Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm

Chương 392: Chương 392: Thượng cẳng chân hạ cẳng tay tuyên bố (26)




Đột nhiên giọng nói quen thuộc vang lên, để cho toàn thân Liễu Nhiễu run lên, ánh mắt thoáng qua vẻ mừng rỡ. Nàng khẩn trương ngón tay không cách nào ngừng run rẩy, hít sâu hai cái mới chậm rãi xoay đầu lại, đối với người tới yêu kiều quỳ một cái, nhẹ giọng mở miệng: “Ra mắt hoàng thái tử.”

Liễu Nhiễu không dám ngẩng đầu, cúi cúi thấp đầu chỉ nhìn thấy ống quần Triêu Ca trắng tinh không dính chút bụi. Phía trên không ngừng có ánh sáng chuyển động. Có thể là đi bộ từ Vô Lượng xuống nên vạt dài rũ xuống đất còn dính một ít lá xanh và bùn đất, trong tiềm thức Liễu Nhiễu rất muốn đưa tay giúp hắn lấy đi.

Triêu Ca rất tự nhiên đi đến trước mặt Liễu Nhiễu, hỏi lại một lần nữa: “Ngày mai còn có đại hội thử kiếm, tại sao ngươi không nghỉ ngơi chạy đến đây làm gì?

Suy nghĩ trong con tim Liễu Nhiễu không thể kiềm chế lại được, vẫn là không dám ngẩng đầu lên nhìn Triêu Ca, nhẹ giọng trả lời: “Ta không ngủ được nên tùy tiện đi một chút.”

Triêu Ca không nói gì nữa.

Liễu NHiễu đợi một hồi lại mở miệng: “Hoàng thái tử đến nơi này là muốn uống rượu sao?”

Sinh nhật nàng ở trong rừng đào này đã uống mấy vò rượu.

Triêu Ca lắc đầu một cái: “Không, ta cũng chỉ tùy tiện đi qua thôi.”

THật chỉ là tùy tiện đi thôi, đứng trước bàn xử lý chuyện đông hoang đại lục và thần sơn, hắn bất tri bất giác xử lý đến khuya. Nhưng cảm thấy không mệt, chỉ là ngủi thấy mùi hương đào nhàn nhạt truyền đến, ngẩng đầu lên nhìn cành đào được Liễu Nhiễu dùng phép hóa thành chăn phủ lên người mình. Cành đào kia nở rộ làm hắn ngẩn người ra, liền có cảm giác muốn rời khỏi Vô Lượng điện, không nghĩ lại bắt gặp Liễu Nhiễu ở đây.

“Vâng.” Liễu Nhiễu khẽ giọng đáp, lại yên lặng.

Toàn bộ rừng đào lại trở về một mảnh yên lặng.

Thời gian tí tách trôi qua, Triêu Ca cũng không định lên tiếng, Liễu Nhiễu cắn môi cảm thấy mình nên rời đi, nên định mở miệng chào tạm biệt.

Nhưng mà còn chưa kịp nói Triêu Ca đã đột nhiên nói trước: “Trong đại hội thử kiếm, ta thấy ngươi tranh đấu dù sau ba trận cũng thắng được nhưng có chút miễn cưỡng.”

Liễu Nhiễu không nghĩ Triêu Ca sẽ phê bình nàng trong trận đấu kia, khuôn mặt không nhịn được mà ửng đỏ, đáy lòng thấp thỏm bất an.

Triêu Ca dừng một chút, lại nói: “Ngày mai yêu cầu phải mạnh, kiếm khí ngươi không ổn định, bây giờ để ta dạy ngươi.”

Liễu Nhiễu thất kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Triêu Ca.

Nhưng Triêu Ca lại bình thản đưa tay ra, nắm lấy hai cành đào bên cạnh, biến thành trường kiếm dài, đưa một cái cho Liễu Nhiễu.

Đến khi Liễu Nhiễu cầm kiếm Triêu Ca liền múa kiếm pháp tinh túy nhất ở Thần Sơn cho nàng xem.

QUần áo trắng tung bay, trường kiếm bừng bừng, hoa đào không ngừng rơi xuống trước mắt người đàn ông giống như tiên làm điên đảo chúng sinh.

Một giây kia Liễu Nhiễu nhìn đến có chút ngốc.

Triêu Ca biểu diễn xong mới nghiêng đầu nhìn Liễu Nhiễu, lên tiếng hỏi: “Thấy rõ không?”

Liễu Nhiễu mới vừa rồi chỉ lo nhìn Triêu Ca, nhưng căn bản không hề nhìn kiếm pháp của hắn, đáy lòng có chút áy náy lại sợ hắn mất hứng vậy nên gật đầu, cảm thấy còn chưa đủ nên lại ừ một tiếng.

“Vậy ngươi tới đây cùng ta múa một lần.”

Triêu Ca nói xong liền bày ra tư thế thứ nhất trong kiếm pháp, Liễu Nhiễu vội vàng thu lại suy nghĩ vẩn vơ, từng bước theo Triêu Ca bắt đầu học kiếm pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.