Thái Tử Vô Sỉ

Chương 69: Chương 69




Khi Trầm Lạc thấy một bàn tay to ngón tay thon dài xuất hiện dưới khăn voan thì khóe môi không tự chủ được nâng lên.

Tay phải Trầm Lạc vừa mới nâng lên, Vũ Văn Thượng liền nắm chặt. Lúc Trầm Lạc từ trong kiệu hoa bước ra nghe thấy chung quanh có tiếng reo hò.

Sau đó là tiếng pháo đùng đùng lại vang lên lần nữa. Tay Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng cầm thật chặt. Sau khi vào trong chính sảnh Đông Cung quỳ xuống, chỉ nghe thấy tiếng Lưu công công lanh lảnh vang lên.

“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái.”

Đôi tay bị bàn tay ấm ấp của Vũ Văn Thượng nắm thật chặt, trong lòng Trầm Lạc cảm thấy ngọt ngào.

Sau khi bái đường, Trầm Lạc được một ma ma dẫn vào tẩm điện Đông cung.

Hoàng cung tổ chức tiệc, ăn uống đên tận giờ Tuất canh ba. Ở trong tẩm điện Đông cung Trầm Lạc thủy chung vẫn ngồi bên mép giường, không hề thư thái chút nào. Trong tay vẫn nắm quả táo bình an không thể ăn, hai bên đứng một hàng cung nữ, những cung nữ đó không cho nàng ăn cái gì, cũng không cho nàng vén khăn hỷ lên để thở. Trong lòng Trầm Lạc liên tiếp than thở, Vũ Văn Thượng thật là tốt, được ở bên ngoài ăn uống.

Lại qua một thời gian, Trầm Lạc nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Ngay sau đó thì nghe một tiếng rầm hình như cửa điện Đông cung bị đạp ra.

“Các ngươi lui hết ra đi.”

Giọng này là giọng của Vũ Văn Thượng, thế nào lại mang theo men say? Trầm Lạc hết sức bất mãn, hôm này là ngày đặc biệt, tại sao Vũ Văn Thượng có thể uống say.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Ngay sau đó một hàng cung nữ lui xuống.

Thoáng chốc chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, xuyên qua khăn hỷ Trầm Lạc lại lần nữa nhìn thấy đôi giày đỏ. Không biết tại sao Trầm Lạc cảm thấy khẩn trương.

Khăn hỷ bị nhấc lên, cằm trắng noãn bị một bàn tay nâng lên. Trầm Lạc nhìn thấy một đôi con ngươi lóe sáng như sao, đôi mắt hoàn toàn thanh tỉnh, không có nữa điểm men say.

“Lạc nhi.”Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng gọi nhũ danh Trầm Lạc. Trầm Lạc giương khóe miệng nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Nhìn khuôn mặt yêu kiều mềm mại của Trầm Lạc, tinh quang trong mắt Vũ Văn Thượng càng ngày càng sáng.

Vũ Văn Thượng cứ như sói nhìn nàng, Trầm Lạc biết nàng và Vũ Văn Thượng đã trở thành phu thê. Đêm động phòng hoa chúc nhất định phải làm chuyện kia. Trước kia cũng đã làm nhiều lần, nhưng tối nay đặc biệt khẩn trương.

“Lạc nhi nên uống rượu giao bôi thôi.” Sau khi Vũ Văn Thượng dứt lời, mang quả táo bình an đang nắm trong tay Trầm Lạc đi, để xuống trước bàn. Lúc quay lại trong tay đã cầm thêm hai ly rượu màu vàng. Rượu bên trong ly bị ánh nến chiếu lên trở nên mờ ảo.

Tay phải Trầm Lạc cùng tay phải Vũ Văn Thượng giao nhau, Trầm Lạc ngước đầu uống hết rượu giao bôi. Rượu vừa xuống đến bụng, ly rượu liền bị Vũ Văn Thượng đoạt đi, chỉ nghe cạch một tiếng hai ly rượu rơi xuống đất.

Vũ Văn Thượng không nói lời nào, chỉ đưa tay gỡ hết trâm cài đầu trên đầu Trầm Lạc, sau đó đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh: “Lạc nhi, cây trâm đào này thật xấu xí.” Vũ Văn Thượng gỡ chiếc trâm đào trên đầu Trầm Lạc xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ Trầm Lạc được khắc phía trên.

“Xấu chỗ nào ta cảm thấy rất đẹp.”

Trầm Lạc nhẹ nhàng trả lời thoáng chốc khiến Vũ Văn Thượng cười rộ lên, sau khi đặt cây trâm đào trong tay lên bàn, đôi tay Vũ Văn Thượng ôm lấy eo Trầm Lạc. Đầu nhẹ nhàng cọ mặt Trầm Lạc. Cố ý phà hơi nóng lên cổ lên tay Trầm Lạc. Tim Trầm Lạc càng đập nhanh hơn.

“Lạc nhi.” Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng gọi nhũ danh Trầm Lạc, đôi môi nhanh chóng tìm đến môi Trầm Lạc, theo đó đôi tay cũng bắt đầu hoạt động.

Hai chiếc xiêm y đỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống đất, nữ tử chiếc yếm đỏ thắm nam tử trung y trắng muốt. Trên giường hai người không nháy mắt nhìn nhau. Vũ Văn Thượng đỡ eo Trầm Lạc để nàng nhẹ nhàng nằm xuống, khóe môi mang nụ cười tà ác, nheo mắt lại nhìn Trầm Lạc từ đầu đến chân một lần.

Tim Trầm Lạc đập càng ngày càng nhanh. Sói đói trước kia đem nàng ăn sạch sành sanh động tác đột nhiên chậm lại. Trầm Lạc không đoán ra dụng ý của Vũ Văn Thượng, trong lòng càng khẩn trương.

“Lạc nhi tối nay ta muốn dùng cách mới ăn nàng từ đầu đến chân.” Tiếng Vũ Văn Thượng khàn khàn vang lên. Trầm Lạc không rõ muốn mở miệng hỏi Vũ Văn Thượng. Thì Vũ Văn Thượng lõa thể đi tới giường. Đợi đến khi lại ở trên giường tay đã cầm một bình rượu.

“Chàng…” Trầm Lạc trợn mắt nhìn Vũ Văn Thượng đổ hết bình rượu lên người nàng, trên tay dính chút rượu cũng bôi luôn lên người nàng. Từng chút từng chút tập kích các bộ phận trân người Trầm Lạc, Trầm Lạc nhịn không được cả người cong lên.

Đôi môi Vũ Văn Thượng liếm láp thân thể Trầm Lạc từ trên xuống dưới, cố ý dừng lại chỗ đóa hồng mai, cái lưỡi dài vòng quanh lưu luyến. Lúc nặng lúc nhẹ. Tay phải tiến xuống phía dưới Trầm Lạc lúc nhanh lúc chậm. Mùi rượu sâu sắc hương thơm kiều diễm lan tỏa khắp tẩm điện Đông cung.

“Lạc nhi, rượu chảy đến chỗ đó rồi, không được để lãng phí…”

Mặt Trầm Lạc càng ngày càng hồng thêm, tăng thêm phần quyến rũ mê người, bởi vì vừa rồi bị kích thích mà mắt nheo lại như con mèo nhìn Vũ Văn Thượng. Trầm Lạc vốn định ngăn cản Vũ Văn Thượng, lại phát hiện thanh âm mình nói ra sao mà mềm mại và thẹn thùng. Động tác của Vũ Văn Thượng quá nhanh, cái lưỡi dài mềm mại ấm áp đã luồn vào cứ thế ra ra vào vào, đầu Trầm Lạc lập tức nâng lên. Âm giọng giòn tan không tự chủ được tràn ra. Thân thể run rẩy mãnh liệt.

Một tay Vũ Văn Thượng nắm hai chân Trầm Lạc giơ lên thật cao, càng ra sức hút rượu ở phía trong. Hai tay Trầm Lạc không khống chế được nắm thật chặt tóc Vũ Văn Thượng.

“A…” Trầm Lạc thét lên từng đợt từng đợt, sau đó mật ngọt bắt đầu chảy ra từ bên trong. Cái lưỡi dài của Vũ Văn Thượng lập tức hoạt động ăn toàn bộ mật ngọt.

Quả thât là ăn toàn thân, sau khi cao trào đi qua, hai chân Trầm Lạc được thả xuống, toàn thân như một vũng nước xuân không còn chút hơi sức nào.

“Lạc nhi, tiếp tục nào.” Vũ Văn Thượng dứt lời thì vỗ lên cái mông trắng nõn của Trầm Lạc một cái, hai chân Trầm Lạc vòng qua đầu Vũ Văn Thượng, sau đó đạp lên người Vũ Văn Thượng một cái. Hắn nói thì rất nhẹ nhàng rồi, nàng cả ngày nay chưa có ăn gì, có tinh thần nhưng cũng không có hơi sức.

Bởi vì động tác vừa rồi của Trầm Lạc mà Vũ Văn Thượng nhìn thấy đóa hoa ướt át của Trầm Lạc. Lúc này Vũ Văn Thượng bước xuống giường, lấy tay cầm một khối Hoa Quế cao.

Trầm Lạc lười biếng nhận khối Hoa Quế cao, từ từ cắn. Nghiêng đầu nhìn cái tủ bên cạnh, phía trên bày một cái bình hoa, hoa văn trắng muốt. Trong nháy mắt Trầm Lạc nhớ đến việc đầu đội bình hoa cười lộ tám chiếc răng.

Con ngươi trầm Lạc đảo một vòng, sau đó mang theo mấy phần thẹn thùng mấy phần lấy lòng nhìn về phía Vũ Văn Thượng: “Vũ Văn Thượng chàng còn nhớ trước kia khi ta đồng ý cùng chàng giả làm uyên ương chàng có đồng ý với ta ba điều kiện chứ? Điều kiện thứ ba ta còn chưa nói ra đó.”

Vũ Văn Thượng trầm tư một lúc, đúng là có chuyện như thế, nhưng mà…giả uyên ương?

“Lạc nhi, ta và nàng đã thành thân. Đâu có giả uyên ương?” Vũ Văn Thượng cúi đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn không ngừng khép mở của Trầm Lạc, chỉ mong giai nhân có thể ăn nhanh một chút, phía dưới của hắn đã trướng đến đau đớn rồi.

Trầm Lạc nghe thế lập tức bĩu môi: “Chàng đội cái bình hoa trắng đó lên đầu, sau đó đứng thẳng người cười lộ tám chiếc răng. Nếu không ta sẽ từ từ mà ăn Hoa Quế cao”. Trầm Lạc vừa nói vừa ngồi dậy, bởi vì phải trêu Vũ Văn Thượng, nên lúc này cả người Trầm Lạc đều mềm mại.

Thấy Vũ Văn Thượng do dự một hồi, Trầm Lạc cố ý tách đùi ra, đem nơi đó hoàn toàn phơi bày ra. Môi lưỡi cố ý vòng quanh Hoa Quế cao liếm láp. Lần này vì trêu Vũ Văn Thượng mà nàng lỗ vốn rồi.

Phía dưới Vũ Văn Thượng càng ngày càng đau đớn, bất đắc dĩ đành đi về phía tủ để y phục lấy cái bình hoa trắng đặt trên đầu.

“Đứng thẳng người, cười lộ tám chiếc răng. Cười mỉm, cười mỉm chàng cười như thế làm chi?” Trầm Lạc nhịn nụ cười sắp bật ra khỏi môi, lúc này Vũ Văn Thượng toàn thân trần như nhộng trên đầu đội bình hoa, miệng mỉm cười lộ tám chiếc răng, khuôn mặt trắng noãn , cánh môi khẽ giương lên.

Cho dù Vũ Văn Thượng có làm được thì Trầm Lạc cũng bới móc.

“Cười quá cứng nhắc, phải tự nhiên.” Trầm Lạc chăm chú nhìn Vũ Văn Thượng dáng vẻ chỉ vào bình hoa cười nhạt, cho nên không phát hiện mình bây giờ xinh đẹp cỡ nào.

Dưới ánh nến nhàn nhạt đôi chân hồng hào mở ra, mơ hồ để lộ địa phương rậm rạp, tay phải chống đầu. Hai quả tuyết trắng trước ngực lộ ra một cái rãnh sâu. Vũ Văn Thượng nhìn thấy mà tâm ngứa ngáy khó nhịn. Lập tức vứt bình hoa trên đầu đi.

Choang một tiếng, bình hoa đẹp đẽ bị quăng nát bấy, Trầm Lạc thấy Vũ Văn Thượng mặt nghiêm túc bước nhanh tới, lại nhìn gậy gộc của hắn….Này, sao lại thành như thế rồi vậy?

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Trầm Lạc vội vàng ăn Hoa Quế cao trên tay, nhanh chóng bò xuống giường, nhưng lại bị Vũ Văn Thượng nhanh hơn bắt lấy eo, cả thân thể bị quăng lên giường. Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng đè lên nằm ở dưới, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng: “Phu quân chàng nhẹ một chút không ta sẽ bị thương.”

Bốp Vũ Văn Thượng lại vỗ vào mông Trầm Lạc một cái: “Mới vừa rồi trêu ta rất vui vẻ phải không? Ăn no rồi, giờ có hơi sức có tinh thần rồi chứ?”

Trầm Lạc gật đầu lia lịa: “Có hơn sức một chút, nhưng phu quân ngàn vạn lần phải nhẹ một chút.” Trầm Lạc rất không yên lòng, lên tiếng thêm một lần.

Giữa cổ họng Vũ Văn Thượng tràn ra tiếng hừ lạnh, ngay sau đó chỉ chỉ cự long của mình: “Nương tử, ta muốn nhẹ một chút, nhưng mà nói với ta cũng vô dụng, phải hỏi nó có muốn hay không.” Nhìn theo ngón tay Vũ Văn Thượng Trầm Lạc lại lần nữa nhìn thấy cự long của hắn càng ngày càng lớn.

Lúc này Trầm Lạc chỉ muốn bỏ qua sau đó giả bộ ngủ mà thôi, thế nhưng hiển nhiên là không được. Vũ Văn Thượng thật nhanh quyết định giơ đùi phải của Trầm Lạc thật cao lên, biết nơi đó của Trầm Lạc đã đủ ướt, Vũ Văn Thượng nâng thân thể lên, không chút lưu tình mà đâm vào.

Nơi đó đã ướt át vô cùng, Trầm Lạc nhịn không được hút một ngụm khí lạnh. Đôi tay vỗ vỗ tay Vũ Văn Thượng, kêu ra tiếng: “Đừng nhanh quá.”

Vũ Văn Thượng khó nhịn khàn khan lên tiếng: “Lạc nhi, lần này ta muốn một phát là trúng.” Trầm Lạc quẫn bách thoáng chốc không nói được, một phát là trúng… Lát sau mới đột nhiên nghĩ ra là mang thai, thời gian nàng giận Vũ Văn Thượng rất lâu hai người không có làm.

Trầm Lạc nghĩ đến đó cố ý mở hai chân lớn hơn. Vừa dùng âm giọng kiều mị rên, lại chủ động nghênh hợp với Vũ Văn Thượng.

Vũ Văn Thượng vẫn tiếp tục va chạm, thân thể Trầm Lạc ở trên giường phập phồng lên xuống. Eo thon xinh đẹp vẽ ra những đường cong mê người. Bởi vì tình triều dâng cao hai thân thể càng thêm kịch liệt từng tiếng từng tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”quỷ dị vang lên.

Âm thanh yêu kiều từ tẩm điện Đông cung truyền ra, thái giám cung nữ gác đêm không khỏi đỏ mặt. Trong lòng thở dài nói. Điện hạ thật sự là dũng mãnh vô địch. Thái tử phi mảnh mai như thế làm sao mà chịu được. Chỉ có Tiểu Phúc Tử biết, Thái tử phi tuyệt đối có thể chịu đựng được. Bởi vì từ sớm đã được Thái tử luyện cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.