạt đứng dậy, đi đỡ Triều Ca.
Triều Ca nâng tay đẩy Liễu Nhiễu và Liên Y, ngẩng đầu nhìn Dạ Huyền.
Dạ Huyền nhìn Triều Ca, kiêu căng cười nhạo một tiếng:“Ngươi cảm thấy ngươi như vậy, xứng để yêu nàng sao?”
Sắc mặt Triều Ca trầm xuống.
“Bây giờ, ta sẽ dạy cho ngươi, cái gì gọi là yêu một người!”
Dạ Huyền vừa dứt lời, hắn liền thả người nhảy ra kết giới, nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Triều Ca, Liên Y, Liễu Nhiễu căn bản không kịp phản ứng, chỉ nhìn thấy trước mặt một đoàn hồng ảnh hiện lên, trên mây, đã không còn bóng dáng Dạ Huyền.
Bởi vì Dạ Huyền rời đi, đám dơi xung quang két giới cũng lao theo hắn.
Trên mây, hoàn toàn an toàn.
Liên Y mưu kế đạt thành, tuy ngã xuống, nhưng cũng là Lâm Hồi Âm ả ghét nhta, trong lòng cũng cảm thấy đáng giá.
Bất quá hoàn hảo, Liễu Nhiễu cũng không có chiếm được nửa điểm ưu việt, trên người bị huyết dơi cắn vài nhát, ít nhiều cũng giải khí.
Nhưng là, nàng ngàn tưởng vạn tưởng, thật không ngờ, nàng yêu Dạ Huyền, thế nhưng hắn lại theo Lâm Hồi Âm nhảy xuống vạn trượng vực sâu.
Nàng lo lắng ghé vào mây, nhìn Dạ Huyền đang rơi xuống, toàn thân run rấy.
Liễu Nhiễu cũng trắng nhách, sau một lúc lâu mới vươn tay nâng Triều Ca:“Hoàng thái tử, ngươi có khỏe không?”
Triều Ca không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn hồng ảnh đang rơi xuống, tuyết trắng tóc dài bị gió thổi tản ra, toàn thân tràn ngập hơi thở xinh đẹp, bên tai vờn quanh câu nói của Dạ Huyền -- ngươi cảm thấy ngươi như vậy, xứng đáng để yêu nàng sao?
Xứng đáng để yêu nàng sao?
Hắn xứng sao?
Ngàn năm trước, hắn không bảo vệ được nàng, ngàn năm sau, hắn vẫn như thế...... Như vậy, xứng có được tình yêu sao?
.........
Lâm Hồi Âm căn bản không kịp phản ứng, thậm chí nàng còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, cả người nhẹ bẫng, rớt ra khỏi mây.
Nàng cảm thấy trên người bị thứ gì sắc lẻm cắm vào đau đớn, sau đó nhìn thấy Liễu Nhiễu bên cạnh được Triều Ca túm về lại kết giới.
Theo bản năng nàng vươn tay, nghĩ bọn họ cũng sẽ cứu nàng, nhưng là, rất nhanh, nàng đã bị huyết dơi vây hãm, sau đó toàn thân khắp nơi, đều là đau đớn truyền đến.
Liễu Nhiễu là bạn tốt nhất của nàng, cô ấy được cứu, nàng cũng rất vui mừng.
Nhưng mà, trong lòng nàng, vẫn cảm thấy khổ sở, cảm thấy mình như bị bọn họ vứt bỏ.
Nàng tưởng, lúc này, nàng xong đời ....... Bọn họ bốn người, đâu có cùng nhau đi đến Tây Lương , nhưng là, thật không ngờ, cuối cùng chết, cũng là nàng.