Ở trong mật đạo tối đen, cánh tay Vũ Văn Thượng rộng rãi mà mạnh mẽ hoàn toàn ôm thân hình nhỏ bé của Trầm Lạc vào trong ngực. Đôi môi hai người dính lấy nhau không một kẽ hở, Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng bá đạo triền miên hôn dần dần không còn chút khí lực nào, cánh tay trắng nõn mềm mại trượt từ từ, từ trên cổ Vũ Văn Thượng xuống, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều cũng từ từ trượt xuống đất, như hóa thành vũng nước vậy.
Vũ Văn Thượng vươn tay giữ chặt eo nhỏ của nàng, chỉ hơi dùng sức một chút liền kéo nàng lên, tay phải từ eo của nàng chuyển xuống dưới đỡ cái mông nhỏ, tay trái lại tiến lên trên. Hai tay hơi dùng sức một chút, trong thoáng chốc nàng bị Vũ Văn Thượng bế lên từ trên cao nhìn xuống người đàn ông phía dưới.
“Vũ Văn Thượng. . . . . .” Trầm Lạc híp mắt lại, cả người bởi vì vừa bị hắn hôn kịch liệt mà trở nên hết sức lười biếng. Hai mắt Vũ Văn Thượng ở trong bóng tối sáng như hai viên ngọc, thân thể kiều mị của Trầm Lạc không thể nghi ngờ đã châm lên ngọn lửa trong mắt Vũ Văn Thượng. Mà đốm lửa đó càng ngày càng lớn, hắn chỉ cảm thấy phía thân dưới của mình căng tức khó chịu, cánh tay đang đỡ mông của nàng hơi dùng lực một chút, Trầm Lạc cảm thấy đau xót khó chịu, mắt đang nhắm từ từ mở ra: “Đau, nhẹ một chút thôi.”
Vũ Văn Thượng híp mắt lại nhẹ giọng nói: “Lạc, hay là chúng ta làm ở chỗ này luôn đi? Đến Đông Cung lại làm thêm lần nữa, thế nào?” Đôi mắt đang híp lại của Trầm Lạc trong nháy mắt trợn to, bị lời nói của Vũ Văn Thượng kích thích cả người run rẩy, cái đầu nhỏ nhắn của nàng lắc lắc liên tục: “Không được, ở đây tối quá, hơn nữa chỗ này cách sương phòng quá gần, không đúng, chúng ta còn chưa ra khỏi sương phòng nữa. Vũ Văn Thượng mau mau thả ta xuống đi.”
“Các tú nữ sẽ được an bài ở trong các sương phòng, Lạc nhi không cần phải sợ.” Vừa dứt lời, tay trái Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng vuốt ve cái mông của nàng, tay phải thì kéo vạt áo của nàng, cuối cùng dùng lực một chút, thân thể của Trầm Lạc bay lên không trung, Vũ Văn Thượng thừa dịp thân thể Trầm Lạc bay lên ngang bằng với miệng, tay phải vươn ra gạt hết quần áo trên người Trầm Lạc ra vứt trên mặt đất.
Trầm Lạc kêu ‘A’ một tiếng, vươn tay vỗ vỗ đôi vai dày rộng của Vũ Văn Thượng: “Quần áo ngoài của ta rất bẩn đừng có làm ở đây, mau dừng tay đi. Nếu không, sau này ta sẽ không để ý tới chàng, không để cho chàng thỏa mãn dục vọng đâu.” Vẻ mặt Trầm Lạc hết sức nghiêm túc, Vũ Văn Thượng vừa nghe xong, nhẹ giọng nở nụ cười. Sau đó hai tay dùng lực đẩy hai chân Trầm Lạc ra, ngước mắt nhìn Trầm Lạc cười: “Lạc, đột nhiên lá gan lớn lên sao. Uy hiếp bổn Điện hạ? Khiến cho bổn Điện hạ không thỏa mãn được dục vọng à? Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.”
Vừa dứt lời, tay Vũ Văn Thượng trực tiếp sờ lên vị trí giữa hai chân Trầm Lạc, không nặng không nhẹ xoa xoa lên đó. Thân thể nhỏ bé của Trầm Lạc run lên, tay trái Vũ Văn Thượng đỡ ngang eo Trầm Lạc , vì thế thân thể Trầm Lạc không có gì chống đỡ mà run run, thân thể nhỏ bé cũng theo đó mà lung lay.
“Lạc, có muốn làm cho bổn Điện hạ chưa thỏa mãn dục vọng hay không? Nàng xem thân thể của nàng lay động này.” Vũ Văn Thượng vừa nói tay ở giữa chân Trầm Lạc vừa tăng thêm lực. Đôi mắt nhỏ của Trầm Lạc liếc một cái xem thường, dùng im lặng để chống đối Vũ Văn Thượng. Vũ Văn Thượng cũng không giận, chỉ khẽ cười một tiếng. Tiếp theo đó tay phải chạm vào nơi mẫn cảm nhất của Trầm Lạc, sau khi tìm được điểm nhỏ quan trọng nào đó, nhẹ nhàng xoa xoa xoay tròn. Trầm Lạc không chịu nổi phải kêu lên.
“Nhã Y ngươi không ở trong phòng đến hậu hoa viên làm gì?”
Trầm Lạc vừa nghe bên ngoài vang lên giọng nói vui vẻ hoạt bát của một cô nương thì ngay lập tức lấy tay che miệng lại, tình triều mãnh liệt liên tục đánh úp tới. Nhưng lại chịu không nổi Vũ Văn Thượng vô sỉ, bàn tay không những không lấy ra mà còn càng ngày càng lấn tới. Nhìn đôi mắt cười như không cười của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc vừa giận vừa sợ. Bên ngoài có người, nếu gây ra tiếng động hơi lớn một chút người ở bên ngoài nhất định sẽ sinh nghi.
Nhã Y nghiêng đầu nhìn Mẫn Mẫn quận chúa một cái, trùng hợp có một cơn gió nhẹ thổi tới, lập tức nhướng mày, tay áo nhấc lên nhẹ nhàng ho khan. Mẫn Mẫn quận chúa bước nhanh tới bên cạnh Nhã Y, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho nàng: “Nhã Y, nghe nói Thái Phó đại nhân năm ngoái có tìm một vị thần y tới xem bệnh cho ngươi, sao vẫn không khỏi mà có vẻ như càng ngày càng nghiêm trọng hơn thế?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của Mẫn Mẫn quận chúa nhíu lại, trên mặt lộ vẻ nôn nóng.
Nhã Y lớn lên sinh đẹp như tiên trên trời, nhưng lại mắc phải một căn bệnh, mà bệnh này lại được di truyền từ trong bụng mẫu thân, đã tìm rất nhiều đại phu, đã uống rất nhiều phương thuốc nhưng vẫn không thấy chuyển biến gì cả. Bởi vì thể chất không tốt nên Nhã Y rất ít khi ra khỏi khuê phòng của mình. Vì vậy, trong kinh thành dân chúng đều truyền nhau, con gái của Đỗ Thái Phó, Đỗ Nhã Y tuy đẹp như thiên tiên, nhưng hồng nhan bạc phận. Đối với việc lần này Nhã Y cũng chỉ cười cười cho qua mà thôi. Vị Mẫn Mẫn quận chúa này cũng chỉ gặp nàng mấy lần hồi còn bé mà thôi. Tuổi hai người gần bằng nhau, Mẫn Mẫn quận chúa khi còn bé hết sức hoạt bát vui vẻ, đã qua nhiều năm như vậy mà nàng ấy vẫn còn giữ được cá tính này.
“Mẫn Mẫn quận chúa, Nhã Y chỉ không có thói quen ở mãi trong phòng, định ra khỏi phòng đi dạo trong hậu hoa viên một chút, nghe âm thanh róc rách của suối chảy, xem những khóm trúc mượt mà phía bờ hồ bên kia mà thôi” Nhã Y nhìn những cây tùng bên kia bờ hồ, khi còn bé nàng được biết, phía sau rừng trúc là nơi Nhị hoàng tử ở, một nam tử thanh nhã tựa tiên nhân.
Bên ngoài hai cô nương nói chuyện với nhau, bên trong mật đạo tối đen là cảnh tượng nóng bỏng. Vũ Văn Thượng đã tụt quần của Trầm Lạc đến đầu gối, đi đến gần tường mật đạo, ép Trầm Lạc tựa vào vách mật đạo: “Đứng ngay ngắn nào Lạc nhi.” Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng đặt Trầm Lạc xuống dưới.
Khi hai chân Trầm Lạc chạm đất Vũ Văn Thượng lập tức tách hai chân đang chụm lại của nàng ra, ai ngờ chân phải của Vũ Văn Thượng giơ lên, xương bánh chè của hắn chạm vào đầu mẫn cảm của nàng, Trầm Lạc vội vàng che miệng che lại tiếng hét chói tai sắp truyền ra khỏi miệng: “Vũ Văn Thượng đang có người ở bên ngoài. Không thấy xấu hổ sao, ngộ nhỡ bị phát hiện thì phải làm sao chứ?” Chân phải của Vũ Văn Thượng bị chân phải của Trầm Lạc đá, như muốn đá chân của Vũ Văn Thượng ra ngoài.
Vũ Văn Thượng cúi đầu, trán dựa vào trán Trầm Lạc, nhìn cánh môi đỏ mọng của nàng, mà dục hỏa trong lòng bùng nổ. Nhìn khuôn mặt khẩn trương lo lắng của cô gái nhỏ, mà không thể làm gì khác hơn là đem dục hỏa trong lòng đè nén lại, nhưng trong lòng cũng đã có quyết định. Khi đến Đông Cung điện nhất định phải cùng nàng lăn qua lăn lại để giải tỏa nỗi tương tư.
Dời chân đi, khom người xuống nhặt quần áo của Trầm Lạc lên, sau đó khuỵu chân sau xuống, giọng khàn khàn mở miệng: “Lạc nhi, mau cho chân vào, mặc xong quần ngoài, chúng ta nhanh chóng trở về Đông Cung điện.”
Biết trong lòng Vũ Văn Thượng không thoải mái, Trầm Lạc ngoan ngoãn theo thứ tự cho chân vào trong quần ngoài. Sau khi mặc xong, Vũ Văn Thượng dứt khoát vác Trầm Lạc lên vai, nhanh chóng linh hoạt đi trong mật đạo. Ở bên ngoài, Mẫn Mẫn quận chúa kinh ngạc hô lên một tiếng, nghi ngờ nhìn ngó xung quanh.
“Nhã Y, mới vừa rồi có nghe thấy tiếng động gì không?”
Nhã Y đứng bên cạnh phất phất tay nói: “Tiếng động đâu, ta muốn trở về phòng rồi. Mẫn Mẫn quận chúa Nhã Y xin cáo lui trước.” Đỗ Nhã Y vừa dứt lời, định phúc thân hành lễ với Mẫn Mẫn quận chúa nhưng lại bị Mẫn Mẫn quận chúa cản lại. “Đừng thế Nhã Y, từ nhỏ tình cảm của chúng ta đã rất tốt. Mặc dù nhiều năm không gặp, ta vẫn muốn tình tỷ muội kia tiếp tục. Ta chỉ là một quận chúa mà thôi, còn ngươi hiện giờ là tú nữ, ngươi không cần quỳ xuống hành lễ. Nếu còn làm thế nữa ta sẽ giận đó.”
“Nhã Y nghe theo lời quận chúa.” Nhã Y từ nhỏ đã không vui cười, dù Mẫn Mẫn quận chúa thân thiết đáng yêu, nhưng cũng không thể nào gần gũi được.
Mẫn Mẫn quận chúa nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Nhã Y, bất mãn bĩu môi nói: “Ngươi xem ngươi đi, lại bày ra dáng vẻ này. Quy củ trong hoàng cung đúng là hại chết người mà. Không khí giữa các tú nữ đều rất trầm lặng, vất vả lắm mới quen biết được ngươi, mà trên mặt lúc nào cũng lạnh như băng. Giống như đang viết chữ trên mặt người lạ chớ đến gần.”
Đỗ Nhã Y lắc lắc đầu: “Quận chúa, sao người chỉ biết một mình Nhã Y được chứ? Trầm Lạc trưởng nữ của Trầm gia ở huyện Vân Hà cũng là cô nương có trong danh sách tú nữ lần này. Dượng hai của Trầm Lạc chính là đại bá của quận chúa, Uy tước gia”.
Gương mặt Mẫn Mẫn quận chúa nghi ngờ, trầm tư một lúc rồi lập tức nhảy lên, giọng vui mừng vang vọng khắp các sương phòng trong hậu hoa viên: “Nhã Y ngươi nói thật sao? Đại bá không nói gì với ta hết, mà ta cũng chưa bào giờ gặp qua Trầm Lạc, nếu nói như thế thì ta và nàng ấy có quan hệ rất gần. Nàng ấy ở chỗ nào trong cung vậy, ta không thấy nàng ấy trong các sương phòng.”
“Mẫn Mẫn Quận chúa, nàng ấy ở Huệ Minh cung.”
Huệ Minh cung là nơi nào chứ? Trong quy củ của các tú nữ người nào mà ở trong đó đã là gần như bị loại đưa ra ngoài cung rồi. Tú nữ ở Huệ Minh cung chỉ có hai con đường, một là xuất cung chờ gả cho người khác. Nhưng người đã vào cung mà không được tuyển, dù đi ra cũng chỉ làm trò cười trong mắt mọi người, cũng không thể gả cho người tốt được. Con đường thứ hai chính là phải có chút tâm cơ, bỏ ra chút bạc. Sử dụng hết vốn liếng của mình để câu dẫn Hoàng thượng hoặc hoàng tử.
Nếu ở Đại Mạc Quốc biện pháp thứ hai còn có thể thực hiện được, Thái tử Đại Mạc Quốc không phải do cung nữ sinh ra đó sao, thân phận cung nữ còn thấp hèn hơn cả tú nữ không biết bao nhiêu lần. Nhưng ở Nguyệt Tường Quốc biện pháp thứ hai này không thể nào thực hiện được rồi. Hoàng thượng đã nhiều năm chưa nạp thêm bất cứ phi tử nào, hậu cung cũng chỉ có hai phi tần, một là Chiêu Dương cung Vạn Quý phi, và một người nữa là Thái Hòa cung cũng chính là Hoàng hậu đương triều. Thái tử cùng Nhị hoàng tử cũng không phải tùy tiện là có thể câu dẫn được.
Đông Cung.
Vũ Văn Thượng ôm Trầm Lạc đi vào từ phía sau Đông Cung điện, nhấc chân đá một cái lập tức đem cửa mở ra. Sau khi vào trong tẩm điện, lại một cước đem cửa đóng lại. Ánh mặt trời tươi sáng chiếu vào tẩm điện tạo nên không gian hết sức ấm áp. Vũ Văn Thượng nhanh chóng ôm Trầm Lạc bước nhanh đến chính giữa tẩm điện, một tay đặt Trầm Lạc lên chiếc giường khắc hoa bằng gỗ lim mà không biết bao nhiêu mĩ nhân muốn được nằm lên.
Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng đặt trên giường nhoài người bò dậy, trơ mắt nhìn Vũ Văn Thượng đứng ở trước giường nhanh chóng cởi áo dài, từng kiện từng kiện y phục rơi xuống đất, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong điện, sắc vàng chiếu vào áo bào từng vòng từng vòng sáng như được vẽ lên không chung.
“Lạc nhi, muốn ta cởi y phục giúp nàng sao?” Chỉ trong nháy mắt toàn thân Vũ Văn Thượng trần như nhộng bò lên trên giường, hai tay giữ bờ vai Trầm Lạc, khóe miệng nở nụ cười tà ác nói với nàng. Đã lâu không làm chuyện đó với Vũ Văn Thượng, nàng đâu có ngờ vừa nhìn thấy nàng hắn sẽ làm chuyện đó.
Từng đám mây hồng hiện lên trên má Trầm Lạc, dáng vẻ e thẹn của Trầm Lạc nhìn trong mắt Vũ Văn Thượng hết sức đáng yêu, khơi dậy dục hỏa trong người, lửa nóng nháy mắt lại thiêu đốt toàn thân. Hầu kết của Vũ Văn Thượng chuyển động, bàn tay to di chuyển đến bên hông Trầm Lạc, kéo áo của Trầm Lạc xuống, bộ y phục màu hồng nhạt thoáng chốc mở rộng ra để lộ một khe hở, cảnh xuân phía trong ẩn ẩn lộ lộ khiến Vũ Văn Thượng càng cảm thấy khô nóng.
“Lạc nhi, nàng thật xinh đẹp, nhất là nơi này.” Quần áo nhanh chóng rơi xuống dưới đất, Vũ Văn Thượng ngựa quen đường cũ cởi bỏ chiếc yếm của Trầm Lạc, cầm lấy hai trái đào mềm mại trước ngực Trầm Lạc chậm rãi mở miệng.
“Ưm, Vũ Văn Thượng, chàng càng ngày càng vô sỉ.” Trầm Lạc rốt cuộc cũng đem lời nói tích tụ bấy lâu nay nói ra, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Vân Vân nói rất đúng, nàng mặc dù trước mặt cha mẹ thì tuân thủ nghiêm ngặt các quy củ, nhưng trong lòng lại cất giấu một tư tưởng phóng khoáng vô cùng. Nàng không thể cứ để mặc Vũ Văn Thượng đặt mình dưới người như thế này, nàng muốn lật ngược tình thế. Cái ý nghĩ này tuy vừa mới nghĩ đến nhưng lại rất mãnh liệt, Trầm Lạc bị kích thích bởi bàn tay to của Vũ Văn Thượng vuốt ve trên người mình. Nhìn ánh mắt mông lung của Vũ Văn Thượng, mà Trầm Lạc lại rất không có tiền đồ mà cúi đầu: “Chàng, chàng……”
Chàng nửa ngày vẫn không nói được câu nào, Trầm Vân lúc này đang ở huyện Lăng Nguyệt mà biết được đường tỷ của mình chịu uất ức như thế, nhất định sẽ xông vào hoàng cung dạy cho đường tỷ của mình một bài học. Dĩ nhiên, Trầm Vân bây giờ đang có mưu đồ bắt cóc đệ nhị mĩ nam của Nguyệt Tường quốc rồi, làm gì có thời gian đi chú ý đến đường tỷ cơ chứ?
“Lạc nhi, nàng đang muốn nói với ta về những việc mới mẻ kích thích như vầy sao?” Nhìn Trầm Lạc cúi đầu không nói lời nào, Vũ Văn Thượng gật đầu nói tiếp: “Ta cũng muốn thế, chắc hẳn khi ở nhà nha đầu Trầm Vân kia đã dạy cho nàng những thứ không tốt rồi, lần này ta nghe lời Lạc nhi, nàng muốn như thế nào thì sẽ như thế đó, được không?”
Nghe thấy lời nói như thế của Vũ Văn Thượng mặt Trầm Lạc càng đỏ thêm, những âm thanh ong ong vang lên liên tục trong đầu. Làm sao còn ý thức được bản thân đã nói gì, Trầm Lạc hoảng sợ nhảy dựng lên. Quả nhiên là Trầm Vân dạy hư nàng rồi.
“Hửm? Lạc nhi, hình như mới vừa rồi nàng nói muốn ở phía trên thì phải? Nói lớn tiếng chút, ta nghe không rõ.” Vũ Văn Thượng cũng không ngờ tới Trầm Lạc sẽ lớn mật như thế, lại còn dám nói nàng muốn ở trên. Xem ra hắn nên ban thưởng thật tốt cho Trầm Vân mới được.
“Ừ, ta muốn được ở phía trên, đè chết chàng.” Ngượng ngùng quá sẽ dẫn đến việc nói ra những lời mà chính bản thân mình cũng không thể nào tưởng tượng nổi, đó chính là hoàn cảnh lúc này của Trầm Lạc.
Sau này, Trầm Lạc rốt cuộc cũng biết được rằng ở phía trên còn khổ sở hơn là bị Vũ Văn Thượng đè ở dưới nữa. Nhưng mà đã đi đến bước này rồi thì cũng không thể lùi lại được nữa. Hơn nữa, Vũ Văn Thượng con người này cũng sẽ không cho nàng cơ hội để lùi bước.
Trầm Lạc đã được như nguyện toàn thân xích lõa ngồi trên hông Vũ Văn Thượng, cái trán nhỏ xinh ướt đẫm mồ hôi, nắm loạn vật đó của Vũ Văn Thượng trong tay. Tìm nửa ngày mà vẫn không tìm được vị trí chính xác, nàng không thể làm gì khác hơn là hỏi Vũ Văn Thượng “Ưm, ta không tìm được.” Vừa dứt lời, tay của nàng buông lỏng, trực tiếp ngồi bất động trên người Vũ Văn Thượng.
Sau khi nghe được lời nói của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng dở khóc dở cười. Vuốt ve hai chú thỏ trắng trước ngực Trầm Lạc, cảm giác mềm mại nơi bàn tay làm hắn không thể ngừng lại. “Lạc nhi, hai chân của nàng nhẹ dùng lực một chút, nâng người lên. Đứng cho vững.”
“Ừm” Trầm Lạc ngoan ngoãn nâng thân mình lên, phía dưới của nàng vì bị Vũ Văn Thượng trêu trọc mà mật nước liên tục trào ra, trong sách có nói đến, nếu cô gái mà bị như thế thì nhất định phải cho nó ra ngoài, nếu không sẽ không tốt cho thân thể. Nhẹ thì dung nhan dần dần bị lão hóa, nặng thì sẽ dẫn đến mất mạng. Những lời này là Vân Vân đã nói với nàng, Vân Vân nói rất là nghiêm túc, Trầm Lạc cảm thấy không thể nào là giả được.
“Lạc, tư thế này sẽ hơi đau một chút, nàng phải kiên nhẫn.” Vũ Văn Thượng cố gắng đè nén nói, tay cầm lấy vật đó của chính mình, tìm đúng huyệt khẩu của Trầm Lạc mà đẩy vào, nhưng lại sợ làm đau cô gái nhỏ, nên phải cố gắng đè nén dục hỏa lên tiếng nhắc nhở cô gái nhỏ này.
Bởi vì Trầm Lạc tìm không được vị trí chính xác nên thể diện hoàn toàn mất hết, sau khi nghe được lời nói của Vũ Văn Thượng, chỉ biết cúi đầu ừ một tiếng mà thôi. Cứ thế Vũ Văn Thượng cũng không còn khống chế được nữa, từ từ tiến vào.