Đăng trong nhà “bacom2” ở Wattpad
Thấm thoát đã tới lập hạ, mọi người trong Thái Y Viện vừa thay phiên nhau đi nhà ăn thưởng thức sủi cảo nhân thịt trộn rau tề thái, trở về đã nghe thượng cấp giao nhiệm vụ mới -- mùng năm tháng tư sẽ bắt đầu tuyển tú vòng một, Thái Y Viện cần phái nhân viên đi hỗ trợ.
Long Nguyên Đế vốn không đặt nặng sắc dục, tổng số phi tần có tên có họ trong toàn bộ hậu cung không vượt quá một bàn tay. Đây cũng là lần đầu tiên Long Nguyên Đế tuyển tú kể từ khi kế vị, dĩ nhiên có ý nghĩa phi thường.
Mục đích tuyển tú vốn để làm phong phú con nối dõi cho hoàng gia, đặc biệt là với tình huống như Long Nguyên Đế, đương nhiên phải ưu tiên cho những cô nương khỏe mạnh, còn những nữ tử ốm yếu khẳng định không thể trúng cử.
Vì phòng ngừa báo lậu, báo giấu, nhóm tú nữ đều phải thống nhất chấp nhận sự kiểm tra của Thái Y Viện trong vòng ba ngày sau khi vào cung.
Việc này không có gì khó nhưng lại rườm rà, cũng không cần các Thái y tự mình ra mặt, thông thường chỉ giao cho nhóm Lại mục cấp dưới chấp hành.
Sự việc quan trọng đến mức ngay cả Tô Viện sử còn ở phủ Thạc Thân Vương cũng phái người truyền lời, nói Long Nguyên Đế đang tuổi chính trực tráng niên nên hậu cung sẽ có nhiều huyền cơ, e rằng có người tồn tâm tư sai lệch, yêu cầu toàn bộ Thái Y Viện cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm; nếu có ai vượt rào thì lập tức xử lý nghiêm khắc, tuyệt không dung túng.
Mọi người đều khoanh tay nghe huấn thị, não căng đến mức không thể căng hơn.
Vào wattpad có nhà bacom2. Hồng Văn tính toán thời gian, e rằng không thể nào còn giờ rảnh, bèn đi một chuyến tới chỗ Ngũ Hoàng tử giải thích tình huống.
Văn Phi dĩ nhiên thông tình đạt lý, chỉ có Ngũ Hoàng tử vô cùng thất vọng, cứ hỏi đi hỏi lại khi nào rảnh rỗi.
Bị một đứa bé vẻ mặt rầu rĩ ẩn nhẫn nhìn mình chằm chằm, Hồng Văn cảm thấy bản thân cực kỳ giống gã đàn ông phụ tình...
Trên đường từ chỗ Ngũ Hoàng tử trở lại Thái Y Viện, đụng phải Hà Thanh Đình dẫn người ra ngoài: “Hà Viện phán mạnh giỏi ạ, ngài đi khám bệnh tại nhà sao?”
Một Lại mục khoảng bốn mươi tuổi đi sau Hà Thanh Đình đột nhiên sáng mắt, lập tức ôm bụng than: “Hà Viện phán, ui da, ngài xem bụng hạ quan thật không biết điều, hôm qua tham quá ăn nhiều tương xào ớt xanh của mụ vợ, dạ dày khó chịu cả đêm, bây giờ lại bắt đầu đau!”
Hà Thanh Đình liếc nhìn y, cười khẩy: “Cái thứ không tiền đồ!”
Khó trách hơn bốn mươi tuổi vẫn là Lại mục, mình đã cố ý đề bạt mà y đều đẩy đi hết mọi cơ hội. Như lần này lá gan nhỏ hơn gan chuột, quả thực tốn cơm của Thái Y Viện.
Người nọ bị Hà Thanh Đình chiếu mắt đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng nghĩ đến sau đó phải diện thánh là bắp chân nhũn ra, đành phải căng da đầu cúi gằm xuống, ánh mắt trộm nhìn về phía Hồng Văn.
Y nhìn Hồng Văn, Hồng Văn cũng đang nhìn y, quan sát một lúc lâu đột nhiên hỏi: “Tương xào ớt xanh ăn ngon không?”
Hồng Văn nhớ rõ Lại mục này, chính là người ngày đó bị Mã Lân quát lớn trước mặt mọi người vì xắt hỏng nhân sâm.
Lại mục kia: “...”
Đánh chết y cũng không thể ngờ được đối phương sẽ hỏi vấn đề này, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc thậm chí ôm bụng diễn trò cũng quên bén luôn, sau một lúc lâu mới khô khốc nói: “Ăn ngon.”
Mụ nội nó, chưa ăn bao giờ, làm sao hắn biết được!
Gân xanh trên trán Hà Thanh Đình giựt mấy cái, dứt khoát giơ chân đá vào mông Hồng Văn một cú: “Nói nhảm cái gì thế, mau cầm hòm thuốc lăn theo ta!”
Mệt ông cụ lớn tuổi như vậy mà chân cẳng còn rất linh hoạt, nhấc lên rõ cao.
Hồng Văn bị lực đạo của ông cụ làm lảo đảo vài bước, rầu rĩ đi vào lấy hòm thuốc, gục đầu đi cùng Hà Thanh Đình đến khám bệnh tại nhà.
Thấy bọn họ rời đi, Lại mục lâm trận bỏ chạy kia mới thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật nguy hiểm thật.
Long Nguyên Đế xưa nay keo kiệt mà còn xét nét, chữa hết không thưởng, chữa không hết có tội, trước đó y từng bị quát lớn, bị phạt bổng lộc, thật sự không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Vị tiểu lại mục kia chẳng phải tiến cung ngày thứ hai đã được diện thánh sao? Nhờ hắn may mắn, vài vị quý nhân chủ tử đều thích, ngay cả Mã Viện phán hay bắt bẻ mà cũng hài lòng về hắn. Nếu vậy hãy để hắn đi là xong!
Nói chung, chắc sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì nhỉ?
Thăm bà còm ở wattpad. Hồng Văn đi theo Hà Thanh Đình ước chừng một khắc mới phát hiện hình như đi về hướng Kỳ Lân Điện.
Nơi đó là phòng làm việc của Long Nguyên Đế, dùng để hằng ngày phê sổ con và bí mật hội kiến triều thần, hôm đó mình và Hà Nguyên Kiều từ phủ Định Quốc Công trở về chính là đến đó báo cáo.
Hóa ra là phải bắt mạch cho Long Nguyên Đế!
Các tiểu thái giám đã sốt ruột chờ ngoài cửa điện từ lâu, thấy Hà Thanh Đình lại đây bèn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vội đi vào thông truyền.
Qua một lát, Đại thái giám Vạn Sinh hầu hạ ngự tiền vội ra nghênh đón: “Ôi chao, hai vị đã tới, mau vào đi!”
Hà Thanh Đình thấp giọng hỏi: “Bệ hạ thế nào?”
Vạn Sinh thở dài, cũng hạ giọng đáp: “Vẫn là bộ dáng cũ, nổi giận là ăn không ngon, tự nhốt mình bên trong hờn dỗi.”
Người khác nổi giận thì đập đồ, ngặt nỗi chủ tử nhà mình tiếc của, đành phải uất nghẹn, vì thế càng tức giận hơn... Ai khuyên cũng không được.
Vạn Sinh thấy Hồng Văn theo sau Hà Thanh Đình, còn đặc biệt cười chào hỏi: “Tiểu Hồng đại nhân, lại gặp nữa rồi.”
Vạn công công còn nhớ rõ hôm đó sau khi Hồng Văn rời khỏi, Long Nguyên Đế cười vui sướng biết bao nhiêu!
Làm việc trong cung phải chú trọng năng lực và vận may, trong đó nhãn duyên đặc biệt quan trọng nhất, vị này mới bao lớn, con đường tương lai còn rất dài.
Hồng Văn cũng cười chào: “Công công mạnh giỏi.”
Thấy thái độ Vạn Sinh đối với mình không tệ, hắn bèn mạnh dạn hỏi: “Xin thắc mắc một chút, vì sao bệ hạ bực tức thế ạ?”
Dù sao cũng phải biết nguyên nhân mới hốt thuốc đúng bệnh được chứ.
Vạn Sinh tặc lưỡi: “Thì là vụ tuyển tú rắc rối đấy mà.”
Đang nói chuyện là đã tới phòng trong, Vạn Sinh không nhiều lời, tự mình đẩy cửa đi vào bẩm báo, sau đó mới quay sang vẫy tay ra hiệu cho Hà Thanh Đình và Hồng Văn.
Lúc này trong đầu Hồng Văn có hàng vạn con ngựa hoang đang chạy như điên:
Từ khi bệ hạ đăng cơ đến nay vẫn chưa tuyển tú, đã sớm vượt qua định mức ba năm một lần; hoàng tử công chúa vốn ít mà cứ lần lượt bị chết non, hiện giờ chỉ còn lại hai vị hoàng tử và một công chúa; dù xét theo chiều hướng nào thì tuyển tú đều là chuyện đương nhiên.
Một khi đã như vậy, bệ hạ lại tức giận cái gì?
Phía trước Hà Thanh Đình bỗng hơi chựng lại một chút, lén lút vê hai ngón tay ám chỉ động tác đếm ngân phiếu.
Hồng Văn nháy mắt bừng tỉnh ngộ ra!
Tiền!
Khai mạc hội tuyển tú đã phải chi tiêu một mớ rồi, đến khi chọn được người vào cung thì sao? Chỗ cần dùng tiền sẽ càng nhiều.
Cung thất không cần sửa sang dọn dẹp à?
Cung nhân các nơi không cần gia tăng sao?
Nhân viên hậu cung không cần bổng lộc hả?
Một ngày ba bữa, thậm chí ăn, mặc, ở, đi lại... từng vụ từng việc đều phải tốn tiền nha!
Nghĩ đến đây, Hồng Văn không khỏi có chút buồn cười, chợt mạnh dạn lấy Long Nguyên Đế làm bài học thương đau để rút kinh nghiệm:
- - -- Tương lai chính mình thành gia lập nghiệp, nhất định chỉ cưới một nương tử là được. Đèo bồng chi cho nhiều, thật sự không thể nuôi nổi.
Nhà bà còm ở wattpad. Là nơi làm việc hằng ngày của Hoàng đế, Kỳ Lân Điện quả thực đơn giản đến mức kỳ cục, hoa văn thiếp vàng trên vách tường và khung hình trang trí đã hơi xỉn màu, hiển nhiên đã lâu không được tu sửa.
Ngoại trừ mấy lư hương đồng hình tiên hạc ngậm linh chi đặt trong góc, có rất ít đồ trang trí đẹp đẽ quý giá, ngay cả vải bọc và đệm ngồi của ghế dựa đều nửa cũ.
Hồng Văn âm thầm so sánh một phen, cảm thấy cuộc sống của Long Nguyên Đế thật đúng là không thoải mái bằng phủ Định Quốc Công nhà người ta.
Sắc mặt Long Nguyên Đế xác thật không được tốt, sau khi thấy Hồng Văn có hơi hòa hoãn được một chút.
Ngài cũng không cho bắt mạch, chỉ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Hồng Văn, thấy thằng nhóc này hành lễ mà còn lén nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi hàng mày sắp bay thẳng lên trời.
“Lá gan của ngươi càng thêm lớn, trước mặt trẫm cũng dám thất thần?”
Hồng Văn dập đầu nhận lỗi, “Vi thần có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt.”
Hắn nhận tội dứt khoát như vậy, ngược lại khiến Long Nguyên Đế không tiện tiếp tục phát tác.
Thật sự ngài cũng có chút tò mò, bên ngoài có gì đẹp? Vì thế cũng vươn cổ ngắm xem sao.
Hừ, chỉ là... hoa mẫu đơn đã nở rộ sắp tàn, ủ rũ cụp xuống rớt mất mấy cánh, có gì hay mà nhìn? Thật là con nít con nôi không đủ kiến thức.
“Ngươi tiến lên đây,” Long Nguyên Đế điểm điểm mặt bàn, thân người hơi cúi về phía trước: “Nói cho trẫm biết, ngươi đang ngắm cái gì?”
Nói sai thì trừ bổng lộc của ngươi, hừ!
Ai biểu ngươi đoạt hoàng nhi với trẫm!
Hồng Văn hự hự tiến lên: “Vi thần đang nghĩ, mảnh đất kia thật tuyệt vời, nếu được khai khẩn, một năm sẽ thu hoạch biết bao nhiêu lương thực đấy ạ?”
Nhiều không dám nói, nhưng cung ứng cho Long Nguyên Đế và vài vị phi tần chắc chắn đủ rồi.
Lời vừa nói ra, bốn phía đều im lặng như chết, sắc mặt Long Nguyên Đế thay đổi ngay.
Hà Thanh Đình: “...”
Ta không nên kêu ngươi tới!
Đây là thời điểm thảo luận trồng rau à?
Hồng Văn cúi đầu nói: “Hồi nhỏ vi thần từng theo sư phụ du tẩu bên ngoài hành nghề y, chứng kiến nhiều nơi bị thiên tai và nhân họa nên mùa màng không thu hoạch được, vì thế...”
Vì thế nhìn thấy đất bỏ trống rất là khó chịu!
Trong cung lại có thợ chuyên môn lo liệu, thu hoạch khẳng định không tệ.
Long Nguyên Đế nhìn búi tóc của Hồng Văn thật lâu không nói, sau một hồi trầm mặc qua đi mới sâu kín thở dài: “Đứng lên đi.”
Thằng nhóc này, đúng là không tệ!
Hồi tưởng năm xưa, đâu phải ngài chưa từng nghĩ như vậy? Nhưng trồng mấy thứ hoa màu rau dưa, nếu muốn phát triển tốt thì phải bón phân thật nhiều. Mà phân bón là gì? Chẳng lẽ không phải là uế vật!
Nếu rải bốn phía trong cung, mùi bốc lên...
Mỗi ngày sáng sớm, triều thần đều phải di chuyển trong “U hương” bồng bềnh để diện thánh, bàn quốc sự;
Tới giờ cơm, các phi tần đều ra vườn rau tươi xanh dùng bữa, hoàng tử công chúa ở trong đó chạy giỡn chơi đùa;
Thậm chí tới ban đêm, một trận gió thổi qua...
Đủ loại cảnh tượng chỉ cần nghĩ đến đủ khiến người “ngây ngất”, Long Nguyên Đế đành phải tiếc nuối từ bỏ ý niệm.
Thế nhưng không ngờ nhiều năm trôi qua, vậy mà còn có người nhất trí với ý nghĩ của ngài? Long Nguyên Đế tức khắc có loại cảm động 'gặp được tri kỷ'.
Ai nha, thằng nhóc này thật đúng là tinh mắt!
Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, nói chuyện làm việc cứ như tri kỷ của mình.
“Ngươi nói hồi nhỏ ngươi từng làm du y,” Long Nguyên Đế điểm điểm mặt bàn, “Kể cho trẫm nghe chuyện bên ngoài nào.”
Hồng Văn bèn thuật lai những gì mình đã trải qua, bao gồm bá tánh trồng trọt như thế nào, bữa cơm ăn món gì.
Long Nguyên Đế nghe vô cùng chăm chú: “Ngươi mới vừa nói thấy có người ăn không đủ no, khi nào chỗ nào xảy ra chuyện này?”
Hồng Văn nỗ lực hồi ức rồi đáp: “Bẩm bệ hạ, dù gì cũng là chuyện của bao nhiêu năm trước, hiện giờ tình huống đã được khá hơn cũng chưa biết chừng ạ.”
Long Nguyên Đế xua tay, mở ra một quyển sổ con lưu loát viết vài dòng: “Ngươi cứ kể tiếp, trong lòng trẫm hiểu rõ, chuyện hôm nay sẽ không có ai khác biết được.”
Long Nguyên Đế viết xong, thuận tay ném sổ con lên một chồng cao cao bên cạnh, ai ngờ chồng sổ con lung lay sắp đổ, Hồng Văn vội giơ cánh tay đỡ lại.
Long Nguyên Đế bỗng hít hít cánh mũi: “Trên người của ngươi giấu thứ gì thế?”
“Dạ?” Hồng Văn ngẩn ra, suy nghĩ một chút, từ trong tay áo móc ra túi kim châm, thật cẩn thận giơ lên, “Cái này ạ?”
“Không đúng,” Long Nguyên Đế xua xua tay, “Tiếp tục moi ra xem.”
Thánh mệnh khó trái, Hồng Văn đành phải tiếp tục moi móc, vì thế khoảng thời gian kế tiếp, trên bàn nhỏ trước mặt lục tục bày đầy túi tiền, khăn tay, túi hương, thẻ bài, viên kẹo mạch nha còn mang dấu răng...
Mặt Long Nguyên Đế đen sì.
Rốt cuộc thằng nhóc này làm thế nào có thể nhét được bao nhiêu thứ kia trong người thế nhỉ?
Mãi đến cuối cùng, Hồng Văn mới từ trong lòng ngực moi ra một bao giấy dầu nhỏ nhăn dúm dó, ánh mắt Long Nguyên Đế sáng rỡ: “Trình lên đây.”
Hồng Văn nhỏ giọng: “Bẩm bệ hạ, không phải thứ gì tốt...”
Long Nguyên Đế tự tay mở ra, đầy mặt chê bai: “Cái giống gì thế này?”
Giữa tờ giấy bao nhăn nhúm thình lình xuất hiện mấy viên gì đó càng nhăn dúm dó hơn, đen tuyền, bên ngoài còn dính một lớp hạt li ti màu trắng.
Đã nói không phải thứ gì tốt mà, ngài cứ một hai phải xem. Hồng Văn xoay xoay hai ngón tay với nhau: “Đây là quả sơn trà muối do chính vi thần làm ạ.”
Long Nguyên Đế dí sát vào mặt ngửi ngửi, quả nhiên một cỗ chua ngọt xông thẳng vào xoang mũi, chính là hương vị như ẩn như hiện vừa rồi.
Dạo này thời tiết khô hanh, Long Nguyên Đế vốn bị nóng trong người dẫn tới chán ăn, thêm vào đó lại bị vụ tuyển tú khiến cho bực bội, hôm qua sau giờ Ngọ ngay cả một hạt cơm cũng chưa vào bụng. Nhưng lúc này, ngài kinh ngạc phát hiện bản thân có cảm giác thèm ăn! Miệng điên cuồng ứa nước miếng.
Chẳng lẽ bởi vì cái thứ xấu xí này?
Long Nguyên Đế ngắm nghía kỹ hơn, càng nhìn càng thấy đen đúa nhăn nhúm thảm hại, ngay cả cục than để đốt vào mùa đông trông đẹp hơn rất nhiều...
Trên thị trường quả khô thường thấy đều là tẩm mật, vẻ ngoài bóng loáng, màu sắc diễm lệ, trông tựa viên đá quý, so với mấy viên quả khô trong tay mình quả thực khác nhau một trời một vực.
“Ngâm muối?” Long Nguyên Đế cầm lên một viên, thắc mắc hỏi, “Không phải quả khô đều tẩm mật sao?”
Xưa nay ngài không phải loại người theo đuổi mỹ thực, các ngự trù không dám chơi đa dạng, cho nên mấy vụ này cũng không biết nhiều.
Hồng Văn giải thích: “Bẩm bệ hạ, tẩm mật ong đích xác không tệ, nhưng trái cây vốn đã ngọt lành, lại dùng mật ong khó tránh khỏi vẽ rắn thêm chân. Huống chi thời tiết xuân hạ rất khô hanh, dạ dày khó chịu, nếu ăn quả khô tẩm mật càng dễ khiến cổ họng và dạ dày không khoẻ.
Chi bằng đem ngâm muối, thoải mái thanh tân hợp lòng người, có lẽ trông không đẹp bằng tẩm mật, nhưng xác thật công hiệu phi phàm.”
Thật sự là vậy!
Long Nguyên Đế nhớ tới mấy ngày nay các nơi dâng lên trái cây ăn vặt, món nào cũng trộn với sữa bò hoặc tẩm mật đường, ngài vừa thấy đã chán ngấy.
“Được rồi,” Long Nguyên Đế xua xua tay, “Trẫm không có việc gì, các ngươi lui ra đi.”
Hà Thanh Đình không chút do dự: “Vâng, vi thần cáo lui.”
Hồng Văn: “...”
Không phải chứ, ngài trả lại sơn trà muối cho thần cái đã!
Sao tịch thu luôn vậy?!