Thái Y Nhất Phẩm

Chương 27: Chương 27: (1)




Đăng trong nhà “bacom2” ở Wattpad

Nói đến Bình Quận Vương, đây tuyệt đối là một cọng cỏ dại rất đặc biệt trong kinh thành, là đề tài cho những buổi tán chuyện 'trà dư tửu hậu' của biết bao nhiêu người.

Khác hẳn với các hoàng tử luôn cầu tiến, vị này bẩm sinh ham ăn biếng làm lại còn chơi bời lêu lổng, cũng may vẫn coi như có chừng mực, không chủ động gây chuyện rắc rối. Tiên đế và Thái Phi thấy không cách gì khuyên được bèn mặc kệ thằng con.

Sau đó Long Nguyên Đế kế vị, nghĩ không thể để huynh đệ nhà mình lông bông như vậy, thỉnh thoảng cưỡng bức giao cho vài nhiệm vụ. Bình Quận Vương dẫu không tình nguyện mà vẫn tận tâm hoàn thành, tuy không có công tích gì lớn lao nhưng coi như không sống vô ích.

Trong buổi cung yến, Bình Quận Vương vừa gặp đã cảm Tiết Vũ ngay, sau đó năn nỉ Thái Phi đi hỏi cưới. Ngặt nỗi Thái Phi cảm thấy phủ Định Quốc Công sớm muộn gì sẽ có ngày xảy ra chuyện, cho nên không đồng ý.

Ai ngờ Bình Quận Vương rất cố chấp, ngâm đến năm nay hai mươi tuổi cũng không lập Vương phi, thấy Tiết Vũ tiến cung tuyển tú, cứ lâu lâu mè nheo bên tai Thái Hậu và Thái Phi...

Nói tóm lại, Bình Quận Vương có ân sủng nhưng vô thực quyền, dùng vị trí Vương phi nghênh cưới Tiết Vũ, vừa không khiến các lão thần lạnh tâm, vừa không cần lo lắng phủ Định Quốc Công sẽ mượn cơ hội phục hưng, cho nên Long Nguyên Đế bèn thuận nước đẩy thuyền ban hôn.

Vốn dĩ Hồng Văn không suy nghĩ sâu xa đến vậy, nhưng nghe mọi người trong Thái Y Viện thảo luận một hồi mới bừng tỉnh ngộ ra.

Chẳng trách mọi người luôn dùng hai từ “liệu đoán” khi nói về thánh ý, hóa ra một đạo ý chỉ tưởng chừng đương nhiên như 'nước chảy thành sông' thực ra ẩn chứa nhiều thâm ý đến vậy.

Nghĩ đến đây, Hồng Văn không khỏi lắc đầu, quả nhiên vẫn nên thành thật khám bệnh cho người thì hơn, tâm tư xảo quyệt gì đó không thích hợp với hắn.

Với kết cục này, tâm niệm muốn giúp đỡ gia đình của Tiết Vũ e rằng đã thất bại. Nhưng suy cho cùng, gánh nặng như vậy mà đặt trên người một thiếu nữ mười mấy tuổi quả thật quá sức chịu đựng, thế nên kết cục này chẳng phải là sự giải thoát?

Mong cho cuộc đời sau này của Tiết Vũ được bình an trôi chảy, hạnh phúc vô lo.

Bà còm đóng đô ở wattpad. Sau khi tan ca, Hồng Văn không vội về Hà gia mà đi gặp mấy bệnh nhân trong hội chùa ngày đó để tiếp tục trị liệu, đương nhiên có gia đình của bộ hạ Tạ Uẩn tên Phùng Dũng.

Mẹ Phùng Dũng thời trẻ mở một cửa tiệm bán thịt hầm. Đó là một cửa tiệm nho nhỏ chả trang hoàng hoa lệ gì, cơ mà thức ăn được nêm nếm vừa miệng thơm ngon nên có khá nhiều khách quen lui tới mười mấy năm, hiện giờ cũng mướn vài người chạy bàn.

Bà ta cực kỳ siêng năng, dẫu sức khỏe không tốt cũng chẳng chịu nghỉ ngơi, nếu không nhờ “Ngẫu nhiên gặp được” Hồng Văn chữa bệnh từ thiện ở hội chùa, chả biết cứ mặc kệ bệnh tật đến bao giờ.

Hèn chi người con trai lại lo lắng đến như vậy, ngày hôm qua Hồng Văn cẩn thận kiểm tra cho Phùng đại nương, phát hiện bệnh tình vô cùng nghiêm trọng.

Rất có thể do năm xưa té ngã, khớp xương eo và hông bị lệch vị trí, đã vậy còn không kịp thời trị liệu nên càng ngày càng trầm trọng, hiện giờ lan gần đến gân mạch và các khớp xương khác, hai chân cũng có chiều dài hơi khác nhau.

Ngoài ra, mùa đông khắc nghiệt mà bà hà tiện không dám tốn nhiều củi lửa đun nước nóng, thường xuyên ngâm tay chân trong nước lạnh rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, khớp xương tứ chi đều có mức độ tổn thương khác nhau do tê cóng, dẫn tới hiện tại thời tiết hơi biến hóa là đau đớn khó nhịn.

Tới lúc này, thuốc men đơn giản không còn tác dụng gì nữa. Trước tiên phải kết hợp xoa bóp và châm cứu để có thể di chuyển khớp xương bị trật từng chút một về vị trí cũ, các gân mạch rối loạn và dính chặt được khai thông, sau đó có thể dùng thuốc dán chườm nóng bảo dưỡng. Toàn bộ quá trình phải mất từ ​​ba tháng đến một năm, rất mệt mỏi.

Sau khi nghe thông báo riêng về căn bệnh và phương pháp chữa trị, Phùng Dũng không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay lập tức: “Cuộc đời của mẹ đều hy sinh cho hai anh em, thời trẻ tại hạ ở bên ngoài đánh giặc biệt tin khiến bà rầu thúi ruột. Hiện giờ đã trở về đương nhiên phải hiếu thảo, đừng nói ba tháng hay một năm, cho dù tám hay mười năm tại hạ cũng hầu được, lo gì?”

Hồng Văn thở dài: “Cổ nhân đã nói, 'Cầu trung thần tất phải tìm hiếu tử', hôm nay chứng kiến quả không sai.”

Phùng Dũng không hề kiêu ngạo, ngược lại có chút hổ thẹn: “Cuộc sống của mẹ thật không dễ dàng, nếu chỉ một chuyện nhỏ này mà tại hạ còn trốn tránh, vậy đâu xứng làm con người!”

Hồng Văn vừa cẩn thận vẽ ra một khuôn nắn xương vừa nói về kế hoạch điều trị: “Năm nay đại nương đã hơn bốn mươi tuổi, khung xương và gân mạch đã định hình, muốn nắn lại về vị trí cũ thực không dễ dàng, chắc chắn phải chịu đau khổ. Tuy nhiên khổ tận cam lai, chỉ cần trị liệu thích đáng, mỗi ngày đi đứng nằm ngồi sẽ không khác gì người bình thường.

Ta muốn dựa theo kích cỡ của đại nương làm một khuôn nắn xương, dùng dây lưng bó ở eo hông, cách bốn năm ngày sẽ xoa bóp một hồi đồng thời điều chỉnh độ siết, làm vậy sẽ từ từ kéo về khớp xương sai vị trí... Ngặt nỗi trong khi trị liệu thì người bệnh không thể tùy ý đi lại, tốt nhất nằm tĩnh dưỡng, phải có người xoa bóp tay chân thường xuyên để không bị co rút.”

“Vụ đúc khuôn không thành vấn đề, tại hạ có một đồng liêu là thợ rèn nên làm cái này không khó.” Phùng Dũng vừa nghe xong là rầu rĩ, “Ngặt nỗi mẹ không chịu ngồi yên, lại không dám tiêu tiền, nếu nghe nói phải nằm lâu như vậy, e rằng không chịu.”

Quả nhiên ai biết mẹ bằng con, sau khi Phùng Dũng và Hồng Văn vừa nói ra kế hoạch trị liệu, Phùng đại nương cự tuyệt thẳng thừng.

“Thôi thôi, không trị đâu, cứ để vậy cũng không chết được,” bà liên tục xua tay, “Ngoài kia ta còn có một cửa tiệm, đâu thể cứ bỏ đó? Hơn nữa chữa trị phải cần một hai năm, vừa châm cứu vừa xoa bóp, còn thuốc uống rồi thuốc dán, nhà nào chịu nổi?”

Người ta chỉ chữa bệnh từ thiện, đâu thể bao luôn thuốc thang, phải bỏ tiền rồi.

Phùng Dũng sốt ruột đến độ dậm chân: “Mẹ đừng ngoan cố nữa, buổi tối đau đến mức lăn qua lộn lại ngủ không được là ai? Khó khăn lắm mới gặp được một đại phu chữa bệnh từ thiện, vậy mà mẹ còn không chịu thử, sau này muốn tìm chuyện tốt như vậy ở đâu!”

Nhưng Phùng đại nương vẫn không chịu nhả ra.

Phùng Dũng là anh chàng thô kệch miệng lưỡi vụng về, đâu thể nào thuyết phục được mẹ mình! Ngặt nỗi chuyện chữa bệnh không thể ép buộc, cuối cùng vùng vằng đi đến góc tường ngồi xổm xuống, ôm đầu hờn dỗi.

Thấy con trai tức giận, Phùng đại nương rõ ràng dao động, theo bản năng dịch một bước về phía bên đó, miệng hé mở nhưng rốt cuộc vẫn ngậm lại.

- - -- Mình đã từng tuổi này, sao có thể liên lụy con trai?

Nhìn hành động của hai mẹ con, Hồng Văn không khỏi vừa cười vừa than: Cười vì hai người rõ ràng đều muốn tốt cho đối phương, khổ nỗi cả hai đều là những người ngoan cố, không những nói lời dứt khoát mà còn muốn chiến đấu nữa cơ.

Than vì quả nhiên 'mẫu từ tử hiếu', trong lòng mỗi người đều chỉ nghĩ cho đối phương.

'Kẻ trong cuộc u mê, người bàng quan thì sáng', chuyện này đấy à, đành phải để cho người ngoài hắn đây ra tay vậy.

Hồng Văn kéo băng ghế ngồi xuống trước mặt Phùng đại nương, nghiễm nhiên bày ra tư thế thương lượng việc nhà: “Dì à, theo cháu thấy, ý tưởng của dì quá sai lầm.”

Phùng đại nương vẫn rất kính trọng vị đại phu này, nghe vậy rụt rè chà xát tay: “Hồng đại phu, ta chỉ không muốn chữa trị, không được sao?”

Hồng Văn bật cười, kiên nhẫn thuyết phục: “Trước tiên chúng ta không bàn tới vấn đề này, chỉ xét đến ý kiến vừa rồi của dì. Nếu dì thiệt tình muốn tốt cho con trai, vậy nên điều trị mới đúng.”

Phùng đại nương bối rối không hiểu ra sao, lẩm bẩm: “Hắn đã hơn hai mươi còn chưa cưới nàng dâu, chẳng lẽ không cần dự bị sính lễ? Nếu ta nằm đó một hai năm, còn phải tiêu tiền chữa bệnh, khác gì moi rỗng của cải trong nhà? Đâu ai chịu gả con gái yêu quý cho một nhà nghèo mạt?”

“Dì nên nhìn xa hơn một chút, châm ngôn nói rất đúng, 'Bỏ công mài dao thì chẻ củi nhanh hơn' đấy ạ.” Hồng Văn nghiêm mặt phân tích, “Dì đã có sản nghiệp ở chỗ này, giống như gà đẻ trứng vàng, sao lại sợ sau này không thu tiền vào?

Phùng đại ca cường tráng tuấn tú lịch sự, lần này trở về còn được ban thưởng, dẫu lớn tuổi chút cũng không sao, sau này mời nhiều bà mối, tất nhiên có rất nhiều cô gái tốt đưa tới cửa, tương lai sinh cho dì cháu nội trắng trẻo mập mạp, một nhà đông vui hòa thuận, chẳng phải rất tốt?”

Con cả đến nay chưa cưới vợ chính là khối tâm bệnh lớn nhất của Phùng đại nương, lời này của Hồng Văn nghiễm nhiên chạm đến tim bà, chỉ tưởng tượng đến hình ảnh đó là đã vui không khép miệng được.

Sau đó nghe Hồng Văn chỉ ra: “Nếu dì cứng rắn không chịu trị liệu, vậy có thể kéo dài được bao lâu? Chẳng lẽ muốn con dâu vừa qua cửa phải lập tức hầu hạ bên giường bệnh? Đến lúc dì ngã bệnh, Phùng đại ca muốn kiến công lập nghiệp lại phải lo lắng thê nhi quả phụ ở nhà, sao huynh ấy có thể yên tâm?”

Vẻ vui mừng trên mặt Phùng đại nương lập tức đông cứng, cũng bắt đầu lo lắng.

Đúng vậy, xác thật không ổn.

“Nhưng nếu dì chịu kiên nhẫn một hai năm, trước tiên điều dưỡng thân thể cho tốt, chưa kể bản thân dì và Phùng đại ca đều dễ chịu, người bên ngoài còn thấy huynh ấy là người con có hiếu, tự nhiên càng nguyện ý kết thân. Sau đó cưới được con dâu về nhà, dì giúp đỡ chăm sóc cháu trai cháu gái bụ bẫm, qua mấy năm còn có chắt trai chắt gái đầy nhà, ố chà chà, thật náo nhiệt! Mỗi ngày vui vẻ sống đến bảy tám chục tuổi chẳng phải hạnh phúc biết bao nhiêu?”

Lời nói giản dị thẳng thắn, giọng điệu trong sáng và rõ ràng vô cùng kích thích lẫn mê hoặc, tức khắc dỗ Phùng đại nương chuyển từ lo lắng sang vui mừng.

Đúng rồi đúng rồi, con dâu tuổi trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm, chắc chắn phải năn nỉ mình giúp đỡ trông bé con chứ còn gì?

Phùng Dũng nghe đến mức choáng váng.

Hắn không ngờ vị tiểu đại phu này không chỉ giỏi về y thuật mà còn có tài hùng biện như vậy!

E rằng chỉ bằng lời nói là có thể kêu người chết sống lại!

Nếu năm đó trước khi ra trận có vị này hô hào tăng cao sĩ khí thì không chừng thương vong sẽ giảm đi nhiều...

Cơ hội hiếm có, Phùng Dũng nghe xong vội vàng chạy lại góp lời: “Đúng đấy, nếu mẹ không điều dưỡng cho khỏe, chưa nói đến cấp trên và đồng liêu sẽ chê con không hiếu thuận, ngay cả các cô nương tất nhiên cũng lo lắng mới vào cửa phải chăm sóc mẹ chồng bệnh hoạn. Nếu thật tới nông nỗi đó thì làm thế nào đây?”

Thật ra người trong thiên hạ ai lại không khát vọng có một thân thể khỏe mạnh? Hiện giờ nghe nhi tử và đại phu đều trình bày rõ ràng như vậy, Phùng đại nương quả thực không còn bướng bỉnh như lúc đầu.

Vẻ mặt bà hết cao hứng rồi lại ưu sầu, chỉ cảm thấy cả đời chưa bao giờ gặp phải vấn đề khó có thể lựa chọn đến vậy.

Ngắc ngứ một lúc lâu, Phùng đại nương ậm ừ: “Nhưng nếu ta nằm yên, chuyện buôn bán đằng trước phải tính thế nào?”

Thấy mẹ bắt đầu hòa hoãn, Phùng Dũng vui sướng sắp phát điên, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Đây có khó gì đâu? Dù sao cửa tiệm mở ngần ấy năm, mấy tiểu nhị đều đã quen việc, bí phương ở trong tay mẹ nên đâu sợ xảy ra rắc rối. Hiện giờ con giữ một công việc nhàn tản trong nha môn, mỗi ngày đi sớm về sớm, giúp đỡ trông chừng chút là được.”

Phùng đại nương cân nhắc, cảm thấy cũng có lý.

Huống hồ tưởng tượng đến thân thể khỏe mạnh và tương lai con cháu đầy nhà, bà không thể nào kìm lòng được nữa.

Sau khi xoa xoa đôi bàn tay thô ráp vài lần, Phùng đại nương ngập ngừng nói: “Hay là, hay là thử chút xem sao?”

Rốt cuộc mong được lời này, Phùng Dũng suýt nữa vỗ tay reo hò: “Cái gì mà thử chút xem sao? Vị đại phu này y thuật cao minh lắm, bảo đảm trị một cái là khỏi ngay!”

Hồng Văn được khích lệ đến nỗi cả người không được tự nhiên, liên tục tuôn ra lời khiêm tốn.

Chương dài nên bà còm chia làm hai nhé. Mai đăng tiếp trên wattpad.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.