Lâm Hồi Âm không nghĩ Dạ Huyền sẽ chạy đến tìm mình cũng chỉ để giải thích những lời này, cảm giác ghen tuông chua xót trong đáy lòng bỗng dưng tiêu tan không còn một chút.
Tiếp đó là cảm giác vạn phần cao hứng vào thoải mái thay thế.
Lâm Hồi Âm cũng không biểu hiện rõ sự cao hứng của mình, chỉ là cắn cắn môi sắc mặt bình thản. “Hơ.” một tiếng, nhưng đáy lòng đã sớm nở hoa.
Vốn dĩ Dạ Huyền không thích Tường Vi...
Dạ Huyền tinh tế quan sát Lâm Hồi Âm một lúc, sau đó hỏi: “Mới vừa rồi ngươi không vui?”
Lâm Hồi Âm sẽ không nói cho hắn biết là mình đang ghen, đôi mắt chuyển động khẽ nói: “Không mà.”
“Phải không?” Dạ Huyền có chút không tin tiếp tục nhìn Lâm Hồi Âm.
Lâm Hồi Âm bị Dạ Huyền nhìn có chút không tự nhiên, cảm thấy ánh mắt của hắn có thể xuyên thấu suy nghĩ của nàng vậy. Nàng cắn môi dưới, e thẹn giống như tất cả các thiếu nữ khác vậy, hỏi: “Này, ngươi sao lại xấu như thế?”
Dạ Huyền cau mày không hiểu sao trong lúc bất chợt nàng lại chê hắn xấu, trầm tư một lúc rốt cuộc nói: “Nếu ngươi không thích, sau này ta có thể không giết người.”
Lâm Hồi Âm sửng sốt một chút, sau đó thẹn quá hóa giận, cảm thấy người đàn ông này thật là quá không hiểu phong tình! Ai nói hắn xấu là vì hắn giết người?
Nàng nhìn Dạ Huyền ngoài cửa sổ hét ầm lên: “Ngươi, con người này, tại sao vậy chứ, ngươi làm người ta thích ngươi đến chết lại làm người ta xấu hổ đến đòi mạng.”
Nói xong Lâm Hồi Âm giơ tay lên, đóng cửa sổ lại sau đó gài thật chặt còn không quên khóa trái.
Dạ Huyền đứng bên ngoài ánh mắt mờ mịt.
Hồi lâu sau hắn mời buồn bực trở về phòng mình, cầm gương đồng lên ngắm một lúc nhưng cũng không biết trên mặt mình có điểm nào làm người khác thích đến chết, lại làm người ta xấu hổ đến đòi mạng.
Những lời này nửa trước giống như khen ngợi, nhưng nửa sau lại là mười phần chán ghét, Một câu nói kết cú phức tạp như vậy thật sự có hàm ý gì chứ?
Dạ Huyền suy nghĩ một lúc, không tìm được kết quả nên lần giường lần nữa. Thì con mèo trắng không biết chạy đi đâu bất chợt lại nhảy vào phòng leo lên giường hắn nằm trên bả vai hắn “meo meo” hai tiếng.
Dạ Huyền đưa tay ôm mèo nhỏ vào trogn ngực mình, vân vê lỗ tai nó, suy nghĩ một lúc lại nghĩ đến Lâm Hồi Âm tán dương mình, thần giác không tự chủ cong lên.
“Biết không? Nàng vừa mới khen ta... Nàng nói dáng dấp ta không tệ, tiên lực mạnh... Bất kể mặt gì mà nói cũng rất hoàn mỹ... CÒn nói người đàn ông như ta là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu người đàn bà, nàng còn nói muốn gả cho một người đàn ông như ta.”
“Ý này của nàng là không ghét ta phải không?”
“Ta vốn tường phải chờ rất lâu, không nghĩ lại nhanh vậy, để ta không thích ứng kịp.”
“Cố gắng của ta đổi lấy nàng không ghét ta nữa, quả thật rất đáng phải không?”
“Ta phải tiếp tục cố gắng... Ta tin ta có thể cảm hóa nàng... Bất kể bao lâu ta cũng sẽ luôn cố gắng...”