Trợn mắt hung hăng ngước nhìn Vũ Văn Thượng, cái đồ vô sỉ Vũ Văn Thượng này dám xem Trầm Lạc nàng là bia sống thật, một chút áy náy cũng chẳng có, còn cho đó là điều đúng lý hợp tình. Trầm Lạc đưa tay chống lên lồng ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng, cố đẩy người ra ngoài. Lại không ngờ càng dùng sức khước từ, thân thể Vũ Văn Thượng càng nghiêng về phía trước hơn nữa. Chưa bao giờ Trầm Lạc tức giận như thế, trong lòng tích lũy đầy oán khí bốc thẳng lên trên, lời nói đã không còn cung kính như trước, thậm chí mang theo mấy phần khí thế hung ác.
“Vũ Văn Thượng, ngươi cút xa một chút cho ta. Lấy ta làm ngụy trang để tất cả mọi người cho là ngươi chọn ta. Vì bảo vệ nữ tử ngươi yêu thương, ngươi quả thật không từ thủ đoạn nào. Ngươi không thể chọn người khác sao, tại sao lại cố tình chọn ta?” Trầm Lạc càng nói thanh âm càng lớn dần, hơi thở bay ra từ chóp mũi cũng không ổn định, theo gió mát phun vào gò má Vũ Văn Thượng.
Ý cười của Vũ Văn Thượng càng ngày càng đậm, nhìn nữ tử bị vây trong ngực tiến lùi đều khó đang sinh khí, Vũ Văn Thượng cũng không nhịn được nữa, đưa tay nhéo mũi Trầm Lạc một cái, như lông vũ nhẹ nhàng thổi qua. Trầm Lạc đang tức giận cũng bị hành động này của Vũ Văn Thượng dọa sợ đến nhất thời tiêu tan không còn bóng dáng. Hôm nay là ngày gì đây, Vũ Văn Thượng bị quỷ nhập rồi sao?
Thanh âm khàn khàn từ bên tai truyền đến: “Tối nay có cung yến, chuẩn bị biểu diễn gì đây? Lần trước có chuyện ngoài ý muốn, để cho nàng chạy trốn. Sợ rằng lần này nàng không từ chối được rồi.”
Không giải thích mà nói sang chuyện khác, trong lòng Trầm Lạc đang cực kỳ rối loạn còn trong đầu thì hét loạn lên. Vũ Văn Thượng thật sự là khắc tinh của nàng mà! Nàng vốn muốn đến sương phòng sau hoa viên để điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt. Không ngờ tên Vũ Văn Thượng sát thiên đao này đột nhiên nhảy ra, còn cùng mình như thế này. . . Mập mờ. Lần đầu Trầm Lạc có thể chân chính cảm nhận được từ “mập mờ” này. Không thể tưởng tượng được nàng còn chưa trưởng thành, đã thể nghiệm “mập mờ” chân thật như vậy.
Nhìn gương mặt trong nháy mắt trở nên hồng nhuận cúi đầu không nói của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng đưa tay giữ chặt cằm Trầm Lạc. Hai mắt nhìn thẳng vào mắt Trầm Lạc, lông mi cô gái đang chớp chớp, đôi mắt lộ ra lớp sương mù. Vũ Văn Thượng chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại, hạ thân căng thẳng. Hai người vẫn giữ tư thế mập mờ mà ngưng mắt lẳng lặng nhìn đối phương. Tâm tư Trầm Lạc rối loạn giống như có một đoàn kiến cắn, không còn nghĩ được gì.
So với dáng vẻ luống cuống tay chân của Trầm Lạc, thì Vũ Văn Thượng có mối suy tư khó nói thành lời. Sau một lúc, rốt cuộc hắn cũng xem xét thế cục với kế hoạch trong đầu xong, cuối cùng quyết định, không nói đến vấn đề hắn và Trầm Lạc còn chưa trưởng thành, dù cho thân thể hắn có trưởng thành đi nữa thì thân thể Trầm Lạc vẫn còn chưa thành thục. Không như vậy thì tình hình bây giờ cũng không cho phép hắn cấp tốc đẩy mạnh kế hoạch được. Yên lặng xem xét tình hình, cái gì gọi là chậm mà chắc, đã là của hắn thì nàng có trốn đến nơi nào cũng không thoát.
Vũ Văn Thượng rời khỏi thân thể Trầm Lạc, đứng trước mặt Trầm Lạc: “Tối nay sẽ biểu diễn gì ở cung yến, đã nghĩ ra chưa?” Trầm Lạc vừa thoát khỏi không khí mập mờ đó khó tránh khỏi thất thần, hai mắt phủ sương nhìn Vũ Văn Thượng. Cuối cùng cúi đầu, cẩn thận xem xét vấn đề Vũ Văn Thượng vừa hỏi. Biểu diễn cái gì, khiêu vũ? Không được. Ca hát ngâm thơ? Càng không được. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng chỉ biết kể chuyện xưa thôi, nhưng không phải là truyện mình viết. Tất cả đều do nàng được nghe từ các vị tiên sinh kể chuyện. Nhưng cái này có thể coi là tài nghệ sao?
“Phụ hoàng thích nghe kỳ văn dị sự.” Thanh âm nhàn nhạt truyền vào tai Trầm Lạc. Nhất thời tròng mắt Trầm Lạc sáng lên, sương mù khốn đốn cũng biến mất không thấy nữa, “Thật sao?” Vũ Văn Thượng cười nhìn Trầm Lạc gật đầu: “Thật, nàng có thể tùy ý kể chuyện xưa là được. Từ nhỏ nàng đã thích nghe chuyện xưa, tiện tay bịa đặt một chút cũng không thành vấn đề.” Trầm Lạc tự hào gật đầu một cái. Đó là dĩ nhiên, nàng chỉ hứng thú duy nhất với món này mà thôi, nếu còn không làm được, chẳng phải nàng đã uổng phí nghe nhiều chuyện xưa như vậy rồi sao.
Nhìn nụ cười của Vũ Văn Thượng, Trầm Lạc chợt suy tư. Rốt cuộc hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ báo rằng nàng là bia thịt mà còn phải ngoan ngoãn làm bia thịt tốt? Đặc biệt là, sao lại nói với nàng chuyện Hoàng thượng thích nghe kể chuyện chứ?
Hai ngày nay, Trầm Lạc vẫn luôn suy đoán về tâm tư của người khác, điều này làm cho đầu óc nàng cực kỳ mệt mỏi. Nếu Vũ Văn Thượng muốn giao dịch với nàng, đương nhiên nàng cũng phải nói rõ ràng điều kiện với hắn. Vì vậy, Trầm Lạc cũng tự gom lấy tất cả khí thế nàng có sau khi học cách làm ăn của phụ thân, mở miệng nói: “Thái tử Điện hạ, ngài tới đây nói cho ta biết là muốn ta diễn kịch cho tốt, để tất cả mọi người tin rằng ngài chọn ta, như vậy có thể bảo vệ được nữ tử trong lòng kia, dời thù hận của người khác đi đúng không? Nếu là như vậy thì ta thực sự không vui, nhưng Thái tử Điện hạ ngài không cho phép ta từ chối, thì... Vậy đi, Trầm gia là thương nhân, luôn lấy lợi ích làm đầu, không muốn có chuyện bất lợi với mình. Nếu chuyện này đối với ta hết sức bất lợi, vậy ta cũng phải có được vài ưu đãi chứ?”
Vũ Văn Thượng nhìn thẳng Trầm Lạc, ý tứ quá rõ, nha đầu này muốn nói điều kiện với mình. Tạm thời nghe xem nàng muốn điều kiện gì đây, có lẽ hắn có thể suy nghĩ một chút.
Thấy Vũ Văn Thượng không phản đối, Trầm Lạc coi như hắn chấp nhận. Sau đó hắng giọng một cái, nhìn mặt trời sắp lặn, giải quyết nhanh vấn đề: “Điều kiện của ta rất dễ, Thái tử Điện hạ nhất định có thể làm được. Thứ nhất, ta có thể phối hợp với ngài thật tốt, làm một đôi uyên ương…giả, ngộ nhỡ ta có bất trắc, ngài phải dốc hết toàn lực cứu ta, ta không muốn vì chuyện này mà mất tánh mạng.”
Khóe miệng khẽ co rút, Vũ Văn Thượng tận lực duy trì bình tĩnh, trong lòng giống như có từng đợt sóng vỗ, nha đầu này quả nhiên lợi hại: “Điểm này không thành vấn đề, nếu nàng có chuyện gì, ta cũng khó giao phó với Bạch tướng quân. Nàng yên tâm.” Trầm Lạc hài lòng gật đầu một cái, “Thứ hai, quan hệ giữa chúng ta chỉ là giả, đến thời gian ngài phải thả ta xuất cung, ta phải về nhà .”
Về nhà? Vũ Văn Thượng suy tư chốc lát, cũng được. Chân trước vừa bước vào cửa Trầm gia, chân sau thánh chỉ đến, kiểu gì thì nàng vẫn phải đến hoàng cung . Nghĩ như thế, hắn cũng thấy không mất mát gì, tạm thời đồng ý với nàng.
“Có thể, nàng không phải người trong cung, nếu cứ ép buộc giữ nàng ở lại thì sẽ phạm pháp. Điều này nàng có thể yên tâm. Còn điều kiện gì nữa? Cứ nói, nhất định sẽ không để nàng chịu thiệt đâu.”
“Còn về... điều kiện thứ ba đó, tạm thời chưa nghĩ ra, chờ khi nào ta nghĩ ra sẽ nói với ngài. Ta thấy trời cũng không còn sớm, Thái tử Điện hạ, ngài nên trở về đi thôi. Nếu để người ta thấy, vậy sẽ không tốt.” Trầm Lạc nhìn bầu trời càng lúc càng tối, lập tức lên tiếng nhắc nhở Vũ Văn Thượng.
“Vừa rồi nàng nói thế nào nhỉ, muốn cùng bổn Điện hạ giả làm một đôi uyên ương. Tuy là giả nhưng diễn trò phải diễn cho giống. Sao không cùng bổn Điện hạ đến dự tiệc? Có nàng ở bên cạnh, những nữ tử kia sẽ tiết kiệm tâm tư với bổn Điện hạ hơn.” Giọng nóiVũ Văn Thượng trở nên nghiêm túc, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Khóe mắt khẽ co rút, Trầm Lạc đành bất đắc dĩ. Giao dịch mới thành, Vũ Văn Thượng liền trắng trợn lợi dụng mình. Đồng ý cũng đã đồng ý rồi, Trầm Lạc lập tức cảm thấy khổ sầu khổ. Khoé miệng Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng nhếch lên nhưng lập tức khôi phục nguyên dạng, “Cứ ở đó suy nghĩ đi, bổn Điện hạ vào sương phòng xem nên mặc đồ gì khi xuất môn đây.” Trầm Lạc vừa nghe, thấy trước mặt chỉ có một con đường nên đành đi theo Vũ Văn Thượng. Kết quả là, Trầm Lạc không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, “Nếu ngài đã đáp ứng, sẽ phải chịu trách nhiệm diễn cùng ta.” Trầm Lạc vừa nói xong, liền nhấc chân đi ra khỏi hoa viên.
Một bàn tay to kéo Trầm Lạc lại, “Nàng phải đi bên này như vậy những thiên kim kia mới thấy được. Theo bổn Điện hạ qua đây, nơi này có con đường mòn, có thể đến thẳng Đông cung.”
Cái gì! ! ! Sương phòng này lại còn có con đường mòn dẫn thẳng đến Đông cung? ! Rốt cuộc là chuyện gì đây, Thái tử có thể dễ dàng gặp mặt các thiên kim tiểu thư sao? Cuối cùng Trầm Lạc cũng biết vì sao Vũ Văn Thượng chạy đến nơi này mà thần không hay quỷ không biết rồi. Đồ Thái tử vô sỉ! Sương phòng này quả là nơi không an toàn.
Có nhành cây xanh biếc sum xuê che đậy một lối đi nhỏ bên trong, Trầm Lạc đẩy nhành cây ra, sau đó cúi người đi vào. Nhành cây lập tức che lại lần nữa, ngăn hoàn toàn ánh sáng bên ngoài. Bên trong tối đen như mực, không thấy rõ phương hướng. Trầm Lạc cố hết sức sờ soạng vào vách tường, đúng vào lúc này, cánh tay to lớn ôm lấy eo Trầm Lạc. Nhất thời Trầm Lạc dính sát vào người Vũ Văn Thượng, lối đi này thật nhỏ hẹp, còn hơi thở ấm áp phảng phất quanh người Trầm Lạc.
Hô hấp Trầm Lạc trở nên rối loạn, Vũ Văn Thượng cố ý tỏ ra nghiêm túc, nói: “Không cần giữ lễ tiết như thế, tuy ta và nàng diễn trò, nhưng quan hệ cuối cùng vẫn như vậy. Về sau tình huống này còn nhiều mà, bổn Điện hạ gần nàng một chút, nàng liền lo lắng dồn dập. Người khác nhìn thấy sẽ phát hiện ra, phải tự nhiên một chút, nếu không làm được, bổn Điện hạ cũng không ngại dành chút thời gian diễn tập với nàng.”
Khí huyết toàn thân sôi trào xông thẳng lên đầu Trầm Lạc. Vũ Văn Thượng muốn luyện tập với mình, về sau hắn sẽ luôn ôm mình thân mật như vậy ư? ? ? Trầm Lạc có chút hối hận, nàng quả thật giống như không biết vô sỉ mà đồng ý giao dịch này. Diễn trò, nếu thỉnh thoảng hắn chiếm tiện nghi của nàng, hơn nữa lúc hắn chiếm tiện nghi, nàng còn không thể biểu hiện sự bất mãn, phải hết sức tự nhiên. Đây là điều kiện bất bình đẳng nha, sao nàng lại đáp ứng chứ? Vũ Văn Thượng, ta hối hận được không, ta muốn rời khỏi đây, không muốn thực hiện giao dịch này với ngươi nữa.
“Việc đã đến nước này, không tới phiên nàng hối hận. Vào mấy ngày tới, việc của nàng hết sức đơn giản, ta muốn nàng làm gì nàng nhất định phải làm theo.” Thanh âm uy nghiêm tràn đầy trong không gian nhỏ hẹp, nhất thời Trầm Lạc cảm thấy những ngày sau này của nàng ở hoàng cung không còn được tươi đẹp như nàng tưởng tượng, chỉ toàn âm u đen tối, không hề có ánh sáng.
“Phía trước có bậc thang, đi theo ta, coi chừng té.” Giọng nói Vũ Văn Thượng vang vọng trong không gian tối đen, thân thể Trầm Lạc không khỏi run lên, Vũ Văn Thượng lập tức siết chặt cánh tay. Bây giờ, không phải nửa người Trầm Lạc dán lên người Vũ Văn Thượng nữa, mà là cả người. Bộ ngực mềm mại của Trầm Lạc chống lên ngực Vũ Văn Thượng, Vũ Văn Thượng chỉ cảm thấy ở lồng ngực mềm nhũn, trong nháy mắt liền biết đó là cái gì của nữ tử.
Nếu lúc này có ánh sáng, nhất định Vũ Văn Thượng sẽ phát hiện ra khuôn mặt Trầm Lạc đã đỏ như tôm luộc. Trầm Lạc vỗ vỗ tay Vũ Văn Thượng: “Buông ta ra, ta sẽ cẩn thận.”
“Ừ.” Vũ Văn Thượng buông Trầm Lạc ra, sau đó dắt tay nàng bước về phía bậc thang, chỉ chốc lát, hai người đã đến cửa sau của Đông Cung. Tiểu Phúc Tử đang cung kính cúi đầu đứng ở phía sau cửa chờ Thái tử Điện hạ trở về. Không biết vì sao Thái tử Điện hạ lại để ý đến Trầm cô nương, chẳng lẽ nhất kiến chung tình? Tiểu Phúc Tử liền gạt bỏ suy nghĩ này, tâm tư Điện hạ kín đáo, sao lại dễ dàng động tình với một nữ tử chứ.
Không biết Trầm cô nương này có điểm hấp dẫn nào, văn không bằng tiểu thư Đỗ gia, vũ không bằng Mẫn Mẫn Quận chúa. Nói đến tướng mạo, tạm có thể cho qua, nhưng Quận chúa và Đỗ tiểu thư đều là đại mỹ nhân nổi tiếng. Tiểu Phúc Tử thực sự không hiểu. Ai, tâm tư Điện hạ khó nắm, hắn hầu hạ ngài cũng không cần phải suy đoán nhiều tâm tư của chủ tử. Chủ tử nói cái gì thì làm cái đấy, hắn làm theo là được.