Thái Tử Vô Sỉ

Chương 49: Chương 49




Thái giám cung nữ đứng ở hai bên Đông Tây của Thiên Huệ cung không khỏi trợn to hai mắt nhìn, không chút để ý lễ tiết há to miệng nhìn nữ tử đang múa dưới ánh trăng sáng ngời được hàng trăm con đom đóm vây quanh thật động lòng người, kĩ thuật nhảy rất khác biệt không giống với ba vị chủ tử kia, ba vị chủ tử khác kĩ thuật nhảy nhẹ nhàng thanh thoát, thế nhưng đom đóm không có vòng quanh thân. Còn kỹ thuật nhảy của Trầm Lạc thì thật linh động, rất tiếu sái không chút vướng bận. Giống như những cánh chim bay lượn trên không trung, lại tựa như đàn bướm muôn màu sắc bên những đóa hoa rực rỡ. Thân thể càng chuyển càng nhanh, đom đóm quanh thân giống như đang đong đưa tùng vòng từng vòng thật lớn, như cánh hoa sen nở từng cánh từng cánh.

Trong lòng Lưu ma ma vui mừng, Ngô ma ma trên mặt tràn đầy sự lo lắng, còn Lưu công công nhìn Hoàng thượng Hoàng hậu cùng Nhị hoàng tử. Chỉ thấy Hoàng thượng gật đầu liên tục như là nhìn thấy con dâu rất là hài lòng, Hoàng hậu ở bên cạnh lại không nhìn ra vui buồn. Nhìn nhìn đến Điện hạ, khóe môi Điện hạ giương rất cao nhưng rồi lại không muốn cho người ngoài phát hiện ra nên hết sức đè nén, nét mặt Nhị hoàng tử thì hết sức bình thường lạnh nhạt, nhưng trong đôi mắt thanh tú kia tròng mắt đã thay đổi, không còn là thiếu niên hăng hái giống lúc trước nữa, mà hết sức sáng chói lộng lẫy. Trái tim Lưu công công thoáng chốc cứng lại, Lạc chủ tử không phải là cùng được Điện hạ và Nhị hoàng tử coi trọng chứ? Nếu thật sự như thế thì thật là không ổn.

Ba tú nữ trong trung đình người đầu tiên dừng múa là Mẫn Mẫn quận chúa, khi nàng cảm thấy từng đợt từng đợt đom đóm từ trong rừng cây bay ra thì cảm thấy hết sức kì quái. Khi đóm đóm xoay xung quanh nàng thì cảm thấy hết sức kì diệu. Đến khi toàn bộ chúng xoay xung quanh Trầm Lạc thì trong lòng Mẫn Mẫn quận chúa càng thấy hiếu kì hơn, nhìn trộm về phía Trầm Lạc thì lại bị kĩ thuật nhảy của nàng ấy hấp dẫn.

Chưa bao giờ được xem một điệu múa xinh đẹp và kinh động như vậy. Đỗ Nhã Y đứng ở bên cạnh phát giác tầm mắt Hoàng thượng Hoàng hậu và Nhị hoàng tử toàn bộ từ trên thân mình đã dời đi, thật lâu không còn chú ý đến nữa thì chậm rãi xoay người lại.

Tiếng tiêu phát ra càng run rẩy, rõ ràng mọi người phát hiện ra con gái của Thái Úy đại nhân thổi tiêu đã không theo kịp vũ đạo của Trầm Lạc rồi. Càng về sau tiếng tiêu càng run rẩy, có một số âm đã tan vỡ, thể diện của Phương Linh hoàn toàn mất hết, cuối cùng thì tiếng tiêu không thể không dừng lại, đôi mắt nhìn về phía Trầm Lạc dày đặc địch ý và ghen tỵ.

Tiếng tiêu đột nhiên biến mất đã đánh thức Trầm Lạc đang say mê nhảy múa, nàng dừng lại chuyển động, mở hai mắt ra ổn định thân hình. Khi thấy đom đóm quanh thân đậu hết lên người nàng Trầm Lạc kinh ngạc chân mày đồng thời nhướng lên, tay không khống chế nâng lên để cho đom đóm đậu trên tay nàng.

Ánh trăng chiếu sáng lên toàn bộ Thiên Huệ cung, đom đóm làm đẹp cho Trầm Lạc, y phục màu vàng của Trầm Lạc được điểm xuyết bằng những con đom đóm tỏa sáng quanh thân, giống như tiên nữ dưới ánh trăng, tinh linh của rừng núi.

“Hay hay hay, trẫm chưa từng thấy qua kĩ thuật nhảy như thế này, tối nay quả thật là được mở rộng tầm mắt, thêm kiến thức rồi.” Hoàng thượng phóng khoáng cười một tiếng, vừa nói vừa vỗ tay ba cái, tiếng vỗ tay thanh thúy vang dội trong Thiên Huệ cung dưới ánh trăng. Từng cái từng cái có lực truyền đến tai các tiểu chủ tử và cung nữ thái giám.

Hai nữ tử đứng ở phía Đông và phía Tây nhìn Trầm Lạc tròng mắt thay đổi liên tục, có hâm mộ ghen tỵ, cũng có hận đến ước gì có thể đem nàng lột da rút gân.

“Hoàng thượng, ngài đừng nóng vội. Đây rõ ràng là vũ điệu của nước Đại Mạc, không phải mấy năm trước ngài đã từng xem qua rồi sao?” Gương mặt Hoàng hậu tươi cười chậm rãi nói, hai tay giấu trong tay áo từ từ nắm lại thành quyền.

Hoàng thượng không trả lời Hoàng hậu, thế nhưng lại hỏi ngược lại Vũ Văn Thượng: “Thượng nhi, năm nha đầu này, nhìn trúng cô nương kia sao?”

Vũ Văn Thượng vừa nghe như vậy tất nhiên là biết dụng ý của Phụ hoàng. Vội vàng hai tay ôm quyền khom người hướng phụ hoàng hành lễ, sau đó cung kính nói: “Thái tử Phi là một cô nương có linh khí (khí chất của tiên tử) như vậy, nhi thần mong phụ hoàng làm chủ.”

Lời nói của Vũ Văn Thượng vang dội có lực, tất cả các tú nữ đều nghe thấy. Cô nương có linh khí là đang nói Trầm Lạc sao? Tâm ý trong lòng Điện hạ đã rõ ràng rồi.

Thân thể Mẫn Mẫn quận chúa cứng lại, chưa từng nghĩ việc chọn Thái tử Phi lại nhanh chóng đến thế. Nghĩ nghĩ, Mẫn Mẫn quận chúa lại hướng về phía Trầm Lạc cười ngọt ngào. Trầm Lạc đứng thẳng người lẳng lặng nhìn Vũ Văn Thượng đang khom người. Nàng không thể dời tầm mắt nhìn sang những tú nữ khác, nếu không sẽ bị mấy ánh mắt kia lăng trì đến chết.

Hoàng hậu sau khi nghe được những lời của con mình, ánh mắt thay đổi liên tục. Không đợi Hoàng thượng đáp lời, trực tiếp mở miệng: “Hoàng thượng, cô nương có linh khí thì sao, hiện giờ mới có 5 tú nữ biểu diễn, còn 35 tú nữ nữa chưa biểu diễn. Làm sao có thể kết luận ngay được ai là cô nương có linh khí nhất? Theo như nô tỳ thấy những tú nữ này đều là những người có linh khí. Còn nữa….” Hoàng hậu nói đến chỗ này thì ánh mắt dùng lại trên người Vũ Văn Hạ, sau đó lại lên tiếng: “Hoàng thượng, Hạ nhi mặc dù không phải do nô tỳ sinh ra, những cũng gọi nô tỳ là mẫu thân. Nô tỳ làm mẫu hậu, đương nhiên phải công bằng một chút. Hạ nhi cũng muốn thú một cô nương có linh khí đúng không?”

Bị Hoàng hậu trực tiếp chỉ điểm Vũ Văn Hạ thi lễ một cái, sau đó hắng giọng bình tĩnh nói: “Phụ hoàng mẫu hậu, cô nương có linh khí, bất kì nam tử nào cũng muốn cưới. Tất nhiên Hạ nhi cũng thế.”

Hoàng thượng có chút khó xử nhìn về phía Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng ho nhẹ một tiếng cao giọng đáp: “Phụ hoàng mẫu hậu nói đúng. Vậy chờ sau khi 35 vị tú nữ còn lại biểu diễn theo thứ tự nếu ai có thể hấp dẫn nhiều đom đóm, thì có thể xem như cô nương đó có nhiều linh khí.”

Tất cả tú nữ, cung nữ và thái giám đều sáng tỏ, nếu người nào có thể hấp dẫn đom đóm bay quanh thân thì người đó chính là Thái tử phi. Trầm Lạc nghe được lời của Vũ Văn Thượng thân thể cứng lại. Nàng biết dụng ý của Vũ Văn Thượng, nhưng nếu có cô nương có thể giống như nàng hấp dẫn đom đóm thì làm sao đây?”

Đề nghị của Vũ Văn Thượng một lần nữa được Hoàng thượng đồng ý, các tú nữ còn lại càng khẩn trương hơn, hận không thể đem đom đóm bắt đến dán trên người mình.

Kết quả là, lần tuyển chọn này từ đầu tới cuối đều là tiến hành ở đình Thiên Huệ cung, Trầm Lạc đứng trong trung đình chậm rãi đi tới đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn đám tú nữ từng tốp một đang tích cực múa.

Rất nhiều tú nữ sau khi múa xong, đom đóm cũng không bay quanh người bọn họ, nỗi thất vọng trong lòng các nàng càng ngày càng lớn. Trầm Lạc mặc dù lẳng lặng đứng bên cạnh. Tuy có khá nhiều đom đóm tản đi rồi, những cũng có đom đóm như bám vào Trầm Lạc không chịu đi.

Dần dần thấy tú nữ càng ngày càng ít, những tú nữ đó trừ Trầm Lạc tất cả không có ai hấp dẫn được đom đóm. Hoàng hậu càng xem càng nóng lòng, Trầm Lạc không nằm trong bàn tay của bà, nếu nàng lên làm Thái tử phi, vậy tiền đồ tương lai của phe cánh Hoàng hậu không được đảm bảo rồi.

Vũ Văn Thượng thấy nhiểu tú nữ thất vọng rời đình đứng sang bên cạnh, khóe môi Vũ Văn Thượng càng giương cao hơn, lòng Trầm Lạc cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nhóm tú nữ cuối cùng đi vào trong đình nhảy múa, khi lần nữa nhìn thấy đom đóm từng nhóm bay đến, mọi người trợn to mắt, chăm chú nhìn con đom đóm kia. Khi những con đom đóm kia chia làm hai nhóm vây quanh con gái của Huyện lệnh kinh thành Hòa Miêu cùng con gái Viễn Sơn huyện lệnh Tôn Miểu thì mắt mọi người lại trợn lớn hơn. Lần duyệt chọn tú nữ này thật sự là bất ngờ, khi có kết quả thì tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi.

Trong nháy mắt một tảng đá lớn hung hăng nện vào lòng Trầm Lạc. Vũ Văn Thượng cũng không ngờ có kết quả như thế, lại nghĩ đến những lời nói của mình trước đó vội vàng nhìn về phía Trầm Lạc. Chỉ thấy nàng lẳng lặng nhìn về phía tú nữ đang nhảy múa trong đình, trong lòng Vũ Văn Thượng càng nóng vội.

Năm tú nữ múa xong, Hoàng hậu vỗ tay khen hay. Ngay sau đó nhìn về phía Hoàng thượng: “Như vậy, theo những gì Thượng nhi cùng Hạ nhi nói, người cần ban ra thành chỉ, ngày mai cho Lưu công công đến sương phòng tuyên chỉ rồi.”

Hoàng thượng chưa từng nghĩ đến biến hóa như thế này, tóm lại là do Thượng nhi cùng Hạ nhi mở miệng, muốn thú một cô nương có linh khí. Vậy thì không thể làm gì khác hơn là, khoát tay áo ra hiệu cho Lưu công công, Lưu công công sau khi thấy ánh mắt của Hoàng thượng, lập tức lớn giọng nói: “Tuyển chọn tú nữ kết thúc, kính xin các vị tiểu chủ tử trở về đợi ý chỉ.”

Các tú nữ nhanh chóng cúi người xuống nhận chỉ, sau đó Ngô ma ma cùng Lưu ma ma mang theo các vị tiểu chủ tử trở về sương phòng và Huệ Minh cung.

Khi tin tức bên Thiên Huệ cung vừa có, Thái hậu ở Từ Ninh cung đã biết được. Thái hậu ngồi trên giường êm, đôi tay đan chéo vào nhau để trên chân, mặt mỉm cười, hai gò má sáng bừng. Hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ngã bệnh, lát sau Thái hậu chỉ Lý ma ma đang hầu hạ bên cạnh, Lý ma ma đợi ở bên cạnh tiến lên chờ phân phó.

“Tối nay truyền lời của ta cho con gái của Viễn Sơn huyện lệnh, đêm mai lặng lẽ đến Từ Ninh cung.”

Lý ma ma biết dụng ý của Thái hậu, liền vội vàng khom lưng nhận chỉ, ngay sau đó thối lui ra khỏi phòng. Thái hậu ngước mắt nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, trong lòng tràn đầy sự vui mừng.

Huệ Minh cung vẫn luôn bị người của sương phòng xem thường, nhưng ai biết trong đó lại có hai cô nương có linh khí. Mà sương phòng thế nhưng trúng cử lại là con gái của một huyện lệnh nho nhỏ tại vùng biên thùy Huyện lệnh Viễn Sơn.

Huyện Viễn Sơn là một huyện nhỏ ở phía Tây của Nguyệt Tường quốc, không phải là Huyện giàu có và đông đúc nhất Nguyệt Tường quốc. Cho một tú nữ vào trong danh sách cũng là do huyện lệnh Viễn Sơn hơn 60 năm qua vẫn như cũ trấn thủ Huyện Viễn Sơn mà không hề có một câu oán thán, nhưng nào ai biết trong chuồng gà lại sinh ra một con Phượng Hoàng,

So với sự yên bình ở Huệ Minh cung, sương phòng có thể nói là rối loạn. Trong đó con gái của Thái Úy là tức giận nhất, khi trở về phòng thì lập tức đập đồ, cung nữ thân cận nói mấy câu trấn an liền bị tát cho mấy cái.

Phương Linh vỗ bàn hùng hùng hổ hổ mắng: “Trầm Lạc, Hòa Miêu, Tôn Miểu, chẳng qua chỉ là ba kẻ hạ đẳng. Người như vậy mà cũng có thể làm người đứng đầu Đông cung và Nhị hoàng tử phi sao? Nếu là Đỗ Nhã Y và Mẫn Mẫn quận chúa còn được, vậy mà lại bị mấy người phụ nữ tầm thường đạp xuống,” Phương Linh vỗ bàn tiếng tức giận mắng chửi càng lớn hơn, hai cung nữ ở hai bên toàn bộ đều nghe thấy lời của nàng ta.

Cung nữ hầu hạ Mẫn Mẫn quận chúa hết sức nóng nảy, lại thấy Mẫn Mẫn chủ tử một chút cũng không buồn bực ngược lại vui vẻ uống trà thì càng không hiểu. Mà Đỗ Nhã bên kia lại là một cảnh tượng khác biệt. Không có nổi giận cũng không vui vẻ như Mẫn Mẫn quận chúa, chỉ lạnh nhạt không nhìn ra buồn vui, lẳng lặng ngồi trên ghế uống trà.

Tối nay nàng đã nhìn thấy Vũ Văn Hạ rồi, hắn giống y như khi còn bé, tuấn tú thanh nhã, không thích nói chuyện. Chỉ có cái khác là Vũ Văn Hạ bây giờ giống như trích tiên. Nhưng hắn cũng muốn một cô nương có linh khí? Cô nương có khả năng hấp dẫn đom đóm? Đỗ Nhã Y rất muốn đến hậu hoa viên của sương phòng nhìn một chút, nhìn cánh rừng trúc xanh mát, nghe tiếng tiêu phiêu dật. Chỉ là tối nay qua đi, nàng có phải sẽ không được nhìn thấy hắn nữa?

Nghĩ đến đây lòng Đỗ Nhã Y cứng lại, chân mày khẽ nhíu một cái liên tiếp ho khan, cung nữ đứng bên cạnh gấp gáp, vội vàng vỗ nhẹ sau lưng chủ tử, lo lắng lên tiếng: “Y chủ tử, có cần gọi ngự y không?”

Đỗ Nhã Y vội vàng khoát tay áo, lắc đầu. Âm thanh phát ra như run rẩy: “Không cần, ta là như vậy, đã thành thói quen, từ từ sẽ tốt thôi.” Cung nữ nhìn như thế càng thấy đau lòng, nàng biết các vị chủ tử ở sương phòng thường nói xấu sau lưng Y chủ tử của mình, nói Y chủ tử lạnh nhạt, không hề có nhân tính. Nhưng Y chủ tử là người tốt, chỉ là không hay nói chuyện mà thôi, từ bé Y chủ tử đã mang bệnh trong người, cũng vì bệnh nên Y chủ tử chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng.

“Đợi ta viết một lá thư, ngươi giúp ta lén đưa đến tẩm cung của Nhị hoàng tử được không, lặng lẽ đừng để người khác biết.” Sau khi Đỗ Nhã Y ho xong, hướng về phía cung nữ nói.

Cung nữ liền vội vàng gật đầu, khom người nói: “Y chủ tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ lặng lẽ đưa thư đến tận tay Nhị hoàng tử.”

Chỉ là Đỗ Nhã Y chưa từng nghĩ đến cung nữ đã không thể thuận lợi đưa thư đến tay Vũ Văn Hạ, nửa đường bị Ngô ma ma phát hiện lấy thư đi.

Bên kia Huệ Minh cung

Bích Diệp đi theo Lạc chủ tử vào trong phòng, sau khi đóng cửa phòng lại, Bích Diệp lập tức phúc thân hành lễ vui mừng nói: “Bích Diệp chúc mừng Lạc chủ tử.”

Trầm Lạc nhướng mày, gõ nhẹ cái bàn thở dài: “Có gì vui mừng,” Hiện tại người mà Trầm Lạc không muốn gặp nhất chính là Vũ Văn Thượng, vừa nghĩ tới hắn thì trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vũ Văn Thượng lúc này đang ngồi trong Đông cung mí mắt giựt mạnh mấy cái, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Vũ Văn Thượng hết sức buồn khổ, xem ra hắn phải mau chóng khai thông Lạc nhi mới được, nếu không nha đầu này lại nghĩ lung tung. Nghĩ đến Lạc nhi cùng Nhị đệ liếc mắt đưa tình, trong lòng Vũ Văn Thượng khó chịu từng cơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.