Tiểu Phúc Tử và Bích Liên đều đứng ở nơi cách đình nghỉ mát mấy trượng, Tiểu Phúc Tử thấy hai người trong đình chàng chàng thiếp thiếp không coi ai ra gì nhưng rất trấn định tự nhiên. Bích Liên đứng bên cạnh mắt mở to mặt đỏ lên ngay sau đó cúi đầu xuống. Phi lễ chớ nhìn, đang lúc chủ tử thân mật nàng là nô tì sao có thể nhìn chứ?
Trong lúc Bích Liên còn đang tự trách, bên tai truyền đến giọng của Tiểu Phúc Tử công công: “Bích Liên, Điện hạ đã đưa Thái tử phi đến rừng cây phía sau ngự hoa viên rồi. Chúng ta ở phía ngoài rừng cây canh chừng, đừng để cho những người không phận sự tiến vào.” Bích Liên nghe thấy vậy khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng gật một cái.
Tiểu Phúc Tử nhìn Bích Liên đỏ mặt trong lòng thở dài. Tiểu nha đầu này thật là cái gì cũng không hiểu. Cũng may là cái kia của hắn đã mất lâu rồi, nếu không ngày ngày phải nghe những âm thanh như thế còn không phải là phải chịu dày vò đến chết sao. Nghĩ đến đây Tiểu Phúc Tử càng ngày càng bội phục Hàn thống lĩnh Hàn Dịch, đi theo bên người Điện hạ thật không dễ dàng gì.
Trầm Lạc bị Vũ Văn Thượng đưa vào sâu trong rừng sau ngự Hoa viên, ở đây cây rất lớn, cành lá xum xuê che hết toàn bộ ánh sáng mặt trời, bốn phía đột nhiên tối đi khóe miệng Vũ Văn Thượng nhếch lên, hai mắt lúc này sáng rực híp lại cực kỳ nguy hiểm. Khi Trầm Lạc còn là tú nữ, Vũ Văn Thượng nhịn thật sự là khổ cực. Trước đó lần đầu tiên ở trên cây kia bởi vì thời gian có hạn Vũ Văn Thượng cũng không hoàn toàn buông thả hết chính mình.
Một tay ôm lấy Trầm Lạc dựa ở trên cây, cánh môi Vũ Văn Thượng mở khẽ lên tiếng: “Lạc nhi, khi nàng xem xuân cung đồ trong đó có một tư thế, người đàn ông đặt người phụ nữ trên cây, sau đó…” Trầm Lạc giơ tay lên vội vàng che miệng Vũ Văn Thượng lại: “Bây giờ là ban ngày,ta không có can đảm làm việc đó. Vũ Văn Thượng chàng không thể đợi đến tối sao?” Vũ Văn Thượng giơ tay phải đem bàn tay nhỏ bé đang che miệng hắn cầm xuống: “Buổi tối? Rừng cây sau ngự hoa viên cây cao hơn gấp nhiều lần trong Đông cung, lớn hơn nhiều. Lạc nhi muốn ở trên cây Đông cung sao?”
Trầm Lạc liếc mắt một cái xem thường, đôi tay dùng lực đẩy ngực Vũ Văn Thượng: “Chàng nói, chàng đã xem bao nhiêu xuân cung đồ rồi? Hôm qua chàng làm đau ta, đến bây giờ chân và hông vẫn còn chua xót đau nhức đấy. Làm ơn tha cho ta đi.” Trầm Lạc đẩy đẩy lồng ngực bất động của Vũ Văn Thượng, cứng rắn không được thì mềm vậy. Mặt thoáng chốc mềm đi, đôi tay đang dùng sức đẩy Vũ Văn Thượng đổi thành ôm chặt cổ Vũ Văn Thượng, âm thanh nói ra cũng mang theo sự mềm mại nhẹ nhàng, làm xương cốt Vũ Văn Thượng mềm nhũn.
Vũ Văn Thượng không có thêm bất cứ động tác nào mà cúi đầu nhìn về phía ngọc tiêu bên hông Trầm Lạc: “Lạc nhi hoàng tổ mẫu mang ngọc tiêu ban cho nàng rồi sao?” Trầm Lạc không ngờVũ Văn Thượng đột nhiên hỏi về cây ngọc tiêu này, sau khi gật đầu một cái Trầm Lạc nói: “Hôm nay khi đến dâng trà cho Hoàng tổ mẫu, mẫu hậu cũng có mặt ở Từ Ninh cung, không biết đang nói gì với Hoàng tổ mẫu?”
Vũ Văn Thượng ôm cả người Trầm Lạc vào lòng, cúi đầu hôn đỉnh đầu Trầm Lạc: “Tính khí Hoàng tỷ càng ngày loạn, phụ hoàng muốn đưa Hoàng tỷ đến Đại Mạc hòa thân. Đại Mạc và Nguyệt Tường quốc từ sau trận chiến cuối cùng kia, không còn qua lại với nhau nữa. Làn này Đại Mạc chủ động đưa ra chủ ý muốn cùng Nguyệt Tường quốc kết thân. Trong lòng phụ hoàng rất vui mừng, thế nhưng trong hoàng thất Công chúa cũng chỉ có mỗi mình Hoàng tỷ. Sau khi Hoàng tỷ nghe được tin này vừa đập đồ vừa khóc vừa nháo. Phụ hoàng trong lúc tức giận, cũng không bỏ lệnh cấm túc.”
Đối với Vũ Văn Liên, Trầm Lạc không có chút hảo cảm nào. Vũ Văn Liên bởi vì chuyện của Vân Vân và Hà Lăng Thiếu, vẫn nhìn nàng không vừa mắt. Nếu Vũ Văn Liên đến Đại Mạc, không phải lỗ tai nàng cũng được thanh tịnh một chút sao. Sau khi ý thức được suy nghĩ của bản thân, Trầm Lạc phát hiện ra nàng càng ngày càng “Hư” rồi.
“Lạc nhi, nàng có thật sự biết được ý nghĩa của việc thổi tiêu không?” Giọng đang bình tĩnh của Vũ Văn Thượng đột nhiên trở nên…Trầm Lạc cẩn thận nhìn tròng mắt đen như mực của Vũ Văn Thượng, hai mắt cực kỳ thanh minh không có chút dục hỏa nào, Trầm Lạc nghiêm túc lên tiếng: “Thổi tiêu thể hiện phong thái của văn nhân nho nhã, quanh thân luôn tỏa ra mùi mực nước nồng nồng.” Trầm Lạc dứt lời nhìn về phía Vũ Văn Thượng hai mắt mở lớn.
Nhưng không ngờVũ Văn Thượng đang cười.
Trầm Lạc không phục nặng nề vỗ lên vai Vũ Văn Thượng bĩu môi nói: “Sao? Ta nói sai à?” Hai tròng mắt đen nhánh của Vũ Văn Thượng toàn ý cười, sau khi ngưng cười, tiến đến bên tai Trầm Lạc. Cái lưỡi dài ở vành tai Trầm Lạc liếm láp một lượt, cuối cùng nhẹ nhàng mở miệng: “Lạc nhi, cái nàng nói là thổi tiêu bình thường. Khi thổi tiêu môi tạo thành một vòng tròn nhỏ. Đối với việc trong phòng cũng có từ thổi tiêu này đó.” Nói đến chỗ này, Vũ Văn Thượng kéo tay Trầm Lạc đến nơi giữa hai chân. Trầm Lạc cả kinh không nói nên lời, trong tay đột nhiên có cái gì đó ấm áp, ngay cả dù đã cách quần ngoài, Trầm Lạc cũng có thể cảm nhận được cái kia của Vũ Văn Thượng đang nhảy nhảy.
Tay trái liền vội vàng hất tay phải Vũ Văn Thượng ra, sau khi giãy giụa một lúc, Trầm Lạc mới có thể rút tay ra khỏi nơi đó của Vũ Văn Thượng. Thổi tiêu trong khuê phòng? Chẳng lễ Vũ Văn Thượng muốn cho nàng ngậm nó…
“Lạc nhi, tối nay luyện tập thổi tiêu phía dưới thế nào? Hoàng tổ mẫu đưa cây ngọc tiêu này thật là tốt.”
Nghe được tiếng cười khẽ của Vũ Văn Thượng thì mí mắt Trầm Lạc nhảy lên, không hề nghĩ ngợi mở miệng nói: “Không được, đó là nơi để đi ngoài. Sao có thể để ta ngậm nó được?”
Vũ Văn Thượng nhướng mày đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng mặt Trầm Lạc cúi đầu lên tiếng: “Lạc nhi, không phải chỗ đi ngoài của nàng ta cũng đã nếm thử qua một lần rồi sao? Hôm nay lúc tắm rửa ta đã rửa rất sạch sẽ nơi đó, cùng lắm thì chút nữa bôi chút Hoa Quế cao lên. Nếu nàng còn không chịu ta lại bôi thêm chút Hoa Quế cao nữa được không?”
Quá…vô sỉ, Trầm Lạc vốn nghĩ trong lòng mình đã hoàn toàn thích ứng được với sự vô sỉ của Vũ Văn Thượng. Chưa từng nghĩ đến Vũ Văn Thượng vỗ sỉ không có giới hạn thế này.
Cuối cùng dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc ấp úng mở miệng nói: “Nếu chàng có thể mang cái đó làm thành hình Hoa Quế cao ta sẽ ngậm nó. Có mùi vị thôi cũng vô dụng.”
Vũ Văn Thượng giật mình, Hoa Quế cao là hình vuông hoặc hình tròn, hoặc là hình hoa, cái bảo bối kia lại dài tròn. Lạc nhi rõ ràng làm khó hắn. Chỉ là hắn đã có biện pháp đối phó nàng. Biểu hiện trên khuôn mặt Vũ Văn Thượng nhàn nhạt, kì thực trong đầu đã nghĩ ra một chiêu.
Đôi tay kéo làn váy Trầm Lạc lên, muốn cởi quần trong của nàng ra. Chống đỡ sau lưng Trầm Lạc là đại thụ thô to, không thể lui về phía sau. Cũng chỉ có thể chịu đựng Vũ Văn Thượng áp bức. Mắt thấy Vũ Văn Thượng đã lột quần trong của nàng, Trầm Lạc đành lùi bước cầu xin tha thứ: “Ta đáp ứng chàng, ta đáp ứng chàng là được chứ gì? Không phải là thổi tiêu thôi sao, chàng buông tay trước đi.”
Vũ Văn Thượng hài lòng gật đầu một cái, trước khi buông tay ở nơi đó của Trầm Lạc hung hăng bấm một cái. Trầm Lạc sợ hãi thét lên một tiếng, lập tức trừng mắt véo hông Vũ Văn Thượng.
Ở ngoài rừng cây Tiểu Phúc Tử sau khi nghe thấy Trầm Lạc thét chói tai, rất là trấn định. Mà Bích Liên đứng một bên mặt càng ngày càng đỏ, tựa như trái cây chín vậy. Tiểu Phúc Tử thở dài nói với Bích Liên: “Bích Liên ngươi phải học thích ứng đi. Chờ thêm một thời gian nữa, khi đó mặt ngươi sẽ không đỏ thở không gấp nữa.” Bích Liên đè nén, sau đó ngẩng đầu lên tiếng: “Tiểu Phúc Tử công công.” Không biết là Bích Liên cố ý hay vô tình mà nhấn mạnh hai chữ công công.
Trong lòng Tiểu Phúc Tử nổi lên sóng to gió lớn, lại nhìn sắc mặt Bích Liên, không giống như là đang giễu cợt hắn, tạm thời cho là nàng ấy vô tình đi. Dầu gì hắn cũng là Đại Thái giám trong Đông cung, đợi sau khi Điện hạ lên ngôi. Hắn nhất định ở vị trí của Lưu công công hiện giờ. Công công thì công công…Kiếp sau làm người đàn ông bình thường, Tiểu Phúc Tử tự an ủi bản thân mình như thế.
Tiểu Phúc Tử và Bích Liên ở ngoài rừng cây một lúc lâu, mới nhìn thấy Điện hạ cùng Thái tử phi đi ra khỏi rừng cây. Chỉ thấy trong mắt Điện hạ đều là ý cười, lại nhìn Thái tử phi, khuôn mặt vốn trắng nõn mềm mại giờ trở nên đỏ thắm không dứt. Tiểu Phúc Tử vội vàng khom người hành lễ: “Nô tài tham kiến…” Còn chưa kịp nói xong, liền nghe thấy giọng tức giận của Thái tử phi: “Tiểu Phúc Tử công công, ngươi đi cùng với chủ tử của ngươi đi, ta và Bích Liên trở về Đông cung.”
Thân thể Tiểu Phúc Tử chợt cứng lại, sau đó len lén ngẩng đầu nhìn mặt Điện hạ. Điện hạ vẫn như cũ cười không có chút bất mãn nào. Vì vậy Tiểu Phúc Tử chỉ có thế tiếp tục khom người chờ Thái tử phi phát tác.
Bích Liên tiến lên dìu Trầm Lạc, Trầm Lạc liếc Vũ Văn Thượng một cái, cuối cùng lời cáo biệt cũng không thèm nói mang theo Bích Liên đi ra khỏi ngự hoa viên. Qua một lúc Vũ Văn Thượng mới để Tiểu Phúc Tử đứng dậy.
“Điện hạ…” Trong lòng Tiểu Phúc Tử uất ức, Vũ Văn Thượng cũng phất tay áo, sải bước đến Ngự Thư phòng. Tiểu Phúc Tử càng thấy uất ức. Điện hạ chọc giận Thái tử phi, Thái tử phi lại chút giận lên đầu hắn.
“Thái tử phi người đi chậm một chút, ngọc tiêu bên hông sắp rớt rồi kìa.” Bích Liên đi sau Trầm Lạc vừa bước nhanh vừa nói. Trầm Lạc dừng bước lại, bỏ ngọc tiêu bỏ vào Bích Liên: “Ngươi cầm là được rồi, đừng có nhắc chữ ‘Tiêu’ này với ta nữa.” Trầm Lạc bị ép buổi tối phải thổi tiêu cho Vũ Văn Thượng, dù có gắn hoa, hay bôi Hoa Quế cao đi chăng nữa? Chỗ kia có thể ngửi sao? Thôi thôi nàng phải trở về suy nghĩ thật kĩ chuyện thổi tiêu mới được, trước kia Vũ Văn Thượng cũng có hôn qua nơi đó của nàng, nếu không thổi cho hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giày vò nàng.
“A đừng đánh, cầu xin các ngươi.”
Đội nhiên có tiếng thét chói tai của nữ tử từ trong bụi cây vọng ra, Trầm Lạc quay người sang, hai mắt lộ tia kinh ngạc. Giữa ban ngày ban mặt mà có người dám lạm dụng tư hình.
“Bích Liên nhẹ nhàng đừng lên tiếng, chúng ta xem một chút.” Trầm Lạc ra giấu im lặng cho Bích Liên, sau đó bước chân chậm rãi đi về phía bụi cây.
“Đánh chết nàng ta, đánh chết tiểu tiện nhân này, dám quyến rũ Chúc thiếu gia. Ăn gan hùm mật gấu mà.” Cung nữ mặc quần áo màu xanh đứng một bên nói vừa sai năm sáu cung nữ mặc cung y màu vàng.
“Ta không có quyến rũ Chúc thiếu gia, ta chỉ là cung nữ nho nhỏ ở Hoán Y cục. Sao có thể lớn mật quyến rũ Chúc thiếu gia?” Tiếng la khóc bén nhọn của cô nương lại lần nữa vang lên.
Cung nữ mặc quần áo màu xanh không nhịn được chân mày nhàn nhạt nhíu lại. Sau đó tách đám người ra, nắm tóc cung nữ đang quỳ trên mặt đất lên: “Muốn bò lên giường Chúc thiếu gia tới nơi rồi, còn nói không có quyến rũ.”
Bởi vì động tác của cung nữ mặc áo màu xanh này, Trầm Lạc có thể thấy rõ dáng vẻ của cô nương bị đánh. Mặc xiêm y vải thô, phía trên còn rách vài chỗ, đầu tóc rối bời phủ trên vai, trên trán còn rỉ máu, mặt cũng dính đầy đất. Không thấy rõ diện mạo thật sự.
“Dừng tay. Không được sử dụng tư hình, không nhớ rõ quy củ hoàng cung sao?” Trầm Lạc nặng nề ho khan một tiếng, sau đó đi thẳng về phía trước. Lời nói ra hết sức lạnh lùng.
Mấy cũng nữ này chưa từng nhìn thấy diện mạo của Thái tử phi, còn nữa hôm nay Trầm Lạc ăn mặc rất một mạc. Vì vậy cung nữ áo xanh xì một tiếng khinh miệt: “Ở đâu chạy ra một tiểu tiện nhân.”
Nghe thấy chủ tử của mình bị chửi, vẫn hiền hòa như Bích Liên lạnh giọng mở miệng: “Càn rỡ, đây là Thái tử phi còn không quỳ lạy.”
Cung nữ quỳ trên mặt đất vừa nghe thấy ba chữ Thái tử phi, vội vàng ngẩng đầu. Cuối cùng thân thể nhỏ bé động. Bò lồm ngồm đến trước người Trầm Lạc, vô lực giơ tay lên lôi kéo vạt áo Trầm Lạc: “Lạc tỷ tỷ, muội là Tân Tử.”