Thái Tử Vô Sỉ

Chương 27: Chương 27




Tiểu Phúc Tử đang ngồi trong nhà bếp nhìn thấy Vũ Văn Thượng đứng ở cửa mà kinh ngạc không thốt nên lời, vội đứng lên khom người hành lễ. Vũ Văn Thượng nâng tay ý bảo Tiểu Phúc Tử đứng dậy, nhìn thấy khí nóng bốc lên trong nhà bếp Vũ Văn Thượng nâng khóe miệng tán dương Tiểu Phúc Tử: “Tiểu Phúc Tử, ngươi càng ngày càng hiểu tâm tư bổn Điện hạ rồi đấy.” Tiểu Phúc Tử nghe xong trong đầu cực kỳ mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì.

“Điện hạ đã quá khen rồi, Tiểu Phúc Tử chỉ làm những việc nô tài nên làm thôi. Ý tứ Điện hạ kín đáo, sao nô tài như Tiểu Phúc Tử dám thăm dò.”

Vũ Văn Thượng chậm rãi bước vào nhà bếp, mở nắp nồi ra, bên trong đang nấu cháo gà hầm cách thủy với nấm, mùi thơm lan toả ra khắp xung quanh. Vũ Văn Thượng hài lòng gật đầu một cái,

“Tiểu Phúc Tử, làm rất tốt, sau khi hồi cung bổn Điện hạ có thưởng.”

Tiểu Phúc Tử liền vội vàng khom người nói không dám, kì thực trong đầu lại tràn đầy vui mừng. Có nô tài nào mà không vui khi được chủ tử mình tán dương chứ, càng tán dương mình thì càng hài lòng với mình, địa vị trong cung lại càng vững chắc.

“Tiểu Phúc Tử, có điểm tâm hoa quế không?”

Vũ Văn Thượng nhìn xung quanh không thấy hoa quế cao đâu liền hỏi.

Vừa nghe được câu hỏi trong lòng Tiểu Phúc Tử thầm nhủ không xong, sao hắn lại có thể quên rằng Trầm cô nương thích ăn điểm tâm hoa quê được chứ, biết làm thế nào bây giờ. Tiểu Phúc Tử quỳ bịch xuống, “Điện hạ thứ tội, là nô tài sơ sót chưa chuẩn bị hoa quế cao. Nô tài sẽ lập tức ra ngoài mua ngay, ra khỏi nhà đi về hướng tây có tiệm bán hoa quế cao.”

“Được rồi được rồi, ngươi đứng dậy đi. Đêm đã khuya, ngươi có đi cũng không mua được hoa quế cao đâu, ta sẽ tự đi. Ngươi ở đây canh chừng. Chừng nào canh nấu xong thì đem lên cho Lạc nhi uống.”

Vừa dứt lời, Vũ Văn Thượng liền nhấc chân đi ra ngoài. Tiểu Phúc Tử trợn tròn mắt, ngây ngốc tại chỗ, Điện hạ sau khi vận động nhất định sẽ rất mệt, nhưng vẫn vì Trầm cô nương mà tới cửa hàng phía tây mua điểm tâm, trễ thế này cửa hàng đã đóng cửa rồi, Điện hạ coi như tự mình đi cũng không thể mua được. Tiểu Phúc Tử thở dài một tiếng, sau đó lại cầm muỗng lớn múc từng muỗng canh vào chén.

Đêm khuya, đường phố yên tĩnh thỉnh thoảng có tiếng mèo kêu. Vũ Văn Thượng đã luyện võ từ nhỏ, bước đi cũng mau. Vừa ra khỏi nhà, liền cất bước về phía tây. Vừa đi vừa nhìn kỹ tấm biển của các cửa hàng, qua vài con phố, Vũ Văn Thượng rốt cuộc đã tìm được một cửa hàng bán hoa quế cao, nhưng cửa hàng đã đóng cửa rồi. Vũ Văn Thượng đứng trước cửa, không chút do dự mà liên tục gõ. Ban đêm yên tĩnh đã bị tiếng gõ cửa ở nơi này quấy phá, tiếng gõ không ngừng, gõ đến mức cửa tiệm kêu cót két thiếu chút nữa là sập cửa đến nơi.

“Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt có để cho người ta ngủ không. Muốn tìm đường chết à.”

Chủ tiệm chỉ khoác tạm chiếc áo, hết sức nổi giận mở cửa. Khi thấy ngoài tiệm là một nam tử xiêm áo hoa mỹ tướng mạo cực kỳ tuấn tú đang đứng thì vẻ căm tức của chủ tiệm lập tức thay đổi, vừa đúng khuê nữ nhà ông đến tuổi thành hôn, nửa đêm lại có một nam tử xuất hiện trước cửa, thật cảm tạ trời cao đã an bài nhân duyên tốt như vậy.

Vũ Văn Thượng nhìn sắc mặt chủ tiệm vô cùng nịnh nọt thì chân mày không thể không nhíu lại: “Ta tới mua hoa quế cao, không biết bây giờ có thể làm giúp tại hạ một lồng hoa quế cao không?”

Chủ quán vội vàng lui lại, đưa tay làm động tác xin mời. “Mời khách quan vào trong ngồi, ta sẽ đi làm hoa quế cao ngay. Đừng nói một lồng mười lồng cũng được.”

Vũ Văn Thượng nhấc chân bước vào cửa hàng, sau đó ngồi trên ghế. Chủ tiệm nhanh chóng đi vào nhà bếp, Vũ Văn Thượng thì bắt đầu ngồi chờ. Vừa vào hậu viện sắc mặt chủ tiệm tràn ngập vui mừng, vẻ buồn ngủ lúc trước cũng biến mất. Vội vội vàng vàng chạy đi gõ cửa phòng con gái: “Thúy Thúy, mau dậy đi con. Phụ thân thấy một nam tử tướng mạo rất tốt, xem chắc số tuổi cũng không khác biệt với con lắm, mau mau dậy đi.”

Thuý Thuý ở trong phòng nhíu mày, rồi sau đó không nhịn được khoác đại xiêm áo, vừa ra khỏi phòng liền rống lớn. “Phụ thân, người làm gì vậy, trời tối rồi sao không cho người ta ngủ?”

“Khuê nữ, thật sự là một người có gia đình tốt đó nha. Con xem mình đi, mẫu thân con mất sớm, con lại không giống cô nương gia, hiện giờ cũng đã mười sáu rồi, các khuê nữ nhà khác đến tuổi thành hôn đều có người tới xin cưới hỏi, con xem con đi, phụ thân cũng gấp gáp thay con rồi đấy. Mau nhìn chút đi, sau khi con xem xong chắc chắn sẽ vui mừng không thôi, con đi thay xiêm áo chỉnh tề đi. Phụ thân đi làm hoa quế cao, chầm chậm kéo dài thời gian một chút. Con và hắn hãy trò chuyện cho tốt.”

Thúy Thúy vừa nghe, đầu tiên là nghi ngờ nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của phụ thân thì không còn nghi ngờ gì nữa, nhanh chóng vào phòng đổi xiêm y. Thấy khuê nữ mình ngoan ngoãn vào phòng ăn mặc lại, chủ tiệm yên lòng đi làm hoa quế cao.

Thúy Thúy rón rén đi tới phòng khách, đầu tiên là núp phía sau tấm ván gỗ nhìn trộm nam tử đang ngồi trên ghế. Ánh nến chiếu vào sườn mặt như ngọc của nam tử, thân thể cao lớn, góc cạnh khuôn mặt đều toát lên vẻ kiên cường. Thúy Thúy như mở cờ trong bụng. Như không thể tin vào điều vừa nhìn thấy nên Thuý Thuý trừng lớn hai mắt, phụ thân nói quả không sai, thật là một nam tử đẹp đẽ rạng ngời. Thúy Thúy vừa sờ gương mặt, không được, nàng phải trở vào nhà ăn mặc lại cho tốt mới được.

Giờ phút này trong căn phòng hạng nhất của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc đang mệt mỏi rã rời, Vũ Văn Thượng ra ngoài lâu như vậy còn chưa trở về. Thật sự là đi lấy đồ ăn sao. Cơn nghi hoặc vừa qua đi thì cơn buồn ngủ lại “đánh tới”, Trầm Lạc sau khi cân nhắc xong quyết định chui vào chăn tiếp tục ngủ. Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Trầm Lạc cho là Vũ Văn Thượng, nhưng nếu là Vũ Văn Thượng thì hắn sẽ không bao giờ gõ cửa mà là đạp cửa đi vào rồi.

“Trầm cô nương, Điện hạ dặn nô tài canh nấu xong thì đưa lên, Trầm cô nương có tiện đứng dậy không ạ?”

Thì ra là Tiểu Phúc Tử, Trầm Lạc vội khoác áo lên người sau đó buộc vạt áo lại, đứng dậy mở cửa.”Tiểu Phúc Tử, Điện hạ đi đâu rồi? Sao lâu như vậy chưa về?”

Trên mặt Tiểu Phúc Tử hiện ý cười gấp đôi: “Điện hạ sẽ về ngay đó mà, Trầm cô nương, người mau uống canh trước đi, con gà con này đã được hầm cách thuỷ với nấm, thịt gà béo mập mềm mềm. Bổ thân thể vô cùng.”

Trầm Lạc tránh sang một bên để Tiểu Phúc Tử đi vào, Tiểu Phúc Tử để chén và muỗng lên bàn, sau đó khom người lui ra ngoài. Lúc đi ra còn đứng canh gác ngoài cửa. Trong lòng Tiểu Phúc Tử rất lo lắng, Điện hạ đi mua hoa quế cao thôi sao giờ này còn chưa về, Điện hạ luôn luôn không làm chuyện gì không nắm chắc. Nhưng lần này, lại có chút xúc động. Nếu tự mình nói việc này với Trầm cô nương, lỡ Điện hạ không mua được hoa quế cao, lại càng mất thể diện nữa.

Bên trong nhà Trầm Lạc ngửi được hương thơm ngào ngạt của con gà con hầm cách thuỷ súp nấm thì không nhịn được, vội cầm muỗng lên bắt đầu thưởng thức. Chiếc miệng nhỏ nhắn hé mở thổi thổi muỗng canh nóng, chờ cho nước canh bớt nóng rồi mới chậm rãi uống vào. Ừ, canh này không tệ. Trầm Lạc quyết định để Vũ Văn Thượng ở lại một chút.

Từng muỗng từng muỗng canh được uống dần, bất tri bất giác, đã vơi hết nửa chén canh. Nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, Trầm Lạc ngáp một cái, sau đó thản nhiên đi về giường, kéo chăn nhanh chóng nằm xuống ngủ, nhưng khi nhìn thấy lạc hồng trên giường đã dần khô thì mặt Trầm Lạc bỗng ửng hồng lên. Trầm Lạc nghĩ phải cắt miếng vải có lạc hồng bỏ vào trong túi thơm mới được, ngày mai nhất định phải dậy sớm cắt vết lạc hồng trên tấm chăn xuống.

Bên này sau khi Trầm Lạc uống canh xong rồi thiếp đi, thì bên kia Vũ Văn Thượng cũng trôi qua không mấy thoải mái. Tĩnh toạ trên ghế một lúc lâu mà vẫn chưa thấy chủ tiệm đem hoa quế cao lên, Vũ Văn Thượng liền đứng dậy muốn đến hậu viện xem một chút.

“Bịch” một tiếng, một nữ tử mặc xiêm y màu xanh đụng vào ngực Vũ Văn Thượng. Vũ Văn Thượng cau mày sau đó lui về sau nhường đường. Thúy Thúy ổn định thân thể xong ngẩng đầu lên nhìn nam tử tuấn mỹ sáng chói cười một tiếng: “Công tử, chớ vội. Hãy ngồi ở đây chờ một lát, phụ thân sẽ lập tức mang hoa quế cao lên thôi.”

Vũ Văn Thượng liếc nàng kia, chỉ thấy trên mặt nàng thoa một lớp phấn đỏ chót, đôi môi đỏ au như máu, cùng với bộ xiêm y màu xanh khá tương xứng, xứng với câu xanh đỏ loè loẹt. Thuý Thuý nhìn nam tử trước mặt, càng nhìn càng hài lòng, khi thấy nam tử kia nhìn mình thì mặt bỗng đỏ lên, thật may là thoa khá nhiều phấn, không thì bị người đàn ông này chê cười rồi.

“Công tử, người ngồi đi, ta rót trà cho người.” Thúy Thúy đưa tay ngăn ở phía trước, ý bào người đàn ông này ngồi xuống, sau đó xách ấm đi châm trà.

“Không cần châm trà, chờ hoa quế cao làm xong ta sẽ đi liền, không cần phiền cô nương.” Vũ Văn Thượng khoát tay rồi ngồi xuống, Thúy Thúy vừa nghe công tử này nói sẽ đi ngay thì trong lòng sốt ruột.

“Công tử, người gọi ta Thúy Thúy là được rồi. Công tử thích hoa quế cao sao?”

Vũ Văn Thượng ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, giọng nói lanh lảnh cất lên: “Cô nương, nương tử của ta thích ăn hoa quế cao.”

Thúy Thúy vừa nghe, thân thể cứng đờ, cánh môi run rẩy nói không ra lời. Nam tử tuấn tú này đã lấy vợ, vì kiều thê mà đêm khuya ra ngoài mua hoa quế cao. Thúy Thúy rất hâm mộ vị nữ tử kia, không biết nàng đến bao giờ mới lấy một phu quân được như công tử đây? Nàng dáng dấp không đẹp, chỉ có ưa thích ăn uống, thịt trên người là ba vòng như một vòng, người đàn ông nào thấy nàng đều tránh còn không kịp. Vì vậy, nàng rất ít khi ra cửa, đã qua tuổi thành hôn mà cũng không có bà mai nào tới của cầu hôn.

Biết được nam tử trước mặt đã có kiều thê, Thúy Thúy nhất thời không còn hào hứng nữa.

“Công tử, ta qua nhà bếp xem chút. Phải thúc giục phụ thân làm nhanh chút, ngài hãy ngồi chờ ở đây một lát.”

Vũ Văn Thượng gật đầu, nhìn cô nương tên Thuý Thuý vào hậu viện.

“Phụ thân, công tử kia đã có nương tử rồi. Người mau làm hoa quế cao, đưa cho công tử kia đi, hắn đối với nương tử thật là tốt, đêm khuya còn ra ngoài mua hoa quế cao cho nương tử của mình nữa.” Thúy Thúy mặt oán trách nhìn phụ thân.

Phụ thân sờ đầu Thúy Thúy, thở dài. “Là phụ thân sơ sót, hoa quế cao đã làm xong lâu rồi, nhưng phụ thân vẫn không mang ra, vì muốn cho con và nam tử kia có thời gian trò chuyện.”

Thúy Thúy không nói lời nào lấy tờ giấy ra gói kỹ mười chiếc hoa quế cao vào, bước nhanh ra khỏi hậu viện.

Tiểu Phúc Tử vẫn đứng ở cửa lớn chờ Điện hạ về, đứng đợi một lúc lâu cuối cùng cũng thấy Điện hạ quay lại, khi nhìn thấy giấy gói hoa quế cao trong tay Điện hạ thì Tiểu Phúc Tử kinh ngạc. Quả nhiên Điện hạ đã mua được hoa quế cao về.

Tiểu Phúc Tử lập tức tiến lên khom người hành lễ, “Điện hạ, cuối cùng người cũng về. Trầm cô nương đã ngủ rồi ạ.” Vũ Văn Thượng đưa hoa quế cao trong tay cho Tiểu Phúc Tử rồi dặn dò: “Ta về phòng ngủ trước.”

Nơi đây thì ấm áp vui vẻ, nhưng ở Trầm trạch đang là một bãi hỗn chiến, rối loạn.

Phòng lớn của Trầm gia đèn đuốc sang trưng, Bạch Ngữ Mặc đôi mắt đỏ hoe, liên tục giơ khăn tay lên lau lệ. Trầm Lương nhíu mày, nhìn dáng vẻ của phu nhân thì đau lòng không chịu nổi. Còn hai vợ chồng Bạch Dư Tề đều mang vẻ uy nghiêm ngồi ở một bên. Nguyên do cả nhà đều có không khí nặng nề như vậy là bởi bỗng dưng không thấy Trầm Lạc đâu. Từ trên xuống dưới trong trạch không tìm thấy người. Đến Trầm Vân mặt mày cũng trắng bệch và Bạch Mạn Thanh đang quỳ đưới đất.

“Đại bá, Đại bá mẫu, đều là Vân Vân không tốt. Đường tỷ vì theo con đến ngõ nhỏ kia, con không nên vì thấy nam tử tuấn tú mà..... Vân Vân biết sai rồi.”

Nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn dài trên má, Trầm Vân níu chặt vạt áo, lần này ngàn vạn sai lầm đều là do nàng, nàng đã phạm sai lầm lớn rồi. Sao có thể tin vào lời của một mỹ nam chứ. Phi, đúng là một tên vô sỉ.

Mộc Vân vặn đôi mày thanh tú lại, chỉ tay mắng khuê nữ của mình đang quỳ dưới đất: “Nha đầu nhà ngươi, một thân võ công mà lúc cấp bách lại chẳng dùng được gì.” Bạch Mạn Thanh tất nhiên đuối lý, dù tính khí nóng nảy nhưng lúc này cũng chỉ ngậm miệng, cúi đầu.

“Đại tỷ, bây giờ không thấy Lạc Nhi, có gấp gáp cũng vô ích. Phải nhanh chóng phái người đi tìm, nhất là ở ngỏ hẽm mà Vân Vân đã nói, dựa vào số người của Trầm gia còn sợ không tìm ra sao.” Bạch Vũ Hinh vỗ lưng Bạch Ngữ Mặc, nhẹ giọng an ủi.

Bạch Dư Tề trầm mặc, đi qua đi lại xoay người nói với Trầm Lương: “Đại tỷ phu, đệ thấy chuyện này không đơn giản. Cửa hàng ở huyện Lăng Nguyệt gặp chuyện không may, Lạc nha đầu thì bỗng dưng không thấy, nói không chừng là cùng một người gây ra.”

Bạch Dư Tề không biết chuyện của Thái tử và Trầm Lạc, lời vừa nói lại khiến cho Uy Chấn cả kinh, vội quay sang nhìn Trầm Lương. Nhưng ông lại không tỏ thái độ gì, chỉ nhún vai, bất đắc dĩ lên tiếng: “Nếu thật sự là như thế thì, ha ha, e rằng Lạc nha đầu trốn không thoát rồi. Thay vì chúng ta ở đây lo lắng, khẩn trương, không bằng cứ bình tĩnh chờ Lạc nha đầu về. Nói không chừng còn có một quý nhân đến nữa đấy.”

Trầm Vân quỳ trên đất nghe được lời này thì khóc thút tha thút thít: “Hu hu, cái tên dáng dấp tuấn tú mà vô sỉ đó, mặc xiêm áo hoa mỹ như vậy chắc là có địa vị. Thật không ngờ ta lại bị hắn gạt.”

Lúc này, hiểu được lời đó chỉ có Trầm Lương và Uy Chấn. Mắt Bạch Ngữ Mặc càng ngày càng đỏ, Trầm Lương nhịn không nổi vội kéo phu nhân qua, nói với mọi người : “Phái người đi tìm, mọi người giải tán trước đi.”

Nhìn Trầm Lương và Bạch Ngữ Mặc càng lúc càng xa, Uy Chấn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn vành vạnh. Xem ra Trầm gia thoát không khỏi ngôi Thái tử phi rồi. Thái tử đương triều thất thường, quỷ kế đa đoan, tướng mạo lại là nhất đẳng. Lạc nha đầu rơi vào tay hắn, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không còn. Cũng may là Vũ Hinh sinh con trai. Nếu sinh con gái thì đợt tuyển tú nữ lại có khuê nữ của ông rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.