Thái Tử Vô Sỉ

Chương 80: Chương 80




Vũ Văn Thượng đưa tay cầm chén trà nhỏ, uống một hớp sau đó chậm rãi nói: “Liêu tướng quân của Đại Mạc coi trọng Mạn Thanh, nên sáng hôm nay đã thỉnh cầu bệ hạ hạ chỉ, kết thân lần hai đối với Đại Mạc và Nguyệt Tường quốc không thể tốt hơn được. Thái độ của Liêu tướng quân rất thành khẩn, Bạch Mạn Thanh đi theo hắn nhất định sẽ hạnh phúc.”

Trầm Lạc rất nghi ngờ, Liêu tướng quân mới đến Nguyệt Tường quốc ngày hôm sau đã xin tứ hôn rồi, hắn và Mạn Thanh trước đó tuyệt đối không quen biết nhau, nhanh như vậy đã chung thân rồi?

Mộc Vân ở bên cạnh thì trực tiếp đứng thẳng người lên, tay nắm thật chặt, khiếp sợ không thôi:

“Làm sao có thể? Đại Mạc và Nguyệt Tường cách nhau xa như thế, thần chỉ có một khuê nữ mà thôi, thần không muốn”.

Nhìn gương mặt mợ đau lòng không thôi, Trầm Lạc lại nhìn về phía Vũ Văn Thượng, chỉ thấy Vũ Văn Thượng lắc đầu với nàng. Trầm Lạc than nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Mộc Vân, vuốt vuốt lưng giúp bà nguôi giận :

“Mợ, Liêu tướng quân muốn lấy biểu muội nhất định sẽ không đối xử tệ với muội ấy. Muội ấy ở chỗ Liêu tướng quân nhất định an toàn, trước tiên người hồi tướng quân phủ đã, hỏi cậu xem thế nào. Nếu không còn cách nào vãn hồi, cũng không nên đau lòng. Với thân phận nhất phẩm tướng quân phu nhân của Đại Mạc, biểu muội cũng sẽ không chịu uất ức.”

Lần an ủi này của Trầm Lạc khiến cho Mộc Vân thiếu chút nữa rơi lệ, biết hiện giờ mình đang ở Đông cung, Mộc Vân đành phải đè nén những chuyện trong lòng xuống. Sau khi thi lễ với Vũ Văn Thượng một cái, Mộc Vân vội vã rời đi.

Mợ chỉ có một khuê nữ mà thôi, nghe giọng điệu của Vũ Văn Thượng nhất định Liêu tướng quân đã xin chỉ thành công. Mạn Thanh phải đi Đại Mạc rồi, Đại Mạc cách Nguyệt Tường quốc xa hơn so với huyện Vân Hà, sau khi nàng gả cho Vũ Văn Thượng cũng không gặp được phụ thân và mẫu thân. Biểu muội đến Đại Mạc chỉ sợ rằng mấy năm mợ mới có thể gặp muội ấy một lần. Có mẫu thân nào lại nguyện ý mang khuê nữ của mình gả đi xa như vậy?

Một lồng ngực rộng rãi ấm áp dán trên lưng Trầm Lạc, Trầm Lạc quay đầu lại hai tay vòng quanh cổ Vũ Văn Thượng:

“Mạn Thanh chưa có làm kê lễ. Liêu tướng quân mặc dù xin ý chỉ thành công cũng phải đợi đến sang năm chứ”

Ai biết Vũ Văn Thượng lại cười một tiếng, Trầm Lạc bất mãn, hai tay vòng trên cổ Vũ Văn Thượng cố ý bấm một cái. Mới bấm xong eo Trầm Lạc cũng cũng cảm thấy đau xót. Vũ Văn Thượng cũng bấm nàng một cái.

“Lạc nhi, tập tục của Đại Mạc và Nguyệt Tường khác nhau, trước khi nữ tử làm kê lễ thì lập gia đình trước, đến nhà phu quân thì mới làm kê lễ. Chờ khi làm kê lễ mới chính thức viên phòng. Hiểu không?” Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng ở bên tai Trầm Lạc nói.

Trầm Lạc sau khi nghe xong thì sáng tỏ gật đầu một cái, dân phong của Đại Mạc luôn luôn đặc biệt dũng mãnh, tập tục cũng thật khó hiểu. Nếu ở Nguyệt Tường quốc, cô gái nào chưa làm kê lễ mà bước vào nhà chồng, chẳng khác nào muốn xung quanh cười nhạo mình.

“Hôn sự lần này là hôn sự đầu tiên giữa Đại Mạc và Nguyệt Tường quốc, năm ngày sau Hoàng đệ cùng Chiêu Tuyết Công chúa, Liêu tướng quân và Bạch Mạn Thanh của phủ Bạch tướng quân cùng cử hành một ngày”. Lời nói nhẹ nhàng của Vũ Văn Thượng làm Trầm Lạc nhíu mày, nhanh như vậy.

Liêu tướng quân cùng Mạn Thanh mới quen biết hôm qua, hôm nay Liêu Tướng quân xin ý chỉ tứ hôn, năm ngày sau thì cưới Mạn Thanh vào cửa. Biểu muội này của nàng làm việc quả nhiên mạnh mẽ vang dội. Chỉ ngắn ngủi bảy ngày mà mang chuyện của đời giải quyết xong.

“Lạc nhi, phụ hoàng vốn muốn đợi Hoàng tôn ra đời thì mang toàn bộ triều chính giao lại cho ta, nhưng có chuyện đột ngột xảy ra. Hôm qua sau khi cung yến kết thúc, phụ hoàng và ta ở thư phòng nói chuyện hồi lâu. Sau khi tổ chức xong hai hôn sự này ngày hôm sau liền tuyên chỉ truyền lại ngôi cho ta” Vũ Văn Thượng trán tựa trán Trầm Lạc nói.

Tin tức này quá mức bất ngờ, các triều đại hoàng đế đều chờ tiên đế cưỡi hạc về trời mới đăng cơ làm hoàng đế, sao phụ hoàng lại nóng lòng truyền ngôi lại cho Vũ Văn Thượng vậy? Trầm Lạc giơ tay giữ chặt mặt Vũ Văn Thượng, nhìn chằm chằm mắt hắn: “Đã xảy ra chuyện gì mà phụ hoàng lại muốn truyền ngôi cho chàng?”

Vũ Văn Thượng nghiêng người đem cánh môi đến bên tai Trầm Lạc: “Vạn Quý phi có thai, phụ hoàng muốn đưa Vạn Quý phu đi ẩn cư nơi núi rừng”.

Trong lòng Trầm Lạc cả kinh, Vạn Quý phi có thai? Suy nghĩ một chút Trầm Lạc bật cười, giơ tay điểm điểm mũi Vũ Văn Thượng “Không nghĩ tới, họ Vũ Văn lại si tình thế, phụ hoàng càng già càng dẻo dai nha, Vạn Quý phi trước cả ta…”

Trầm Lạc dứt lời khẽ hừ một tiếng, sau đó nhướng mày nới với Vũ Văn Thượng: “Chàng không lợi hại bằng phụ hoàng, sau này không cho ngày nào cũng uống rượu, ta sẽ không thể…”

Đột nhiên đôi tay vòng bên hông Trầm Lạc dùng sức, ôm Trầm Lạc vác lên trên vai, Trầm Lạc trên vai Vũ Văn Thượng giãy giụa vài lần, cho đến khi mông bị Vũ Văn Thượng đánh một cái mới yên tĩnh lại. Nhưng khi thấy Vũ Văn Thượng đi về phía một hướng khác của Đông cung thì tim Trầm Lạc đập lợi hại. Cho đến khi vào trong phòng, Trầm Lạc thấy trong phòng có một cái hồ lớn, nước bên trong bốc khí nóng ra ngoài. Bồn dùng ngọc tạc chim uyên ương bốn góc, nước từ trong miệng chim uyên ương chảy xuống, Trầm Lạc lớn như thế mới thấy cái hồ như vậy trong lòng kinh hãi. Ngay cả khi Vũ Văn Thượng đặt nàng xuống cới hết xiêm y của nàng mà vẫn chưa phát giác.

Đợi đến khi quần áo bị cởi chỉ còn cái yếm và quần trong thì Trầm Lạc liên tiếp vỗ vỗ tay Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng kéo quần Trầm Lạc, bàn tay men theo khe hở len vào bên trong, thân thể Trầm Lạc không nhịn được run lên, nhân cơ hội Vũ Văn Thượng bế Trầm Lạc lên, đi đến bên cạnh hồ, ném nàng xuống hồ.

Trầm Lạc ở trong hồ giãy dụa đứng dậy, tóc yếm và quần trong toàn bộ ướt nhẹp miêu tả rõ rệt thân hình đường cong uyển chuyển của nữ tử. Khóe miệng Vũ Văn Thượng nhếch lên mang ý cười, chậm rãi cởi quần áo của mình. Trầm Lạc oán hận nhìn chằm chằm Vũ Văn Thượng, hắn dám lén nàng xây cái hồ này. Thấy bên môi Vũ Văn Thượng hiện ý cười, ý xấu Trầm Lạc nổi lên. Học dáng vẻ Vũ Văn Thượng hếch mặt lên, Trầm Lạc ở trong ao từ từ cởi quần áo, một cái yếm đỏ nổi trên mặt hồ thật là hấp dẫn kiều diễm.

Vũ Văn Thượng toàn thân lõa thể bước vào trong hồ, đến gần giai nhân thì giai nhân ngay lập tức cười duyên né tránh. Vũ Văn Thượng cũng không gấp, hai tay vòng trước ngực, nhíu mày nhìn Trầm Lạc , nàng có thể trốn tới đâu. Trầm Lạc đi đến bên cạnh ao, một tay đỡ chim uyên ương, nhảy một cái lên bên cạnh ao, rừng rậm phía dưới thoáng chốc lọt vào mắt Vũ Văn Thượng, hầu kết lên xuống, nhanh chóng đi đến bên cạnh Trầm Lạc. Ai ngờ Trầm Lạc giơ tay lên đẩy lồng ngực Vũ Văn Thượng.

Vũ Văn Thượng cười khẽ một tiếng, một phát bắt được Trầm Lạc lôi đến trong ngực, kéo rơi quần trong Trầm Lạc, đánh một cái lên bắp đùi nàng. Hai chân Trầm Lạc thoáng chốc kẹp chặt. Trong nháy mắt tay phải Vũ Văn Thượng không thể động.

“Quan nhân, để thiếp phục vụ ngài được không?” trong lòng Trầm Lạc cười xấu xa, tiếng nói ra cũng thật hấp dẫn, thủ đoạn này là Vân Vân nói cho nàng biết, nam tử muốn rút tay rời đi cũng không được.

Vũ Văn Thượng cười xấu xa, tay phải dùng lực đụng lên đỉnh, tay trái đã đi đến xương quai xanh của Trầm Lạc nhẹ nhàng mở miệng: “Ta muốn nàng phục vụ tốt một phen, phục vụ tốt sẽ có thưởng”

Trầm Lạc đồng ý “Đó là đương nhiên, quan nhân thiếp mở chân ra, trước tiên ngài lấy tay ra đã”. Trầm Lạc cười híp mắt mở miệng.

Vũ Văn Thượng cười gật đầu một cái, thực sự rút tay phải đang ở giữa chân Trầm Lạc ra, hắn thật sự muốn biết hôm nay Lạc nhi sẽ dùng chiêu gì.

Trầm Lạc kéo tay Vũ Văn Thượng đi đến bên chim uyên ương. Đưa tay duỗi thẳng ra hướng về phía Vũ Văn Thượng, làm cho nước trong miệng chim uyên ương chảy trên lồng ngực Vũ Văn Thượng. Sau đó Trầm Lạc cúi đầu xuống hôn Vũ Văn Thượng từ trên xuống dưới. Hai tay Vũ Văn Thượng chậm rãi dao động trên người Trầm Lạc, khi Trầm Lạc càng hôn xuống dưới thì Vũ Văn Thượng kinh ngạc không thôi, Lạc nhi thổi tiêu cho hắn sao.

Trong phòng sương mù dày đặc, chính lúc này đang diễn ra một buổi yến tiệc kiều diễm. Dĩ nhiên là Trầm Lạc thực hiện kế hoạch của Trầm Vân làm cho Vũ Văn Thượng muốn ngừng mà không ngừng được, nhưng mà nàng lại không thoát thân thành công, thân hoàn toàn mềm thành một vũng nước.

Một bên khác, Mộc Vân trở về phủ, nghe được quan gia nói tiểu thư đã trở lại, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến khuê nữ phải gả đến Đại Mạc, lòng lại một lần nữa thấp thỏm không thôi. Nhanh chóng đi đến khuê phòng khuê nữ, Mộc Vân mở của phòng con gái, thấy con gái lẳng lặng ngồi trên ghế, mặt đỏ rực không dứt.

Mộc Vân gọi khuê nữ một tiếng, thấy con gái vẫn như cũ ngồi đó đỏ mặt, mị hoặc không thôi thì mắt trầm xuống.

Bước nhanh tới trước người khuê nữ, Mộc Vân kéo tay con gái: “Mạn Thanh, con và Liêu tướng quân đã xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại coi trọng con, muốn con đến Đại Mạc, mẫu thân không đồng ý. Con đi rồi ai bồi mẫu thân?”

Bạch Mạn Thanh trở tay cầm tay mẫu thân, chu miệng nói: “Con cũng không muốn như thế, hôm qua vốn con muốn đến phủ đệ của Nhị hoàng tử, giữa đường có xe ngựa cản đường của con. Lúc đó con tức giận, liền mắng to. Ai biết trong xe ngựa bước ra một nam tử cao lớn. Con rất xem thường hắn, một người đàn ông cao lớn ngồi xe ngựa làm gì chứ. Lúc đó đang tức giận con …”

“Con cãi nhau với hắn? Mạn Thanh, cái tính tình này của con…” Mộc Vân đau đầu nhìn khuê nữ, xem chừng khuê nữ cũng không thích Liêu tướng quân đâu.

Bạch Mạn Thanh rất tức giận, tay nắm chặt thành quyền: “Liêu tướng quân ngược lại cũng không mắng con, nhưng con lại ra tay. Cuối cùng hắn bắt con vào phủ đệ. Sau đó…”

Mộc Vân vừa nghe đến đó khuôn mặt liền nhăn lại. Bạch Mạn Thanh bị mẫu thân nhìn gần, ấp úng nói: “Con và hắn đã làm chuyện kia rồi, con nói với hắn chuyện gì cũng làm được, hắn không tin. Con nói quá nhanh lại sợ mất thể diện, lời nói ra khỏi miệng làm gì có đạo lý thu hồi. Sau đó hắn dẫn con vào trong phòng bỏ con lên giường, cuối cùng… Mẫu thân, con muốn gả cho hắn, trong sạch của con đã mất rồi”

Mộc Vân đưa tay đánh lên trán con gái một cái: “Thực sự là tức chết mẫu thân rồi, tại sao lại ngu xuẩn như vậy. Sao ta lại sinh ra một nha đầu ngốc, bị người ta bán còn không biết. Mẫu thân là luyến tiếc con gả đến nước Đại Mạc xa xôi như thế. Ở đó không có người thân, Liêu tướng quân có thể đối tốt với con cả đời sao? Con ở đó bị khi dễ thì ai an ủi con?”

Bạch Mạn Thanh vừa nghe thế thì nóng nảy, giọng nói ra không khỏi lớn lên “Hắn mà như vậy con lập tức chặt của hắn”

Mộc Vân một lần nữa đưa tay đánh lên trán Mạn Thanh một cái: “Chỉ biết đánh đánh giết giết. Phụ thân con võ công giỏi mưu trí cao, sao con chỉ biết học võ công, mưu trí lại không phát triển vậy? Hôm nay Liêu tướng quân ở trên triều đã xin tứ hôn, muốn đem con đi kìa”

“Nhanh vậy…” Bạch Mạn Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói.

Giọng nhỏ truyền vào trong tai Mộc Vân, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của khuê nữ. Thôi rồi, con gái của bà thích Liễu tướng quân rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.