Không gian rộng lớn lần nữa chỉ còn lại một mình Lâm Hồi Âm. Lúc này nàng đã thoải mái hơn nhiều, thật tốt, “Triêu Ca” không đột nhiên xông tới làm những chuyện kia với nàng. Đừng nói bây giờ tiên lực nàng tan rã, ngay cả dư thừa cũng không đấu lại nổi hắn ta.
****
Trên giáo đường, đại hội thử kiếm vẫn diễn ra rất quyết liệt.
TOàn bộ đệ tử Thần Sơn cơ hồ đều tụ tập ở đây.
Lần này trong đại hội thử kiếm, ngoại trừ chưởng môn Thần Sơn ra thì hai vị trưởng lão và hoàng thái tử Triêu Ca đều có quyền làm trọng tài phân định thắng bại.
Nhưng mà trong đại hội thử kiếm hôm nay, Triêu Ca lại không đến.
Trong vô lượng điện yên tinh dị thường, Triêu Ca ngồi ngăn ngắn trước bàn. Quần áo trắng tinh như tuyết, trên khuôn mặt vẫn là sự lạnh lùng lãnh đạm thường ngày. Trước mặt hắn có một đệ tử Thần Sơn toàn thân áo trắng hai tay chắp thành quyền, giọng nói trầm ổn: “Đại sư huynh, theo phân phó của ngài ta trắng đêm suy xét suốt ba tháng, bây giờ rốt cuộc cũng có được ít manh mối.”
Triêu Ca không lên tiếng chỉ là đặt cuốn sách trong tay lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đệ tử trước mắt, ý bảo hắn nói tiếp.
“Ta cẩn thật lật xem tất cả tài liệu lưu trữ ở thần sơn, trừ một ít đệ tử chết có ghi lại còn có tám ngàn đệ tử đã thành tiên, trải khắp năm hồ tứ hải, số còn lại đều ở hoàng thành, từ lúc Thần SƠn lập ban đầu tiên cho đến nay về cõi tiên có hơn mười bảy ngàn đệ tử, phần lớn đều có ghi chép lại. Chỉ có mấy người tu thành tiên từ một ngàn tám trăm năm đầu thành công rời đi trước đó tất cả đều đã chết hết.”
Vị kia nói đến đoạn này, mi tâm Triêu Ca nhíu chặt lại, thần thái nghiêm túc: “Thời gian những người đó chết điều tra ra không?”
“Được ngay trước hơn nửa tháng trước, một người quen biết bọn họ nói bọn họ rời khỏi hoàng thành cũng không hề trở về.
Hơn nửa tháng trước, trùng với thời gian Lâm Hồi Âm và hắn bị ném đi Tây Lương.
“Thời gian vừa vặn như in.” Triêu Ca gật đầu một cái, hỏi: “Nếu như đoán không sai đã bị giết người diệt khẩu.”
“Nhưng mà đại sư huynh, bọn họ đều có một ngàn năm tu hành, cộng lại hơn mười ngàn năm tu hành, sợ là chưởng môn của chúng ta cũng không lợi hại như vậy. Nếu bọn họ thật sự bị giết người diệt khẩu thì người kia hẳn rất mạnh!”
“Cũng không nhất định phải dùng tiên thuật, có lẽ là ám toán...” Triêu Ca suy nghĩ một chút mới nâng mí mắt lên, nhìn đệ tử thần sơn trước mắt: “Ngươi suy nghĩ một chút, đệ tử rời khỏi thần sơn ít nhiều đều có tuyệt kỹ, trong giấc mộng của mình khó tránh khỏi tâm khí cao ngạo, cho nên trên thế này người có thể điều khiển bọn họ làm một số chuyện cũng chỉ được mấy người.”
Triêu Ca nói đến ddaonj này thì vị đệ tử trước mắt hắn giống như nghĩ ra điều gì vậy, mở to hai mắt mở miệng: “Đại sư huynh, ngươi vừa nói như vậy trong lúc bất chợt ta nhớ ra, lúc ta ở hoàng thành điều tra mấy người kia mất tích, có người nói tiên phi nương nương có quen biết với bọn họ.”
“Tiên phi?” Triêu Ca nghe thấy cái tên này thi mi tâm bỗng nhíu chặt.
“Vâng.” Đệ tử thần sơn tỏ ra có chút chần chờ, nhưng vẫn nói rất rõ ràng: “Mấy người quần áo đen chết đi kia có một người thường uống rượu đánh cuộc, một ngày hắn say...