Triêu Ca không nói gì, chỉ là lãnh đạm gật đầu một cái, Lâm Hồi Âm vội bưng thuốc vào phòng Dạ Huyền.
Lâm Hồi Âm cất bước vội vã, giống như hận không thể ngay lập tức chạy vào phòng Dạ Huyền vậy.
Triêu Ca ngẩn người nhìn bóng người nàng không tự chủ nhíu mày một cái.
Nàng không muốn ở lâu với hắn sao?
Từ bao giờ người đã từng xem hắn là người đàn ông thân thiết nhất giờ phút này lại như người xa lạ?
Trải qua chặng được cay đắng chạy trốn khỏi Tây Lương, hắn nhìn Lâm Hồi Âm và Dạ Huyền nhiều lần ăn ý ở chung chỗ vơi nhau, thân mật vô cùng giống như một đôi đang yêu nhau... Giống như hắn với Thanh Âm đã từng vậy...
KHông biết có phải ánh nắng mắt trời quá chói chang hay không, ánh mắt Triêu Ca có chút khô khốc, hắn sợ run rẩy một chút rồi mới xoay người bay về Vô Lượng điện.
Nửa đường, Triêu Ca tháy một đệ tử lấy nước suýt nữa ngã xuống, hắn nhanh chóng hạ xuống đỡ lấy tên đệ tử kia. Người kia thụ sủng nhược kinh, nhìn hắn: “Đại sư huynh.”
Triêu Ca thần thái rời rạc, vị thàn sơn kia nhìn vào ánh mắt buồn bực của hắn, thấy từ đầu đến cuối hắn đều không có ý định trả lời vội vàng lên tiếng xin cáo từ, chạy qua khỏi người Triêu Ca rời đi. Không biết có phải quá khẩn trương hay không mà người kia lại vô tình đụng phải Triêu Ca, làm hắn nhích lại gần thân cây hơn.
Đệ tử Thần Sơn kia bị doa đén sắc mặt đến khó coi, vội quỳ rạp trên mặt đất, Triêu Ca cau mày lại sắc mặt thiếu nhẫn nhịn phất tay ý bảo người kia nhanh chóng rời đi.
Trong rừng Triêu Ca khoác sam y trắng đơn giản vẫn duy trì tư thế dán chặt lên thân cây, cả nửa ngày không nhúc nhích.
Cả người hắn giống như mê muội vậy, cảm giác đau đớn sau lưng truyền đến cũng không hề phát giác, chỉ là yên tĩnh đứng trong rừng cây sâu thẳm. Tiếng tim hắn đập loạn, đùng đùng, từng chút từng chút làm hắn nhớ laị hết thảy những chuyện đã trải qua.
Nghĩ lúc đó Lâm Hồi Âm bất ngờ xuất hiện ở đôgn hoang đại lục hắn đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn thậm chí còn mất lý trí muốn đem nàng trở về đất người của nàng, không còn bất kỳ quan hệ nào với hắn.
Cho đến nay hắn đều cảm thấy mình muốn tốt cho nàng nên muốn nàng trử nên mạnh mẽ, muốn nàng có thể tự bảo vệ chính minh. Nhưng rốt cuộc thế nào, dù cho hắ nghĩ vậy đến cuối cùng lại không thực hiện được. Rõ ràng nói đời này sẽ không để nàng chịu ủy khuất nhưng hết lần này đến lần khác lại làm nàng ủy khuất.
Triêu Ca chậm rãi nhắm mắt lại, hắn không nghi ngờ chuyện mình yêu Thanh Âm sâu đậm, cũng từng hứa hẹn cùng nàng sống đời đời kiếp kiếp. Nhưng sau khi nàng chuyển thế vốn dĩ cô gái thuộc về hắn lại biến thành người trong vòng tay yêu thương của kẻ khác.
Khoảng cách giữa nàng và hắn càng lúc càng lớn, giông như đến bây giờ, ngay cả một lý do danh chính ngôn thuận để yêu nàng hắn cũng không tìm được.
..............
Lúc Lâm Hồi Âm không biết mình yêu Dạ Huyền thường xuyên sẽ lui tới phòng hắn một cách tự nhiên, ung dugn nhất.
Nhưng bây giờ, nàng nhận ra mình yêu hắn, nên lúc chạy đến trước cửa phòng hắn, bước chân nàng chậm lại một chút, cẩn thận kiểm tra lại quần áo mình, chắc chắn đã chỉnh tề mới đưa tay lên, gõ cửa một cái.