Thái Tử Vô Sỉ

Chương 86: Chương 86: Chiêu Tuyết – Vũ Văn Hạ




Chiêu Tuyết tự nhận không có nữ tử nào bi thảm như nàng, ngàn dặm xa xôi mang theo ý chỉ kết thân đến Nguyệt Tương quốc, chỉ một đạo thánh ban nàng cho Nhị hoàng tử của Nguyệt Tường quốc, không, là Cẩn vương gia của Nguyệt Tường quốc Vũ Văn Hạ.

Khi mới gặp Vũ Văn Hạ, Chiêu Tuyết cảm thấy như nhìn thấy chính bản thân mình, người đàn ông của nàng, hết sức thanh lãnh, mặc kệ gặp phải chuyện gì ánh mắt đều nhàn nhạt, không để lộ chút tâm từ nào ra ngoài. Mặc dù có nghe Hoàng đế hạ chỉ, hắn cũng chỉ đứng dậy cung kính lĩnh chỉ, động tác nhẹ nhàng chậm rãi không thấy một chút vội vàng. Sau khi cảm thán, Chiêu Tuyết lại cười nhạo. Gả cho một người đàn ông giống như mình thì cuộc sống sau này của nàng không biết có những màu sắc nào đây.

Sự thật chứng minh, cuộc sống của nàng xác thực rất màu sắc. Ngày đại hôn, vì Nguyệt Tường quốc coi trọng việc kết thân với Đại Mạc, vậy nên rất nhiều tập tục nghi thức đều làm theo Đại Mạc.

Sau khi bái thiên địa xong, Chiêu Tuyết mới vào tân phòng không bao lâu thì Vũ Văn Hạ cũng đi vào trong tân phòng. Chiêu Tuyết Công chúa đội khăn hỷ an tĩnh ngồi trên giường, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, khi thấy một đôi giày màu đỏ thì tiếng bước chân dừng lại.

Thật lâu sau, Chiêu Tuyết Công chúa cũng không thấy Vũ Văn Hạ có bất kì động tác nào vén khăn voan, từ nhỏ Chiêu Tuyết Công chúa không phải là người nóng vội, cho nên lúc này vẫn lặng yên như cũ thân người thẳng tắp không nhúc nhích ngồi bên mép giường.

Không lâu lắm, đôi giày màu đỏ rời khỏi tầm mắt nàng. Một lát sau Chiêu Tuyết nghe được tiếng rót rượu, sau đó là tiếng bình rượu đặt lên bàn. Vũ Văn Hạ không vén khăn voan mà chỉ ngồi một mình trên ghế uống rượu. Lúc này Chiêu Tuyết đưa tay xốc khăn voan lên, da trắng nõn nà, sắc mặt đỏ thắm, hai mắt cũng lộ ra thần thái lành lạnh giống Vũ Văn Hạ. Chiêu Tuyết nhẹ nhàng chậm chạp bước tới ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Vũ Văn Hạ.

“Ngươi là nam tử của ta, một người khác ta ở trên đời.” Chiêu Tuyến Công chúa nhìn thẳng Vũ Văn Hạ nhẹ nhàng nói. Vũ Văn Hạ liếc mắt nhìn Chiêu Tuyết, sau đó nâng bầu rượu rót cho Chiêu Tuyết một ly rượu “Ta và ngươi có lẽ không giống nhau.” Chiêu Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Vũ Văn Hạ lại lần nữa ngước mắt nhìn Chiêu Tuyết “Nhìn không ra. ngươi uống rượu thật khá.” Chiêu Tuyết nâng bình rượu lên tự rót cho bản thân một ly “Ra ngoài đình nghỉ mát ngồi được không? vải hỷ treo trong phòng thật là chướng mắt.” Chiêu Tuyết dứt lời, lại uống thêm một ly rượu, sau đó đứng lên không để ý Vũ Văn Hạ có đồng ý hay không, đẩy cửa tân phòng bước ra, thấy cửa tân phòng được dán chữ hỷ thật chói mắt.

Vào đình nghỉ mát, Chiêu Tuyết ngồi vào bên cạnh đình nghỉ mát, đôi tay đặt lên lan can, nhìn xuống đáy hồ nước trong suốt, dưới đáy hồ nhiều tảng đá đủ hình dạng, có mấy con cá bơi qua đá. Vũ Văn Hạ lẳng lẳng ngồi bên Chiêu Tuyết, cả hai người mặt hỷ phục không nói một lời nào, hỷ phục này cực kỳ tương phản với không khí lúc này.

Ngồi không lâu lắm, Thái tử phi của Nguyệt Tường quốc hết sức thuận lợi được Thái tử coi như bảo bối cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa Trầm Lạc đi vào hậu viện, bước vào đình nghỉ mát.

Chiêu Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua Trầm Lạc , xem ra mấy ngày nay Điện hạ rất yêu thương Trầm Lạc, sắc mặt nàng ấy càng ngày càng hồng hào, cả người như phát ra hào quang rực rỡ. Người tuyệt vời như vậy, hậu cung Đại Mạc thật không tồn tại. Vũ Văn Thượng yêu thương thê tử như vậy, Vũ Văn Hạ sẽ thế nào? Trong lòng Chiêu Tuyết một trận cười lạnh, tính tình nàng lạnh nhạt, xem qua quá nhiều tranh đấu hậu cung Đại Mạc. Nhiệt tình của nàng chắc cả đời này không dậy nổi, Trầm Lạc đã nói một câu rất đúng, “Chiêu Tuyết người đúng làm một người đặc biệt”

Vũ Văn Hạ nhang chóng rời đi, hai người các nàng cũng không có nhiều chuyện để nói, xem chừng Trầm Lạc cũng không có việc gì để làm, chỉ đành ở đây nhìn hồ nước với nàng. Khi màn đêm buông xuống, Điện hạ cho người thúc giục Trầm Lạc mới rời đi. Sau khi Trầm Lạc đi, Chiêu Tuyết ở trong đình ngồi một chút. Cho đến khi thấy hai nô bộc một trái một phải dìu Vũ Văn Hạ vào hậu viện mới đứng lên. Dù sao cũng là vợ chồng, mặc dù bên trong có không hòa hợp đi chăng nữa thì bên ngoài cũng nên làm ra vẻ một chút.

Vì vậy Chiêu Tuyết nhanh chóng đi đến trước người Vũ Văn Hạ: “Hai người các ngươi lui ra đi, Vương gia giao cho ta được rồi.” Hai nô bộc nhìn vương phi mảnh khảnh, trong mắt lộ nghi ngờ, cuối cùng cũng giao vương gia cho vương phi. Hướng về phía vương phi thi lễ một cái, hai gã nô bộc vội vã rời đi, hôm nay là ngày đại hôn của vương gia bọn họ không thể nán lại lâu trong hậu viện.

Chiêu Tuyết tốn một hồi công sức mới đem được Vũ Văn Hạ vào tân phòng, vừa nắm vừa kéo thật khó khăn mới lôi được hắn lên trên giường nhỏ. Trong miệng Vũ Văn Hạ vẫn lầm bầm gọi mẫu hậu mẫu hậu. Chiêu Tuyết cười nhạo một tiếng. Chưa từng thấy nam tử lạnh lùng như thế vậy mà khi uống say lại luôn miệng gọi mẫu hậu. Lời Vũ Văn Hạ nói không sai, nàng và hắn không giống nhau. Cho dù nàng ý thức không tỉnh táo cũng sẽ không gọi mẫu hậu. Trong lòng nàng không có mẫu hậu không có phụ hoàng cũng không có hoàng huynh. Ở trong cung nàng luôn luôn một mình cô đơn không ai quan tâm đến Công chúa Chiêu Tuyết nàng.

Nhẹ nhàng đặt Vũ Văn Hạ lên giường, Chiêu Tuyết sửa sang lại y phục, sau đó cúi người xuống cởi giày cho Vũ Văn Hạ. Đang muốn vén chăn mỏng đắp cho Vũ Văn Hạ thì một đôi tay thon dài hữu lực ôm chặt lấy eo nàng, một tay kéo nàng vào lồng ngực ấm áp rộng rãi vương mùi rượu.

Mùi rượu nồng nặc chui vào trong mũi Chiêu Tuyết, Chiêu Tuyết nhướng mày, không chút do dự đưa tay đẩy Vũ Văn Hạ ra. Do uống rượu nhiều nên bây giờ Vũ Văn Hạ không giống như ban ngày trong mắt lộ đầy lửa nóng.

Nháy mắt Chiêu Tuyết bị Vũ Văn Hạ đè dưới thân thể, đẩy không ra. Ánh mắt Chiêu Tuyết nhàn nhạt nhìn Vũ Văn Hạ, cảm giác ngón tay dài của hắn đang ở trên mặt nàng nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại.

“Chiêu Tuyết?” Lửa nóng trong mắt Vũ Văn Hạ đã không còn chỉ còn lại một mảng sương mù. Chiêu Tuyết khẽ gật đầu một cái, nhân cơ hội đẩy tay Vũ Văn Hạ ra. Vũ Văn Hạ nằm bên cạnh tiếp tục xoay đầu nhìn Chiêu Tuyết “Chiêu Tuyết?”

“Chuyện gì?” Chiêu Tuyết không kiên nhẫn nhìn về phía Vũ Văn Hạ, sau đó ngồi dậy, tự mình sửa lại tóc tai vì những động tác khi nãy mà rối loạn. Vũ Văn Hạ bật cười: “Chiêu Tuyết, chúng ta thành thân rồi” Vũ Văn Hạ vẫn cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ thành thân.

Chiêu Tuyết cũng không đáp lại Vũ Văn Hạ nữa, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, hai tay chống cằm, nhìn về phía nam tử đang lầm bầm trên giường. Sau khi say rượu Vũ Văn Hạ nói nhiều hơn, phần lớn là nhắc đến mẫu thân hắn.

Một lúc sau, bên ngoài truyền đến giọng nói của nô bộc. Vũ Văn Hạ ở trên giường giống như đã ngủ say khi nghe tin Hoàng thượng băng hà thân thể lập tức ngồi dậy, sau đó chạy nhanh về phía cửa, nhanh chóng rời đi.

Một căn phòng lạnh tanh, Chiêu Tuyết không chút biểu cảm, nhìn nô bộc đang run rẩy trước người, Chiêu Tuyết chỉ nâng tay. Cũng tốt, không có Vũ Văn Hạ một mình nàng được ngủ trên giường lớn.

Giờ sửu một khắc, Chiêu Tuyết cũng không ngủ, ở trên giường lăn qua lăn lại mấy lần, cuối cùng ngồi dậy dựa vào cột giường. Không lâu lắm bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lảo đảo. Sau đó két một tiếng, cửa phòng mở ra, Vũ Văn Hạ lặng yên đi vào, Chiêu Tuyết ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn Vũ Văn Hạ, quanh người hắn tản ra một nỗi bi thương cùng đau đớn. Chiêu Tuyết nghĩ đến hôm đó, khi phụ hoàng nàng qua đời ánh mắt của nàng không có bi thương như Vũ Văn Hạ, mà là vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí trong lòng còn có một chút vui mừng.

Vũ Văn Hạ đi vào trong phòng, không nhìn đến Chiêu Tuyết, sau khi đóng cửa lại, ngồi trên ghế tiếp tục uống rượu. Chiêu Tuyết ngáp một cái, chuẩn bị nằm xuống ngủ. Thì lời nói lạnh lẽo của Vũ Văn Hạ truyền đến: “Phụ hoàng băng hà, trong ngày đại hỷ của ta.”

Chiêu Tuyết ồ lên một tiếng, sau đó nhìn về phía Vũ Văn Hạ: “Con người khó tránh khỏi cái chết, phụ hoàng băng hà, Nguyệt Tường quốc nghênh đón một tân quân mới, dẫn dắt Nguyệt Tường quốc ngày càng phồn hoa, ổn thôi.” Thân thể Vũ Văn Hạ chợt cứng ngắc, tay phải cầm thật chặt ly rượu, con ngươi lạnh lẽo chăm chú nhìn Chiêu Tuyết: “Chiêu Tuyết ngươi không có tâm.”

Chiêu Tuyết phá lên cười, ngồi thẳng người nhìn Vũ Văn Hạ: “Ta từng nói ta có tâm sao? Phụ hoàng ngươi băng hà liên quan gì đến ta? Băng hà là một kiểu giải thoát, đối với người chết người sống đều tốt.”

Rầm một tiếng Vũ Văn Hạ nặng nề đặt ly rượu lên bàn. Sau đó bước từng bước về phía Chiêu Tuyết “Chiêu Tuyết, ta hận không thể xé nát được dáng vẻ lạnh lùng của ngươi.” Chiêu Tuyết ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Hạ, bên môi là nụ cười, trong tiếng cười lộ sự châm chọc: “Không, ngươi đang ghét chính mình. Ở trên người ta ngươi nhìn thấy ít nhiều hình ảnh của chính mình. Ngươi muốn xé nát không phải ta mà là chính ngươi.” Sau khi dứt lời Chiêu Tuyết đưa tay chỉ Vũ Văn Hạ.

Vũ Văn Hạ đưa tay kéo Chiêu Tuyết, sau đó tay kia nắm chăn kéo Chiêu Tuyết ra. Tay phải ôm hông Chiêu Tuyết, chân Chiêu Tuyết không đi giày, cứ như vậy giẫm lên giày màu đỏ của Vũ Văn Hạ. Ngực dính chặt vào ngực Vũ Văn Hạ.

Hai mắt Vũ Văn Hạ đã không còn lạnh lẽo nữa mà toát ra lửa nóng. Tay trái kéo rơi hỷ phục trên người Chiêu Tuyết, hiện ra một chiếc yếm màu đỏ. Chiêu Tuyết vẫn như cũ lạnh lẽo nhìn Vũ Văn Hạ trước người, nàng biết hắn chỉ muốn xé bỏ dáng vẻ lạnh lẽo của nàng, xé nát những chuyện bi thảm của hắn.

Vũ Văn Hạ không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ lòng Chiêu Tuyết bị tổn thương, động tác càng ngày càng nhanh. Tay trái hung hăng bóp trên đóa hồng một cái, tay phái ác ý buông eo Chiêu Tuyết ra. Chiêu Tuyết chuẩn bị chân đạp đất thoát khỏi tay Vũ Văn Hạ không ngờ Vũ Văn Hạ lại đưa tay phải ra dùng lực tách chân nàng ra, sau đó nâng cái mông của nàng lên, nâng người nàng lên thật cao lên. Vì để tránh cho mình ngã xuống Chiêu Tuyết không thể không dùng sức vòng hai chân quanh eo Vũ Văn Hạ.

Chiêu Tuyết không phục nhìn về phía Vũ Văn Hạ, hắn muốn xé nát lạnh lẽo của nàng, nàng không làm theo hắn. Hô hấp của Vũ Văn Hạ càng ngày càng nặng nề, đưa tay kéo rơi một chút y phục cuối cùng trên người Chiêu Tuyết. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kì tia đỏ ửng nào, Chiêu Tuyết lạnh nhạt nhìn Vũ Văn Hạ, giống như đang nhìn hắn diễn trò.

“Chiêu Tuyết ngươi không có tâm.” Vũ Văn Hạ cởi quần ngoài cùng quần trong, một khắc cuối cùng khi tiến vào Chiêu Tuyết nhẹ giọng nói. Khuôn mặt lạnh lẽo của Chiêu Tuyết xoảng một tiếng bể nát, cả thân thể co rúm lại. Bởi vì thân thể không ngừng mãnh liệt va chạm, bởi vì vô cùng đau đớn. Vũ Văn Hạ thấy vẻ mặt của Chiêu Tuyết như vậy cười khẽ một tiếng. Cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của Chiêu Tuyết, chặn tiếng nức nở ngẹn ngào tràn ra trong miệng nàng “Chiêu Tuyết nàng nát rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiêu Tuyết nhăn lại, đưa tay dùng lực muốn đẩy Vũ Văn Hạ, không ngờ vừa đẩy hắn một cái, Vũ Văn Hạ thúc lên phía trước một cái, cả người Chiêu Tuyết co quắp, tại thế tân công của Vũ Văn Hạ đạt cao trào. Vũ Văn Hạ thấy vẻ mặt vỡ nát của Chiêu Tuyết, một cảm giác tuyệt vời kích thích cảm giác lan đến toàn thân, cuối cùng Vũ Văn Hạ đặt Chiêu Tuyêt lên trên giường, mãnh liệt tiến công vài lần nữa, cuối cùng gầm lên một tiếng phóng thích trong người Chiêu Tuyết.

Hôm sau bình minh vừa ló rạng phía chân trời, Vũ Văn Hạ liền tỉnh lại. Đứng lên chăn mỏng rớt xuống, hắn nhìn thấy trước ngựa mình nhiều vết cào màu đỏ, trong lòng cả kinh. Sau đó nhìn về phía Chiêu Tuyết, hai vai lộ bên ngoài, trên cánh tay một mảnh tím bầm. Hôm qua hắn…

Đầu Vũ Văn Hạ đau nhức từng cơn, hắn hận phụ hoàng cứ như thế bỏ hắn mà đi, hắn hận phụ hoàng đối xử với mẫu thân như vậy, Chu Hậu mặc dù không có tình yêu của phụ hoàng nhưng danh phận tối cao bồi nửa đời với phụ hoàng. Chiêu Dương cung vạn quý phi được phụ hoàng sủng ái. Chỉ có mẫu hậu hắn đáng thương, yêu cả đời, đau đớn cả đời, bị lừa cả đời.

Chiêu Tuyết từ từ tỉnh lại, phía dưới một trận chua xót đau đớn, Ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Hạ đang trầm tư, Chiêu Tuyết chậm rãi mở miệng: “Hôm qua là ngoài ý muốn.” Thân thể Vũ Văn Hạ cứng lại, nhìn về phía Chiêu Tuyết” Chuyện hôm qua bất luận vì sao lại xảy ra. Cuối cùng nàng đã là người của ta. Tức là người phụ nữ của ta, ta sẽ không để nàng trở thành Chu Hậu, Vạn Quý phi hoặc là mẫu hậu của ta…”

Tâm lạnh nhiều năm của Chiêu Tuyết có một góc bị hòa tan, Chu Hậu là người phụ nữ có được địa vị tối cao nhưng lại không có tình yêu, Vạn Quý phi được yêu, mẫu hậu Vũ Văn Hạ sớm mất. Theo như lời Vũ Văn Hạ hắn sẽ đối với nàng…

“Sau này nàng chính là Cẩn vương phi. Chiêu Tuyết chúng ta đều quên hết quá khứ đi. Cô đơn lạnh lẽo nên xé bỏ.”

Vũ Văn Hạ nhẹ nhàng chậm rãi nói thiếu chút nữ khiến Chiêu Tuyết rơi lệ, xé bỏ lạnh lẽo, vứt đi quá khứ…Chiêu Tuyết ngước mắt nhìn Vũ Văn Hạ, tia nắng cuối chân trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên trên mặt Vũ Văn Hạ, cả khuôn mặt bừng sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.