Thái Tử Vô Sỉ

Chương 83: Chương 83




Tiệc rượu kéo dài đến giờ hợi canh ba mới kết thúc, Vũ Văn Hạ từ trước đến giờ không uống rượu cũng bị đám đại thần chuốc cho say mèm, bước chân loạng choạng được đỡ đến tân phòng. Tối nay hoàng đế uống cũng không ít chỉ là tửu lượng cũng không kém nên không đến nỗi say. Còn Vũ Văn Thượng sử dụng chút xảo thuật nên không phải uống nhiều rượu, Lạc nhi đã nói với hắn rồi không cho phép hắn uống nhiều rượu.

Giờ phút này Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc ngồi trên xe ngựa, người đánh xe như cũ vẫn là Tiểu Phúc Tử. Hoàng thượng ngồi trên xe ngựa mạ vàng đi phía trước xung quanh có mười thị vệ theo hộ giá.

Trong xe ngựa, vẫn có thói quen đưa tay ôm chặt hông Trầm Lạc, dùng chút lực, Trầm Lạc bị lực của Vũ Văn Thượng kéo tựa vào ngực hắn, tay Trầm Lạc vuốt vuốt ngón tay thon dài của Vũ Văn Thượng. Mày Vũ Văn Thượng nhướng thật cao, bàn tay bị Trầm Lạc vuốt vuốt trở lại nắm lấy ngón tay Trầm Lạc bóp nhẹ. Giọng nói ra trầm thấp: “Lạc nhi, đừng quên trở về thổi tiêu nha. Ngày hôm qua nàng đã đáp ứng ta rồi”

Trầm Lạc rời khỏi ngực Vũ Văn Thượng, ngẩng đầu lên, quả đấm nhỏ hướng ngực Vũ Văn Thượng đánh vài cái “Thật không nghiêm chỉnh gì cả, sao nhớ rõ chuyện này vậy”.

Vũ Văn Thượng hơi cúi đầu nhìn Trầm Lạc sau đó lại tựa vào vách xe ngựa: “Mỗi câu của Lạc nhi nói ta đều nhớ rất rõ, ta nào dám quên. Hôm nay đổi chỗ thổi tiêu, không ở tẩm điện nữa, ở trong ao thì thế nào? Vừa tắm vừa thổi”

Sau khi dứt lời Vũ Văn Thượng giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Trầm Lạc, Trầm Lạc khẽ hừ một tiếng, tiếp tục tựa vào ngực Vũ Văn Thượng: “Dám nói sẽ dám làm, hôm nay thổi đến khi nào chàng hài lòng mới thôi” Trầm Lạc chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng bật cưới, bởi vì tiếng cười mà ngực chấn động khiến Trầm Lạc lại hừ nhẹ ra tiếng.

Không khí ấm áp tràn ngập trong xe ngựa, Tiểu Phúc Tử giơ roi đánh xe rất cẩn thận, chỉ sợ mất thăng bằng chọc giận Điện hà và Thái tử phi trong xe.

Xe chạy được một khắc thì đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó là một trận lắc lư, tiếng binh khí va chạm truyền vào trong xe ngựa, Vũ Văn Thượng đang tựa vào vách xe ngựa bỗng chốc mở mắt ra, đưa tay cầm chặt tay Trầm Lạc: “Lạc nhi, đừng hốt hoảng”. Cả người Trầm Lạc lạnh như băng, đôi tay nắm chặt tay áo Vũ Văn Thượng gật đầu một cái. Sau đo Vũ Văn Thượng mới xuống xe.

Tiếng đánh nhau ngoài xe càng ngày càng vang, Trầm Lạc ngồi trong xe trong lòng run sợ. Là ai nhân đêm khuya hành thích Vũ Văn Thượng? Phụ hoàng uống hơi nhiều rượu còn đang ngồi trong chiếc xe ngựa kia. Nghe tiếng đánh nhau bên ngoài nhất định thích khách cũng không ít.

Trầm Lạc càng nghĩ càng vội, Tiểu Phúc Tử bên ngoài lớn tiếng gọi một tiếng, sau đó là tiếng ngựa hý thật lớn, cả xe ngựa lao về phía trước, Trầm Lạc nắm thật chặt ghế ngồi trong xe, ầm một tiếng xe ngựa ổn định lại, Trầm Lạc cũng ổn định thân mình.

Gió đến thổi vào trong xe ngựa, thổi cả vào rèm che. Xuyên qua rèm che Trầm Lạc thấy rất nhiều nam tử áo đen che mặt đang đánh nhau kịch liệt với thị vệ. Trong lòng Trầm Lạc rất lo lắng cho an nguy của Vũ Văn Thượng, vội vàng muốn vén rèm che lên nhìn một chút xem Vũ Văn Thượng có bình an hay không.

Càng ngày càng có nhiều tiếng xe ngựa từ phía sau vang lên, nghe tiếng giống như có một đám người gia nhập cuộc đánh nhau, bên tai Trầm Lạc vang lên đầy tiếng binh khí, trong lòng Trầm Lạc hết sức khẩn trương. Một lát sau tiếng đánh nhau càng lúc càng nhỏ sau đó khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Trầm Lạc nghe thấy tiếng Vũ Văn Thượng ở bên ngoài tâm mới dần thả lỏng trái tim mới quay trở lại lồng ngực.

Lập tức đưa tay đẩy rèm che ra, Trầm Lạc nhanh chóng xuống xe. Con ngựa của chiếc xe này đã bị đâm trúng cổ chảy máu chết trước đó rồi. Trầm Lạc thấy vết máu đầy đất, nén cảm giác ghê tởm trong lòng, nhanh chóng bước đến bên người Vũ Văn Thượng.

Vũ Văn Thượng dùng kiếm đẩy khăn che mặt của tên áo đen nằm bất động trên mặt đất, khuôn mặt xấu xí đầy vết sẹo lọt vào tầm mắt mọi người. Vũ Văn Thượng hừ một tiếng sau đó quay người cảm ơn Liên tướng quân.

Trầm Lạc lúc này mới chú ý thấy Liêu tướng quân đứng bên cạnh trên người mặc hỷ bào, trên tay cầm một thanh kiếm, kiếm lộ ra ngân quang máu đỏ tươi chảy trên thân kiếm. Giờ này Liêu tướng quân phải ở trong tân phòng mới đúng chứ… Nghĩ đến đây Trầm Lạc khom người xuống hướng về phía Liêu tướng quân cung kính nói lời cảm ơn.

Liêu tướng quân tra kiếm vào vỏ, sau đó khom người đáp lễ lại Trầm Lạc. Giọng nói phóng khoáng chính trực vang vọng trong gió đêm “Nguyệt Tường quốc và Đại Mạc kết thân hai lần, đã là quan hệ thông gia chi quốc. Liễu mỗ cứu giá chậm trễ mong rằng thứ tội”.

“Điện hạ, Hoàng thượng sinh bệnh rồi”. Lưu công công bước xuống xe ngựa, vội vã chạy đến bên cạnh Vũ Văn Thượng, thở gấp lên tiếng. Vũ Văn Thượng nhướng mày trong lòng cả kinh. Cũng không có bất kì thích khách nào đến gần bên loan giá, đến gần phụ hoàng, thân thể phụ hoàng luôn luôn khỏe mạnh, làm sao có thể phát bệnh được? Trầm Lạc cho rằng những thích khách áo đen bịt mặt kia đã đâm phụ hoàng bị thương, trên gương mặt tràn đầy sự lo lắng.

“Điện hạ, tức tốc về cung chữa trị cho Hoàng thượng đi thôi, Liêu mỗ sẽ hộ giá” Liêu tướng quân cúi đầu, hai tay đan vào nhau đặt trên trán hắng giọng nói. Vũ Văn Thượng gật đầu ngay sau đó kéo tay Trầm Lạc. Đưa nàng lên một chiếc xe ngựa đỏ thẫm, bản thân cũng nhanh chóng lên ngựa. Ra roi ngựa nhanh chóng chạy hướng về phía cửa cung.

Vũ Văn Thượng đã phân phó thị vệ ra roi thúc ngựa hồi kinh triệu Trương ngự y đến Càn Khôn điện, Trầm Lạc tựa vào lồng ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng, gió đêm thổi vào tóc bay lên trêu chọc mặt Vũ Văn Thượng, duới ánh trăng chân mày Vũ Văn Thượng nhíu lại, biểu tình trên mặt hết sức nặng nề.

Đội xe ngựa đi không bao lâu, thì phía sau vang lên khe khẽ tiếng của nữ tử, trong lòng Trầm Lạc giật mình, giọng này hết sức quen thuộc, là giọng của Mạn Thanh, Vũ Văn Thượng dừng ngựa hắng giọng nói: “Liêu tướng quân, xe ngựa cũng sắp đến hoàng cung rồi, người không cần tự mình hộ giá nữa. Trở về phủ đi thôi”.

Trầm Lạc thò đầu ra từ trong ngựa Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc thấy Mạn Thanh ngồi trên lưng một con bạch mã, trên tay cầm một thanh trường kiếm, gió đêm thổi trên giá y đỏ tươi, Trầm Lạc còn chưa kịp nói gì, Vũ Văn Thượng lại giơ roi thúc ngựa chạy đi. Sau đó chuyện của Mạn Thanh và Liêu tướng quân Trầm Lạc cũng không biết gì nữa.

Không khí trong Càn Khôn điện hết sức khẩn trương. Lưu công công và cả đám đại thần chờ ở bên ngoài. Trong điện chỉ có Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc và ngự y. Trương ngự y cúi đầu tỉ mỉ bắt mạch cho Hoàng thượng, chân mày nhíu càng chặt. Trầm Lạc thấy phụ hoàng nằm trên giường nhắm chặt mắt hết sức an tường, không giống như dáng vẻ phát bệnh.

Sau đó Trương ngự y vuốt vuốt mạch, phịch một tiếng quỳ xuống. Cúi thấp đầu hai tay đặt giữa hai chân “Điện hạ, Hoàng thượng, Hoàng thượng không có bệnh”. Trong lòng Trầm Lạc cả kinh, Vũ Văn Thượng cũng chỉ gật đầu một cái sau đó nghiêm túc lên tiếng: “Trương ngự y, tuyên bố với bên ngoài, phụ hoàng cưỡi hạc về trời”. Hai mắt Trương ngự y trừng thật lớn, lời nói của Điện hạ ông không dám kháng lại. Còn nữa ông cũng đã đến tuổi xế chiều, cũng không muốn đối nghịch với Điện hạ mà mất đầu. Vậy nên Trương ngự y liền cúi đầu nói tuân chỉ.

Trầm Lạc nhìn phụ hoàng nằm trên giường lại nhìn những thay đổi trên mặt Vũ Văn Thượng. Bây giờ không rõ chân tướng, nên cũng không dám nhiều lời thực hư thế nào. Trương ngự y ra ngoài điện không lâu, Vũ Văn Thượng liền dẫn Trầm Lạc ra khỏi Càn Khôn điện. Ngoài điện quỳ rất nhiều đại thần, trong đó có một số đại thần tuổi lớn bắt đầu rơi lệ. lưu công công đứng ngoài cửa điện, khi nghe thấy tin Hoàng thượng thì cả thân thể cứng ngắc.

“Lập tức từ bây giờ, tất cả chính sự của Nguyệt Tường quốc do bổn Điện hạ xử lý. Thống lĩnh Hàn Dịch của Đông cung phong làm thống lĩnh cấm vệ quân. Quốc tang của phụ hoàng sẽ giao cho phủ nội vụ Chu đại nhân. Vạn quý phi của Chiêu Dương cung chôn theo.” Tiếng nói thanh thúy mà lạnh lùng vang dội phía ngoài Càn Khôn điện, cả đám thái giám cung nữ quỳ xuống nhỏ giọng khóc nức nở. Lưu công công thân thể cũng run lên, sau đó quỳ xuống lệ chảy thành hàng.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Trầm Lạc không biết làm sao. Phụ hoàng băng hà Vạn quý phi chôn theo? Đây không phải là phụ hoàng và Vũ Văn Thượng đã thương lượng sao?

Tin tức Hoàng thượng băng hà truyền ra không lâu sau Chu Hậu vội vã chạy tới. Tóc tai tán loạn rơi trên vai, mặc trên người quần áo vàng đậm cũng là vội vàng mặc.

Vũ Văn Thượng đưa tay ngăn Chu Hậu lại: “Mẫu hậu phụ hoàng đã đi rồi” Chu Hậu ngẩng đầu hung hăng nhìn Vũ Văn Thượng một cái, cắn chặt răng toàn thân run rẩy. “Hôm nay còn rất tốt, sao nói đi là đi được. Ta muốn đi nhìn ông ấy”. Trầm Lạc đứng cách Chu Hậu rất gần, nàng nhìn thấy trên mặt Chu Hậu là nước mắt trong suốt.

Trong lòng Trầm Lạc mềm nhũn, phụ hoàng đã có ý ra đi, cùng Vạn Quý phi an ổn trải qua nửa đời còn lại.

Trầm Lạc kéo vạt áo Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng liếc nhìn Trầm Lạc, rồi buông tay đang ngăn cản Chu Hậu xuống. Không có sự ngăn cản của Vũ Văn Thượng, Chu Hậu lập tức chạy vào Càn KHôn điện, Vũ Văn Thượng phân phó đại thần rời đi, cả đám đại thần run rẩy đứng lên, sau đó cúi đầu rời đi.

Trầm Lạc liếc nhìn Lưu công công vẫn như cũ quỳ trên mặt đất: “Lưu công công, ngài về nghỉ ngơi trước đi. Quốc tang của phụ hoàng ngài còn phải để tâm nhiều”. Sau khi Lưu công công nghe xong không yên đứng lên, cúi đầu cung kính đáp lại: “Thái tử phi nói đúng”, dứt lời Lưu công công bước chân không yên mà rời đi.

Ở bên ngoài Càn Khôn điện Trầm Lạc ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng: “Sao không để cho mẫu hậu vào điện?” Vũ Văn Thượng đưa tay vuốt ve sợi tóc của Trầm Lạc: “Khi mẫu hậu tiến vào sẽ càng đau lòng thôi”. Câu nói nhẹ nhàng của Vũ Văn Thượng làm Trầm Lạc bừng tỉnh hiểu ra, mẫu hậu vào điện, phụ hoàng nhất định sẽ mang toàn bộ câu chuyện nói ra. Có đôi khi người phụ nữ biết tất cả mọi chuyện không bằng vĩnh viễn gạt nàng ấy, để cho nàng ấy sống trong ảo tưởng mà chết.

“Lạc nhi, năm đó phụ hoàng mềm yếu mới tạo nên thế cục ngày hôm nay. Nếu phụ hoàng chỉ có một người phụ nữ, tất cả mọi chuyện hôm nay sẽ không xảy ra.” Vũ Văn Thượng ôm Trầm Lạc vào trong ngực, than nhẹ. Trầm Lạc trong lòng Vũ Văn Thượng buồn buồn mở miệng: “Nói thì nói vậy, nhưng cũng không đúng. Nếu phụ hoàng chỉ có một người phụ nữ, làm sao có chàng?”

Vũ Văn Thượng thoáng chốc dở khóc dở cười, không có sai lầm năm đó, nào có mình hôm nay? Nào có nhân duyên của hắn và Trầm Lạc hôm nay?

Két một tiếng, cửa Càn Khôn điện mở ra, Chu Hậu an tĩnh từ trong điện đi ra, ngước mắt nhìn Vũ Văn Thượng và Trầm Lạc đang ôm nhau.

Chu Hậu liên tiếp cười cay đắng, bà yêu nửa đời, tính kế nửa đời, rốt cuộc thua trong tay người ở Chiêu Dương cung kia. Nửa đời, sau những biến cố đó, bà không sánh bằng nụ cười nhạt của người đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.