Thái Y Nhất Phẩm

Chương 20: Chương 20




Đăng trong nhà “bacom2” ở Wattpad

Convert bởi ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ ở Wiki dịch

Sau khi “Tiêu tan hiểu lầm”, Hồng Văn hướng dẫn Ngũ Hoàng tử tập một hồi Ngũ Cầm Hí.

Ngũ Cầm Hí có thể rèn luyện gân cốt nhưng không quá mệt mỏi, hơn nữa bắt chước các tư thế động vật cũng rất thú vị, thích hợp cho cậu bạn nhỏ sức khỏe yếu ớt chậm rãi làm theo.

Ngũ Hoàng tử rất thích chơi trò này, mỗi khi bắt chước loại động vật nào còn sẽ rống lên tiếng kêu của con vật đó. Hồng Văn còn chưa kịp làm mẫu xong thì chính cậu nhóc đã vui vẻ làm được ngay, mặt mày đỏ bừng, bộ dáng hoạt bát hoàn toàn khác hẳn với đứa bé xanh xao bệnh tật trước kia.

Ai ngờ một nhũ mẫu của Ngũ Hoàng tử lại cảm thấy đường đường là một hoàng tử mà “bò lổm ngổm khắp nơi” tập Ngũ Cầm Hí thật mất thể thống, âm thầm thêm mắm thêm muối bẩm báo Văn Phi.

Nhưng Văn Phi thấy con trai tập luyện môn này hàng đêm ngủ say, ăn uống cũng ngon miệng, trong vòng mấy chục ngày mà đã nhảy vóc, vì thế cao hứng vô cùng, nghe xong lời tố cáo bèn cười khẩy, nhìn chằm chằm bà vú không nói lời nào.

Bà vú bị Văn Phi nhìn đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, không dám ngẩng lên.

Sau đó nghe Văn Phi đập cây quạt xuống bàn: “Thật cho rằng bổn cung không biết trong bụng ngươi chứa thứ gì? Còn không phải thấy hoàng nhi và Hồng đại nhân càng ngày càng thân cận, ngay cả nhũ mẫu là ngươi cũng bị bỏ lại phía sau, sợ địa vị khó giữ...”

Cung quy nghiêm ngặt, sau khi các hoàng tử đi học phải dọn tới cư trú ở Quỳnh Lâm Điện, mãi đến khi lập phủ riêng mới được ra cung. Mà trong thời gian mười mấy năm trưởng thành kia, người thân cận nhất làm bạn với các hoàng tử chính là nhũ mẫu. Các triều đại trước đều có một vài nhũ mẫu bụng dạ khó lường mưu toan khống chế hoàng tử, cứ thế dạy hư một đứa trẻ...

Năm xưa khi chọn lựa nhũ mẫu cho Ngũ Hoàng tử, Văn Phi đã dốc hết tâm huyết, vốn tưởng rằng là người tốt, không ngờ 'ở lâu mới biết lòng người', có thể nào không tức giận?

Thấy chút tính toán nhỏ nhen của mình bị bại lộ, bà vú kia tức khắc sợ tới mức hồn phách lên mây dập đầu không ngừng, liên tục hô to mình không có ý này.

Văn Phi cười lạnh: “Người bên ngoài đều nói bổn cung nhân từ hiền lành, các ngươi bèn sinh lòng muốn tính kế mẹ con chúng ta. Nếu ngươi thật lòng vì chủ tử, thấy hoàng nhi càng ngày càng khoẻ mạnh thì tự nhiên phải cảm kích vô cùng, làm gì còn có vụ đặt điều tố cáo linh tinh!”

Bà vú hối hận vô cùng, liên tiếp xin tha.

Văn Phi không để ý, chỉ lãnh đạm bảo Hồng Nguyệt: “Bà vú không chịu được thời tiết nóng nực bị choáng váng đầu óc, tinh thần cũng không được tốt, thả về nhà cho tạm nghỉ, khi nào khỏe lại hẵng tính.”

Hồng Nguyệt thưa vâng, gọi người trực tiếp bịt miệng bà vú, nửa lôi nửa xách kéo ra ngoài.

Trong triều đình Đại Lộc mỗi vị hoàng tử công chúa đều có hai bà vú, hiện giờ Ngũ Hoàng tử đã ăn uống không khác gì người lớn, thiếu một người cũng chả ảnh hưởng gì.

Chiêu 'giết gà dọa khỉ' của Văn Phi tạo ra hiệu quả thật tốt, bà vú còn lại thấy kết cục của đồng bạn thật như gặp đòn cảnh tỉnh, lập tức thu lại hết thảy tâm tư không nên có, chuyên tâm hầu hạ...

Bà còm đóng đô ở wattpad. Hồng Văn hoàn toàn không biết gì về một đoạn nước ngầm mãnh liệt này.

Hai người náo loạn trong chốc lát, Ngũ Hoàng tử bèn nhất định lôi kéo Hồng Văn đi gặp Tam Hoàng tử: “Tam ca cũng rất nhớ huynh, chúng ta tìm Tam ca chơi nhé!”

Ngũ Hoàng tử người nhỏ chân ngắn, Hồng Văn thả chậm bước chân đi theo nhóc, nghe vậy bật cười: “Sao điện hạ biết được?”

“Tam ca thường xuyên chạy tới tìm ta đấy,” Ngũ Hoàng tử nghiêm túc giải thích, “Trước kia ca ca không làm vậy.”

Hồng Văn sững sờ nhìn cái ót tròn vo của nhóc, một đứa bé nhỏ xíu mà đã thông minh đến vậy sao? Chỉ từ một chút hành vi khác thường là có thể suy đoán ra đủ thứ.

Tuy nhiên Hồng Văn lập tức không kịp nghĩ thêm, bởi vì ập vào trước mặt là tình huống vô cùng xấu hổ...

Ngoại trừ Tam Hoàng tử, trong cung còn có các thư đồng con cái nhà huân quý cùng nhau học hành, khi Hồng Văn và Ngũ Hoàng tử đến bên ngoài lớp học, tiên sinh đang giảng bài.

Thị vệ đứng xung quanh đều nhìn chằm chằm Hồng Văn và Ngũ Hoàng tử, chỉ ngại thân phận Ngũ Hoàng tử nên không tiện ngăn trở.

Hồng Văn cười gượng liên tục chào: “Các vị đại nhân mạnh giỏi.”

Mấy thị vệ: “...”

Hai vị không tới thì chúng ta “mạnh giỏi” hơn.

Hồng Văn càng thêm xấu hổ đến mức vò đầu bứt tai, thầm nghĩ không ổn rồi. Vừa định khuyên bảo Ngũ Hoàng tử trở về thì thấy ông tướng con chạy lon ton tới cửa lớp, trước tiên ra dáng ra hình thỉnh an tiên sinh, sau đó vịn vào khung cửa thò đầu vô ngó láo liên, vui vẻ hô: “Tam ca, đệ đưa Tiểu Hồng đại nhân tới thăm ca nè!”

Sức khỏe nhóc chuyển biến tốt đẹp, đầu xuân sang năm sẽ chính thức tới thư phòng học tập, cho nên biết luật lệ nơi này. Vì thế cậu nhóc không dám tùy tiện xông loạn vào trong, nửa người dưới còn dán vào khung cửa bên ngoài, nửa người trên đã thò hẳn vào bên trong như một chú thằn lằn bự, khiến Hồng Văn sợ tới mức vội vàng chạy tới chộp giữ, lo cậu nhóc té ngã.

Lớp học vừa rồi còn lanh lảnh thanh âm đọc sách lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người trước tiên đổ dồn ánh mắt về phía Ngũ Hoàng tử, sau đó chuyển sang Tam Hoàng tử, cuối cùng đồng loạt dừng lại trên người Hồng Văn đang đứng nhòm chừng ở cửa, dường như muốn tìm hiểu xem vị Tiểu Hồng đại nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khiến hai Hoàng tử đều “Canh cánh trong lòng”.

Các thị vệ canh cửa đã xoay người, trong tư thế sẵn sàng tóm cổ kẻ phá rối.

Hồng Văn âm thầm kêu khổ, nghĩ bụng tiêu rồi tiêu rồi, chuyện xấu chuyện xấu...

Tam Hoàng tử ngượng đến mức mặt mày đỏ bừng, vừa cảm động vì tình cảm của đệ đệ, vừa hổ thẹn bởi vì mình mà quấy nhiễu lớp học, lập tức đứng dậy hành lễ với tiên sinh: “Học sinh có lỗi, vọng tiên sinh trách phạt, xin đừng, xin đừng trách cứ Ngũ đệ.”

Vị tiên sinh kia họ Bạch, chính là đại nho đương thời nhưng cũng rất 'thông tình đạt lý', vuốt râu cười nói: “Huynh hữu đệ cung, đây là chuyện tốt, có lỗi gì? Vì sao lão phu lại phải trách phạt?”

Nói xong, ông xoay người ra trước cửa, chắp tay sau lưng cúi người đối diện với Ngũ Hoàng tử: “Điện hạ tới tìm huynh trưởng chơi à?”

Ngũ Hoàng tử quá lùn, cho dù tiên sinh đã khom lưng nhưng nhóc vẫn phải ngửa đầu nhìn, cả người mất thăng bằng nên loạng choạng, úi da một tiếng rồi ngã bật ra đằng sau, may mà có Hồng Văn vừa vặn đỡ được.

Thân thể con nít mềm mụp, còn mang theo hương sữa nhàn nhạt, con tim Hồng Văn tức khắc hóa thành bãi nước, nhân cơ hội vuốt đầu con người ta.

Bạch tiên sinh thấy vậy: “Ôi trời, là lỗi của lão phu. Chân cẳng lão phu không được tốt nên không thể ngồi xổm. Hổ thẹn hổ thẹn, điện hạ có bị dọa không?”

Ngũ Hoàng tử bò dậy từ trong lòng Hồng Văn, trước tiên nghiêm túc nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Tiểu Hồng đại nhân,” sau đó giơ tay sờ sờ chân Bạch tiên sinh, hàng mày nhỏ nhíu lại, “Đau lắm sao?”

Bạch tiên sinh cười ha hả gật đầu: “Đúng vậy, rất đau, cho nên điện hạ nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt!”

Bạch tiên sinh xuất thân bần hàn, khi còn trẻ ở ngoài cầu học vô ý tổn thương chân cẳng do giá rét, hiện giờ gần như hoàn toàn không cách gì cong đầu gối, ngay cả Long Nguyên Đế cũng miễn cho ông phải quỳ lạy. Phía sau lớp học đặt một trường kỷ, đặc biệt để ông tạm ngả lưng vào giờ giải lao.

Ngũ Hoàng tử cảm thấy ông cụ này thật đáng thương: “Tiểu Hồng đại nhân rất lợi hại, tiên sinh hãy để huynh ấy trị cho!”

Nói xong bèn ngoái đầu nhìn Hồng Văn, “Có phải hay không?”

Hồng Văn sửng sốt: “Nếu hạ quan có thể trị, dĩ nhiên dùng hết toàn lực. Ngặt nỗi hạ quan chỉ là Lại mục, thể theo quy định thì không tiện đơn độc khám chữa.”

Vừa lúc cây nhang trên bàn đã cháy hết, Bạch tiên sinh kêu các học sinh nghỉ tạm, sau đó mỉm cười nói: “Đa tạ Ngũ điện hạ quan tâm, ngặt nỗi bệnh này của lão thần đã có ngọn nguồn từ lâu, bệ hạ cũng từng bảo thái y nhìn qua, e rằng không còn chữa được.”

Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, bướng bỉnh nói: “Tiên sinh cứ thử xem sao! Tiểu Hồng đại nhân thật sự rất lợi hại!”

Ở trong lòng nhóc, coi bộ thiên hạ không còn đại phu nào lợi hại hơn Tiểu Hồng đại nhân.

“Tiên sinh có điều không biết,” Tam Hoàng tử cũng đi tới, “Hồng Lại mục thời trẻ đã hành nghề y ở dân gian, khác hẳn với các thái y khác, biết đâu có thể có chuyển cơ cũng không chừng.”

Rồi quay sang Hồng Văn nói: “Cũng không tính là chân chính khám chữa, chỉ tùy tiện xem chút thôi. Nếu không thể trị được dĩ nhiên không sao; nếu quả thật tốt hơn, chẳng lẽ phụ hoàng sẽ trách tội huynh vì trị hết bệnh?”

Thấy Tam Hoàng tử cũng nói như vậy, Bạch tiên sinh thật sự ngạc nhiên.

Bởi vì từ nhỏ tang mẫu nên tính cách Tam Hoàng tử có chút thu mình và sống nội tâm, hiếm khi ngưỡng mộ một người nhiều như vậy.

Người nào mà không khát vọng được khỏe mạnh? Hiện tại cũng không bận rộn gì, thử một chút... có lẽ cũng không sao.

Bạch tiên sinh hơi cân nhắc, rốt cuộc đáp ứng.

Vì thế, Hồng Văn dẫn hai cậu nhóc tuỳ tùng theo Bạch tiên sinh vòng qua bình phong, đi vào phòng trong bắt mạch cho ông.

Bên ngoài các học sinh đều tò mò, ngại thân phận không tiện tiến đến vây xem, cứ tranh thủ cơ hội trò chuyện và hoạt động để nghểnh cổ ngóng xem.

“Mạch trầm và trì, sáp và kết, đôi khi bị gián đoạn,” Các vị đại nho hầu như không có sách nào mà không đọc, hơn nữa bệnh lâu thành y giả, ít nhiều gì cũng hiểu biết một chút về y lý, vì thế Hồng Văn báo lại tỉ mỉ kết quả bắt mạch cho ông cụ nghe, “Hàn khí thâm nhập tận xương, kinh mạch bị cản trở, vì thế máu huyết không thông.”

Bạch tiên sinh gật đầu: “Đúng rồi, trước kia các thái y cũng nói giống vậy.”

Hồng Văn để ông cụ nằm sấp trên giường, trước tiên ấn ấn dọc theo hai bên sống lưng của ông: “Nơi này thường xuyên đau nhói như kim đâm, chạy dọc xuống phía dưới, bắt đầu từ sau gáy chạy thẳng đến tận xương cụt, sau đó tràn xuống hai đầu gối?”

Bạch tiên sinh rất ngạc nhiên, “Đúng thế!”

Trước kia dĩ nhiên cũng có thái y nhìn ra, nhưng thiếu niên này chỉ vừa bắt mạch xong là biết ngay, có thể thấy được thực sự có chút bản lĩnh.

Quần áo mùa hè mỏng manh, không cần cởi, Hồng Văn ấn thêm mấy cái, trong lòng hiểu rõ.

“Toàn thân con người có tám mạch kỳ kinh, trong đó đặc biệt hai mạch Nhâm và Đốc là quan trọng nhất. Các đường kinh mạch tựa như mạng nhện trải rộng trong cơ thể, kết nối các hoạt động.” Hồng Văn nhấn một cái vào huyệt Huyền Khu và huyệt Mệnh Môn, nghe Bạch tiên sinh xuýt xoa, “Hai nơi này bị thương nặng nhất lâu nhất, để lại di chứng, xương sống khó có thể chống đỡ, vì thế mới dần dần liên luỵ những chỗ khác bị tổn thương...”

Hồng Văn cởi áo ngoài, vén tay áo bày ra tư thế sẵn sàng: “Trước tiên hạ quan giúp tiên sinh xoa bóp để kinh mạch giãn ra, sẽ thoải mái hơn.”

Các khớp ở thắt lưng và sống lưng ông cụ đều cứng đờ, khiến ông cụ khó có thể chống đỡ được.

Bạch tiên sinh vốn không ôm kỳ vọng gì, nhưng nghe vị tiểu Lại mục này phân tích rõ ràng, coi bộ còn có hy vọng chuyển biến tốt đẹp, khó tránh khỏi sinh ra một chút mong chờ từ tận đáy lòng.

“Làm phiền làm phiền.”

Tam Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử đứng xem chăm chú, thấy Hồng Văn chồng hai bàn tay lên nhau rồi ấn nhẹ xuống lưng ông cụ, dường như chả dùng bao nhiêu sức mà Bạch lão tiên sinh đã xuýt xoa thành tiếng, mặt vốn tái nhợt dần dần có huyết sắc, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Bạch tiên sinh đứng hơn nửa ngày, đã sớm đau lưng đau chân khó có thể chống đỡ, hiện tại được Hồng Văn xoa bóp như vậy, cảm giác cả người sảng khoái tay chân bủn rủn, quả thực linh hồn nhỏ bé muốn bay bổng.

Hồi lâu không xoa bóp cho ai, Hồng Văn cũng có chút ngứa nghề, lập tức trổ hết tài năng ấn nắn Bạch lão tiên sinh từ trên xuống dưới giống như nhào bột, chính mình cũng toát mồ hôi đầy người.

Hồng Văn xoa bóp hết sức chăm chú, hai vị Hoàng tử cũng xem vô cùng nhập tâm, hoàn toàn không chú ý bên ngoài đột nhiên chẳng còn động tĩnh gì.

“Tiên sinh, vài ngày tới hạ quan sẽ xoa bóp cho ngài thêm vài lần,” Hồng Văn hưng phấn đề nghị, “Ba ngày sau sẽ phối hợp với châm cứu...”

Chựng lại giữa câu vì chẳng thấy Bạch tiên sinh ừ hử gì, Hồng Văn vểnh tai lắng nghe, đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng ngáy rất nhỏ!

Đôi mắt Tam Hoàng tử trợn tròn xoe, cậu bé thật cẩn thận thò lại gần nhìn nhìn, kinh ngạc, vội ngoái đầu báo cho Hồng Văn: “Tiên sinh ngủ rồi, phụ hoàng!”

Tiên sinh ngủ rồi, phụ hoàng?!

Hồng Văn hết hồn hết vía, đột nhiên xưng hô lên chức kiểu gì muốn mạng thế này?!

Tuy nhiên, ngay sau đó, một giọng nói đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, rất oai phong, rất quen tai.

“Thật thoải mái như vậy?”

Hồng Văn và Ngũ Hoàng tử đồng loạt quay đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn mỹ mang theo điểm hoài nghi của Long Nguyên Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.