Thái Y Nhất Phẩm

Chương 16: Chương 16




Đăng trong nhà “bacom2” ở Wattpad

Cũng không biết Hàn Đức canh cửa cung từ đâu nghe được tâm nguyện của Hồng Văn, lật đật chạy tới Thái Y Viện, thông báo tối nay anh ta và vài người bạn mở tiệc ở tửu lầu Tứ Hải, Tạ Uẩn cũng đến, hỏi Hồng Văn muốn tới hay không.

Ngày đó sau khi rời khỏi Hà gia, Hàn Đức chỉ uống hai thang thuốc là chuyển biến tốt đẹp, sáu bảy ngày sau đã khỏi hẳn, eo đau gối mỏi nóng sốt ho khan gì đó đều không còn, cho nên vô cùng cảm kích, cùng phu nhân tới cửa bái tạ một hồi, hiện giờ coi Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều như bằng hữu.

Hồng Văn đang ngồi xổm dưới đất cộp cộp giã thuốc, nghe lời này lập tức nhảy bật lên như 'ruộng cạn rút hành', vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ: “Huynh quen biết với tướng quân Tạ Uẩn?”

Người này sao mệnh tốt đến thế?

Động tác 'ruộng cạn rút hành' của hắn khá gọn gàng, Hàn Đức trước tiên hô lên một tiếng tán thưởng rồi đáp: “Tổ tiên của ta từng cùng Trấn Quốc Công mang binh đánh giặc, ta và Tạ Uẩn coi như chơi với nhau từ khi cởi truồng...”

Hồng Văn nghe vậy vui vô cùng, nhưng chợt cảm thấy không ổn. Truyện Mạt Thế

“Các vị tụ hội bạn bè dĩ nhiên nói chuyện không có gì giấu nhau, đệ là người ngoài tùy tiện trình diện... Ây da, không ổn không ổn.”

Thời tiết bắt đầu nóng bức, vì phòng ngừa mồ hôi nhỏ vào cối thuốc, trên đầu Hồng Văn thắt một tấm khăn, hai đầu khăn rũ xuống hai bên thái dương, theo động tác lắc đầu của hắn cứ vung qua vung lại.

Hàn Đức càng nhìn càng thấy giống thỏ con, nhịn không được giơ tay nghịch nghịch, cười to: “Nhóc à, đệ thật đúng là Thỏ Ngọc giã thuốc ha ha ha!”

Hồng Văn phủi tay Hàn Đức xuống, giơ chày đá dính đầy thuốc uy hiếp: “Giã cho huynh mấy cái bây giờ!”

Hàn Đức nhịn cười giơ tay xin tha: “Trước lạ sau quen không phải sao? Ta đã đề cập với Tạ Uẩn, huynh ấy còn nhớ rõ đệ, hỏi có phải tiểu Lại mục đôi mắt tròn xoe đến khám bịnh hôm đó, đệ cứ việc đến chơi là được.”

Làm quan thất phẩm, Hồng Văn thật sự quá trẻ, quả là nổi bật trong số các Thái y tuổi bình quân trên ba mươi lăm, không khó khiến người khác có ấn tượng.

Hồng Văn còn chưa nói gì, chợt nghe phía sau ồn ào hết đợt này đến đợt khác: “Ây da da đi thôi đi thôi!” “Cả ngày rúc ở nhà làm chi, mau đi chơi!” “Người trẻ tuổi nên chơi trắng đêm không về, nhớ năm xưa lão phu...”

Hắn vừa quay đầu lại, lập tức ngây người:

Một nhóm bô lão đầu bạc không biết chen chúc ở cửa Thái Y Viện từ lúc nào, bộ dáng sốt ruột rất giống muốn đuổi thằng cháu nhà mình chỉ biết học hành bạt mạng ra ngoài thư giãn...

Hồng Văn sờ sờ mũi, vậy đi!

Hehe.

**********

Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Vọng Yến Đài có không ít tửu lầu, những tửu lầu được coi là xa hoa cũng có hơn hai mươi nhà, nhưng bất luận tính thế nào, tửu lầu Tứ Hải vẫn nổi bật nhất trong số đó.

Nghe nói tửu lầu này được mở bởi một thương gia hải vận, bên trong trang trí toàn đồ ngoại nhập từ Tây Dương, Nam Dương... trong ngoài rất có phong cách dị vực. Tại mảnh giếng trời thật lớn ở giữa bốn tầng lầu là một đài cao, thường xuyên có những nghệ nhân nổi danh tới biểu diễn: Gánh kịch, xiếc ảo thuật, đàn hát, vân vân... mọi thứ đều có. Không ít thực khách tới đây chỉ vì xem diễn.

Khi Hồng Văn đến nơi, trên khán đài có các vũ cơ Tây Vực đang múa điệu Hồ Huyền Vũ, tóc dài uốn lượn, váy xòe bồng bềnh, giống những chiếc lá sen màu sắc rực rỡ đung đưa trong gió trên mặt hồ, xinh đẹp và quyến rũ.

Các vũ cơ dẫm chân theo nhịp trống cực nhanh cực linh hoạt, giống cuồng phong thổi qua thảo nguyên, thu hút những tiếng reo hò cổ vũ như sấm động.

Có khách nhân ra tay hào phóng, sai tôi tớ bưng cái làn tràn đầy lá vàng lá bạc mỏng như cánh ve từ hành lang lầu hai hất về phía đài biểu diễn. Những lá vàng lá bạc bay lả tả trên không trung, phát ra tiếng vang thanh thúy, phản xạ ánh nến chiếu ra chùm tia sáng lộng lẫy, tựa như cánh bướm tung bay giữa trưa hè khiến đất trời lung linh như cảnh trong mơ. Khung cảnh vàng son choáng ngợp khó có thể hình dung bằng lời.

Đêm say đáng giá nghìn vàng.

Khúc nhạc chấm dứt, các vũ nương vui sướng cúi đầu tạ ơn, lúc này mới lộ ra gương mặt mỹ lệ phủ lớp mồ hôi mỏng.

Họ đều sở hữu mũi cao mắt sâu, trang điểm quyến rũ, chân trần để lộ mắt cá, cổ tay và cổ chân đeo những sợi xích bạc tinh xảo gắn những chiếc chuông bạc nhỏ xinh leng keng theo điệu vũ, vô cùng bắt mắt.

Trước khi ra cửa, Hà Thanh Đình cứng rắn nhét vào túi Hồng Văn ngân phiếu hai trăm lượng, nói là ra chơi với bạn bè không thể không mang theo tiền tiêu vặt.

Vốn không muốn nhận nhưng ông cụ trực tiếp muốn đấm hắn...

Hồng Văn ngước nhìn các vũ cơ, rồi cúi nhìn chính mình, cảm thấy họ có khả năng giàu hơn mình nhiều, vì thế chỉ hết lòng vỗ tay nhiệt liệt.

Con người, vũ điệu, quả thật đều rất đẹp.

Hàn Đức từ phòng trên lầu ba xuống đón, bá cổ Hồng Văn hướng lên trên, làm mặt quỷ trêu: “Thằng nhóc này, hóa ra là có khẩu vị như vậy.”

Tai Hồng Văn đỏ bừng, “Họ múa rất đẹp.”

Thấy ánh mắt Hồng Văn rất trong sáng, Hàn Đức ngẩn ra, sau đó cười ha hả, xoa đầu hắn kéo vào phòng.

Ngồi đầu bàn đúng là Kiêu Kỵ Úy Tạ Uẩn, hai người khác đều là con cháu quan viên, hiện giờ đang rèn luyện trong cấm quân.

'Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã', ba người xuất thân cao quý lại không hề có tác phong ngạo mạn đáng tởm của con cháu thế gia, rất là thẳng tính sang sảng, lập tức kéo Hồng Văn vào làm quen.

Tạ Uẩn liếc mắt một cái là nhận ra Hồng Văn ngay: “Quả nhiên là ngươi.”

Tổ phụ Trấn Quốc Công là mãnh tướng sa trường thế gian hiếm có, Tạ Uẩn cũng được chân truyền, chỉ ngồi ngay ngắn một chỗ mà đủ tỏa ra khí thế bức người, trầm ổn và sắc bén vượt qua bạn cùng lứa tuổi.

Hồng Văn cười chắp tay: “Đúng ạ.”

Hàn Đức lập tức tán dương y thuật của Hồng Văn: “Đừng thấy đệ ấy tuổi nhỏ, y thuật thật rất cao thâm! Nếu không phải Thái Y Viện có quy định 'một củ cải chiếm một hố', e rằng đã được làm thái y không chừng.”

Hồng Văn vội nói câu khiêm tốn: “Đệ còn trẻ, cần phải học nhiều.”

Rượu và thức ăn dọn lên, mọi người mời mọc nhau một hồi, dựa theo tuổi tác mà xưng “Huynh” gọi “Đệ“. Sau khi uống xong ba hiệp, Tạ Uẩn bị thúc giục kể chuyện ở biên quan.

Tạ Uẩn thoải mái hào phóng thuật lại: “Năm ấy chiến đấu kịch liệt, thương vong thảm trọng, thậm chí không đủ đại phu... Trong lúc đó các ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra, sau cuộc chiến khi ngồi nói chuyện với nhau, có một phó tướng kể lúc trước sợ chiến hỏa lan đến nơi này, còn đề phòng gián điệp ngoại tộc dò hỏi quân tình, vì thế đã đuổi đi hai lang trung tha phương ghé qua, thật sự hối hận quá trời...”

Nghe đến đó, trong lòng Hồng Văn tức khắc dâng lên một cảm giác cực kỳ cổ quái: “Lúc đó ở cửa khẩu Kiến An, vào mùng chín tháng chạp phải không ạ?”

Tạ Uẩn kinh ngạc đáp: “Đúng vậy, sao đệ lại...”

Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó.

Hồng Văn chỉ vào chóp mũi mình, gật gật đầu: “Chính là đệ và sư phụ.”

Tạ Uẩn sửng sốt, cười khổ lắc đầu, “Đây thật quá trùng hợp!”

Hồng Văn nói: “Thực ra mãi đến mùa thu chúng ta mới rời đi...”

Đánh giặc khó tránh khỏi phải có người chết, ngày xuân vạn vật sinh trưởng, mùa hè mưa liên tiếp, dễ bộc phát ôn dịch. Hai thầy trò rời khỏi khu vực quân đội quản khống, tìm một nơi gần đó dựng lều, vừa sưu tầm dược thảo vừa cứu trị bá tánh đi ngang qua, đợi đến cuối tháng chín mới quá giang đoàn xe về lại Trung Nguyên.

Tạ Uẩn nâng chén: “Thất kính thất kính.”

Hồng Văn trả lại một lễ: “Hai quân giao chiến không chết không ngừng, có rất nhiều gián điệp trà trộn. Thứ nhất chúng ta không ai giới thiệu, thứ hai không có công văn của quan phủ, đột nhiên xuất hiện xác thật rất khả nghi. Đại quân ở tuyến đầu tắm máu chiến đấu hăng hái cần được kính trọng, chúng ta đâu tính là gì?”

Hàn Đức nghe vậy cười to, rót đầy chén rượu cho mọi người: “Nào nào nào, các vị đều tuyệt vời, cùng nhau uống cạn một chén lớn nhé!”

Mọi người vừa định nâng chén, chợt nghe Hồng Văn kêu dừng lại.

Hắn chỉ chỉ vào chỗ giao nhau của mu bàn tay và cổ tay phải của chính mình: “Tạ đại ca, có phải nơi này thường cảm giác đau đớn, trời âm u hay trời mưa càng đau hơn?”

Tạ Uẩn theo bản năng xoa xoa chỗ đó, cười nói: “Đúng là đại phu, liếc mắt một cái đã nhìn ra. Năm đó bị quân địch bắn lén, cũng may không có gì nghiêm trọng.”

Hành quân đánh giặc sao có thể không bị thương, hắn là người tập võ, đối với chút đau chút ngứa này cũng không để trong lòng.

Hồng Văn giơ tay mình lên, mấy ngón tay chuyển động nhấp nhô nhanh như sóng cuộn, từ trái sang phải rồi từ phải sang trái: “Thứ lỗi đệ mạo muội, xin Tạ đại ca cũng làm giống vậy xem nào.”

Tạ Uẩn hơi chần chờ, cũng học theo động tác của Hồng Văn làm vài lần, mọi người lập tức phát hiện ba ngón tay giữa không linh hoạt bằng ngón cái và ngón út, càng gần cuối càng chậm chạp, có vẻ không muốn nghe theo sự điều khiển.

Đừng nói người khác, ngay chính Tạ Uẩn cũng sửng sốt.

Từ sau khi bị thương, tay phải xác thật không linh hoạt bằng tay trái, nhưng Tạ Uẩn chưa từng ý thức được tình trạng nghiêm trọng đến thế.

“Thỉnh thoảng ngực đau?” Hồng Văn lại hỏi.

Tạ Uẩn càng thêm kinh ngạc, “Có liên quan đến tay bị thương sao?”

“Tay đứt ruột xót, dĩ nhiên là trường hợp này.” Hồng Văn khẳng định.

Mọi người vô cùng bất ngờ.

“Kinh mạch bị tổn thương, nếu mặc kệ, qua mấy năm nữa tuổi càng cao thì khí huyết suy bại, e rằng cánh tay này phải phế bỏ.” Hồng Văn lấy túi châm từ bên hông giũ ra, “Nào, để đệ châm vài huyệt cho huynh!”

Rất nhiều tướng sĩ khi còn trẻ khỏe mạnh như trâu, nhưng đến tuổi trung niên đột nhiên hiện ra dấu hiệu sa sút, ngược lại không bằng văn nhân cùng tuổi, chính vì bệch căn tồn tại từ lâu.

Hàn Đức cả kinh: “Thật đáng sợ như vậy?”

Hồng Văn nghiêm túc gật đầu: “Chỉ biết càng già càng kém.”

Tạ Uẩn cũng dứt khoát, trực tiếp đưa tay qua.

“Làm phiền.”

Hồng Văn châm vào ba huyệt Dương cốc, Dương trì, Hợp cốc, và một số huyệt khác: “Thủ tam dương kinh và thủ tam âm kinh bao gồm hơn phân nửa huyệt vị trên cơ thể, ảnh hưởng đến cả ngũ tạng lục phủ, nếu không cẩn thận điều trị, sau này không riêng gì cánh tay chịu khổ... Mấy chỗ kinh mạch tắc nghẽn này, hôm nay đệ giúp huynh khơi thông trước.”

Cây kim bạc vừa mỏng vừa dài, thực mau châm hơn nửa bàn tay của Tạ Uẩn thành con nhím.

Tạ Uẩn vốn tưởng rằng sẽ đau, ai ngờ chỉ hơi tê tê, qua một lát kinh ngạc hô: “Ủa, hiện tại còn hơi nóng lên!”

Có một nguồn nhiệt vô hình từ chỗ châm kim chậm rãi khuếch tán, giống như ngâm trong suối nước nóng, rất thoải mái.

Hồng Văn cười đe: “Nếu kéo thêm dăm ba năm, thật sự đau hơn nhiều.”

Hiện tại tuy kinh mạch bị tổn thương trì trệ nhưng vẫn chưa hoàn toàn phá hỏng, cho nên khai thông cũng khá đơn giản.

Hàn Đức chú ý tới Tạ Uẩn lén thở phào, không khỏi bật cười: “Mệt huynh luôn xông pha trận tiền chém giết, da ngựa bọc thây không sợ, thế mà sợ châm cứu?”

Lời này khiến gương mặt tuấn tú của Tạ Uẩn ửng đỏ nhưng vẫn mạnh miệng, “Ai sợ, chỉ là chưa từng trải qua mà thôi!”

“Đây cũng không có gì lạ,“ Hồng Văn nhanh nhẹn rút kim, “Giống như có người bẩm sinh sợ độ cao, hay là người bẩm sinh có thể ăn cay, nên cũng có người bẩm sinh không thích những thứ nhòn nhọn.”

Tạ Uẩn thoáng cho Hồng Văn cái nhìn cảm kích, thấy Hồng Văn thu kim vào túi, kinh ngạc hỏi: “Vậy là xong rồi?”

Nghe nói nghiêm trọng như vậy, cứ tưởng phải châm cả buổi.

Hồng Văn bật cười: “Tốt quá hoá lốp, phải từ từ chữa trị. Huynh thử cử động ngón tay lần nữa xem sao.”

Tạ Uẩn nhìn nhìn tay mình, hình như chả có gì biến hóa, mấy lỗ kim cũng không thấy.

Tạ Uẩn chần chờ nâng tay lên, chỉ mới châm kim một chút vậy thôi, sao có thể... hả hả hả?!

“Trời ơi!”

Tạ Uẩn vui mừng hoạt động ngón tay, người sáng suốt đều có thể nhìn ra chuyển động lưu loát hơn lúc nãy không chỉ một tí. Hơn nữa, cảm giác khó khăn và đau đớn suốt mấy tháng qua cũng giảm hơn phân nửa!

Hồng Văn hài lòng gật đầu: “Hiệu quả không tệ, lát nữa đệ kê cho huynh thuốc dán lẫn thoa, trong vòng nửa tháng sẽ khỏi hẳn.

Đúng rồi, phải kiêng những đồ cay, độc, gây kích thích, rượu cũng phải ngưng.”

Tạ Uẩn vui mừng đến độ không khép được miệng, ba vị bằng hữu tranh nhau sờ tay anh ta, mắt tỏa tia sáng xanh.

Bốn vị đại lão gia chụm vào một chỗ sờ tới sờ lui, cảnh tượng quả thực có chút rùng rợn.

Hàn Đức đắc ý dào dạt: “Trước đó ta nói A Văn y thuật cao minh, các huynh còn không tin, hiện giờ thế nào? Phục chưa?”

Ba người đồng thời gật đầu, Tạ Uẩn lật tới lật lui nhìn bàn tay phải trùng sinh của mình, gật như gà mổ thóc: “Phục, phục...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.