Thái Y Nhất Phẩm

Chương 36: Chương 36




Đăng trong nhà “bacom2” ở Wattpad

Paolo nhất quyết muốn vẽ một bức chân dung của Hồng Văn, cứ nhắc đi nhắc lại đôi mắt của Hồng Văn là một trong hai đôi mắt yên bình và trong trẻo nhất... mà y từng gặp trong nhiều năm qua.

Đôi mắt còn lại đến từ Trưởng công chúa Gia Chân.

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt độc đáo như Trưởng công chúa.” Có lẽ tiếng phổ thông chưa đủ thuần thục, hoặc có thể người phương Tây quá giàu cảm xúc, nên khi diễn tả, giọng nói Paolo hơi run rẩy, như thể sự cảm kích đang dâng đầy trong tim có khả năng tuôn tràn bất cứ lúc nào, “Nhiều cô gái ở đất nước chúng tôi không kết hôn cho đến độ tuổi đôi mươi, đáng lẽ các thiếu nữ thường hồn nhiên và hoạt bát, nhưng Trưởng công chúa lại có nét nghệ thuật rất độc đáo trong ánh mắt cô ấy, chứa đựng cả sự hồn nhiên của một thiếu nữ và trách nhiệm của một người trưởng thành, mềm mại mà cứng cỏi, cứng rắn nhưng mong manh... Nghe nói Trưởng công chúa đã có một đoạn đính hôn không may mắn, còn trải qua một cuộc chiến bi thảm. Ôi, Thượng Đế phù hộ cô ấy bình an về nhà! Có lẽ những trải nghiệm bất thường kia đã hình thành một cô gái tuyệt vời như vậy.”

Paolo hoa chân múa tay diễn tả, cố gắng đến mức mặt và cổ đỏ bừng, hẳn là lôi hết tất cả tiếng Hán học được từ khi vào triều Đại Lộc ra sử dụng.

Mã Lân kinh ngạc nhìn y, cảm thấy người nước ngoài này học tiếng phổ thông thật không tệ, hóa ra biết được nhiều từ đến thế!

Bức họa Trưởng công chúa Gia Chân chỉ còn thiếu đôi mắt, Paolo thở dài: “Triều Đại Lộc có câu thành ngữ gọi là 'Vẽ rồng điểm mắt', ý là sau khi vẽ nét cuối cùng, con rồng trong tranh sẽ sống lại. Câu này rất thú vị, tôi rất tâm đắc, nhưng tôi lo lắng không thể miêu tả hết vẻ mỹ lệ của Trưởng công chúa.”

'Họa là chết, người là sống', nếu muốn cô đọng thế giới nội tâm phong phú của một người lên một tấm vải nho nhỏ, nói dễ hơn làm.

Hồng Văn không hiểu cái gì nghệ thuật cái gì Thượng Đế, nhưng lại cảm thấy Paolo nói rất đúng. Đoạn văn dài bằng tiếng Hán với giọng điệu kỳ lạ giống như từng viên sỏi từ trên trời giáng xuống, đột nhiên chạm vào cảm xúc của Hồng Văn.

Tựa như các học giả thường đa sầu đa cảm tâm tư tỉ mỉ, những quan sát của Paolo rõ ràng rất sâu sắc và chi tiết, y nhìn Trưởng công chúa từ một góc độ hoàn toàn khác, thậm chí phức tạp hơn so với các họa sư địa phương của triều Đại lộc, từ đó có thể thấy được một Trưởng công chúa càng chân thật hơn.

Hồng Văn chậm rãi hít một hơi, trong lòng đột nhiên toát ra cảm giác chờ mong khó tả.

Anh chàng nhìn về phía bức họa của Trưởng công chúa Gia Chân: “Những bức họa hoàn thành sẽ đặt ở nơi này à?”

Paolo dùng sức hít ngược nước mũi vào trong, gật đầu trả lời với giọng mũi dày đặc: “Đúng vậy.”

Nơi làm việc của các họa sư cung đình cũng không khác gì nha môn, đều là một tòa nhà lớn, chẳng qua vì Paolo đến từ phương xa mà còn kiêm một số chức vụ nữa, Long Nguyên Đế mới đặc biệt sai người dọn ra một phòng nhỏ để y đặt tranh sơn dầu và các giáo án tiếng Anh do y biên soạn.

Chỉ cần tưởng tượng đến một ngày nào đó trong tương lai, bức chân dung của mình có khả năng sẽ được đặt trong cùng gian phòng với bức chân dung của Trưởng công chúa Gia Chân, dẫu rằng chỉ trong một góc không người biết đến, trong lòng Hồng Văn nhịn không được toát ra một tia mừng thầm.

Cảm xúc này như một hạt giống trồi lên khỏi mặt đất, lập tức đâm chồi nở lộc điên cuồng lan tràn, tựa chén rượu nồng thấm vào khắp ngũ tạng lục phủ, khiến hắn cảm thấy choáng váng.

Trên đường trở về, Mã Lân cứ lâu lâu lại ngoái đầu nhìn thằng nhóc: “Được một bộ chân dung mà cao hứng đến vậy à?”

Hồng Văn gật thật mạnh: “Rất cao hứng ạ!”

Mã Lân bật cười: “Đúng là đồ trẻ con...”

Hồng Văn cũng không giải thích, bước chân nhảy nhót một cách vô thức.

Tuyết lại rơi, dưới bức tường cung cao cao, tim anh chàng đong đầy một niềm hạnh phúc khó lòng giải thích, đi trong màn tuyết trắng xóa mà cảm thấy rất ngọt ngào. Bà còm đăng truyện ở wattpad.

*********

“Thái Hậu, nô tỳ đã điều tra xong rồi ạ. Trong mấy tháng qua, ngoại nam thường xuyên tiếp xúc với Trưởng công chúa tổng cộng có năm người.” Lý ma ma trở về bẩm báo cho Thái Hậu.

“Năm người nào?” Đang cúi đầu khảy lò sưởi, Thái Hậu thay đổi tư thế, dựa nghiêng trên gối gấm mềm mại, “Nói ra nghe xem!”

“Một người là Tạ Tước gia ạ,” Lý ma ma bắt đầu liệt kê, “Trưởng công chúa và Thục Quý phi là bạn tốt, Tạ Tước gia thường xuyên tiến cung thăm hỏi, cho nên thường xuyên gặp mặt.”

Thái Hậu cười: “Chưa nói đến tình cảm của hai vợ chồng Tạ Uẩn hiện giờ ngọt ngào như đường mật, Gia Chân và Tạ Uẩn lớn lên cùng nhau, nếu thực sự có ý kia, chẳng lẽ phải đợi đến bây giờ?”

Nói câu không xuôi tai, năm đó bà thật ngóng trông hai đứa nó có thể thành đôi, nếu chỉ hôn cho Gia Chân trước, không cần ngàn dặm xa xôi hòa thân nơi quan ngoại...

“Nô tỳ cũng nghĩ như vậy đấy ạ.” Lý ma ma cười, “Một người khác là thị vệ do bệ hạ ban cho Công chúa sau khi hồi kinh, nô tỳ cũng sai người hỏi thăm, là người tuân giữ bổn phận.”

Thái Hậu gật đầu: “Ừ, người nọ ai gia cũng gọi tới xem qua vài lần, xác thật không giống như có tình ý.”

Lý ma ma nói tiếp: “Người thứ ba là họa sư nước ngoài tên Paolo ạ. Bệ hạ kêu y vẽ bức chân dung cho Trưởng công chúa, y nói muốn quan sát tinh tế mới có thể bắt lấy thần vận, bằng không tuyệt đối không thể họa sống động. Bởi vậy suốt nửa tháng qua y cứ bám theo Công chúa tò tò như cái đuôi...”

Thái Hậu nhíu mày: “Chính là gã tóc vàng mũi to, đầu hói, ngôn hành cử chỉ có chút càn rỡ?”

“Đúng là y rồi ạ,” Lý ma ma gật đầu, nhắc tới người này cũng có chút không vui, “Y là người ngoại bang tới từ phía Tây, nói chuyện hành động chả có ý tứ gì, đôi mắt trâu cả ngày nhìn chằm chằm người khác, khen người này xinh khen người kia đẹp, miệng mồm cứ thơn thớt, còn khiến không ít tiểu cung nữ động lòng xuân cứ lon ton chạy tới lượn lờ gần họa các đấy ạ.”

Ngoài sân có những cành trúc và những tán cây tùng phủ đầy bông tuyết, trời vẫn liên tục đổ tuyết không ngừng, những cành cây mảnh khảnh từ từ trĩu xuống, phát ra tiếng kẽo kẹt vì gánh nặng bất kham, cuối cùng đột nhiên bật lên xốc tung đi những mảng tuyết đọng, tạo nên một trận mưa bông tuyết bay lả tả trắng xoá.

Thái Hậu hừ một tiếng, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ai gia sực nhớ trước đó y còn định truyền bá một loại tôn giáo nào đó phải không? Thờ phụng Thượng Đế?”

Lý ma ma đáp: “Đúng ạ, cái gì mà bác ái thương người, tuy nhiên bệ hạ đã sớm cắt đứt niệm tưởng của y.”

Nhớ tới vụ này, Thái Hậu cũng cười: “Hoàng đế thực biết đúng mực.”

Tiên đế thờ phụng Phật giáo, Long Nguyên Đế thờ phụng Đạo giáo, biết rất rõ những quanh co lòng vòng bên trong.

Đất đai, thuế má, ruộng vườn, dân cư...

Hiện tại không đề cập đến những vấn đề sâu xa hơn, triều Đại Lộc có giáo phái nguyên thủy là Đạo giáo, cũng có Phật giáo từ bên ngoài truyền vào, còn chưa đủ cho bá tánh thờ phụng hay sao? Hà tất phải lôi thêm một Thượng Đế gì đó tiến vào.

Thêm nữa, Thượng Đế ở xa tít tận phương Tây, lo liệu cho dân chúng bên đó cũng bận rộn quá rồi, rảnh đâu mà nhớ tới triều Đại Lộc chúng ta?

Đừng có nằm mộng!

Thái Hậu càng nghĩ càng không cao hứng, nêu ra điểm hoài nghi: “Người nước ngoài kia tóc không có mấy sợi, ánh mắt Gia Chân cao lắm mà.”

Sao có thể để ý loại này?

Lý ma ma thấp giọng thưa: “Tên Paolo kia khác hẳn với nam tử triều Đại Lộc chúng ta, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra đầy thúng, cũng chẳng biết e ngại là gì đâu ạ...”

Liệt nữ sợ triền lang ấy mà!

(Kiểu như “Gái chảnh sợ trai nhây” )

Thái Hậu đập tay xuống bàn: “Lát nữa sai một đứa canh chừng y chằm chằm, sau khi họa xong không cho phép y lại gần Trưởng công chúa. Còn hai người kia là ai?”

Lý ma ma lấy lại tinh thần: “Bẩm Thái Hậu, một người là Hà Thanh Đình Hà Viện phán...”

Lời còn chưa dứt, Thái Hậu phì cười: “Cái con mụ già này, nghe ngươi nói bậy bạ gì kìa, chắt trai chắt gái của Hà Viện phán đã lớn cỡ nào rồi đấy.”

Lý ma ma cũng cười: “Nô tỳ thấy ngài lo lắng sốt ruột suốt mấy ngày qua, muốn chọc ngài cười thôi ạ.”

Thái Hậu quả nhiên cười ngặt nghẽo một hồi, sau đó mới thúc giục Lý ma ma nói về người cuối cùng.

Lý ma ma ghé sát vào một chút, vô cùng thần bí thì thầm: “Lão nô nói câu thật lòng, lão nô cảm thấy vị này càng giống có gì gì hơn so với người nước ngoài ấy ạ.”

Thái Hậu nhướng mày: “Ai thế?”

“Là Hồng Văn của Thái Y Viện, chính là vị Tiểu Hồng Lại mục trông thật ưa nhìn,” Lý ma ma kể, “Lúc trước Trưởng công chúa và Tạ Tước gia cùng cậu ta chữa bệnh từ thiện ở hội chùa, sau đó gã Tiết Lương nhảy ra gây chuyện, Tiểu Hồng Lại mục trượng nghĩa ra tay rồi được Trưởng công chúa hỗ trợ bình ổn. Hai người hình như còn gặp nhau trong cung Thục Quý phi... Mấy hôm trước, chính là ngày Trưởng công chúa cầm mấy con chim lá trúc hồi cung, hai người còn dùng cơm trưa với nhau ở Tứ Hải Lâu ạ!”

Thái Hậu vỗ tay: “Khó lường thật!”

Đúng là càng nghe càng giống!

Hồi tưởng mấy ngày trước đây, chính mình còn ủng hộ cho Hồng Văn thăng chức, Thái Hậu cảm thấy có chút phức tạp.

Đây phải nói thế nào nhỉ?

Thấy Thái Hậu không lên tiếng một lúc lâu, Lý ma ma mơ hồ đoán được một chút, thử thăm dò: “Vậy lão nô cũng sai người nhìn chằm chằm?”

Thái Hậu vẫn không có động tĩnh.

“Hay là đuổi quách hắn luôn ạ?”

Thái Hậu rốt cuộc trợn trắng mắt lườm Lý ma ma một cái, tức giận mắng: “Vô duyên vô cớ đuổi người ta làm gì?”

Vừa nghe lời này, Lý ma ma mỉm cười: “Có thể thấy được Thái Hậu vẫn coi trọng cậu ta.”

Thái Hậu thở dài, không thể giải thích được cảm giác trong lòng.

Vốn dĩ bà cảm thấy Tiểu Hồng Lại mục kia tốt lắm, còn muốn đề bạt trọng dụng, nhưng nếu hắn thật sự nổi lên tâm tư với miếng thịt đầu quả tim của mình, thật nhiều sự tình lập tức biến vị.

Đây là muốn đoạt lấy nữ nhi của mình chứ gì!

Đáng giận!

“Theo lão nô thấy, ngài không cần quá mức lo lắng đâu ạ, đây cũng mới là suy đoán mà thôi, lỡ như chỉ là chuyện trùng hợp thì sao?” Lý ma ma an ủi.

Thái Hậu xua xua tay: “Ngươi không cần dỗ ta, ta cũng là người từng trải, nếu không biết thì thôi, nhưng hôm nay đã biết, suy nghĩ tỉ mỉ thì thấy rất nhiều dấu vết để lại.”

Do mình sơ ý.

Gia Chân nhìn hiền hoà, nhưng thật ra là người lạnh lùng và cô độc, đâu bao giờ nghe con bé nói giúp ai? Nhưng hôm ấy đặc biệt nói tốt cho Hồng Văn. Khổ nỗi lúc ấy mình vẫn chưa hay biết gì, cảm thấy đứa nhỏ này hiếu thảo, cứ tưởng con bé muốn hùa theo ý mình...

“Ngài là Thái Hậu, chút việc nhỏ này có gì đáng sầu lo ạ?” Lý ma ma gọi người cầm đến một cái lò sưởi tay khác, “Nếu thật sự không thích nhưng lại muốn giữ nhân tài này, vậy thì cứ chỉ hôn cho Trưởng công chúa một lần nữa là được.”

“Ngươi cũng coi như nhìn con bé lớn lên, chẳng lẽ không biết tính tình của nó? Lúc trước vì quốc gia nên con bé đành chấp nhận hòa thân, hiện giờ nếu quả thật bị chỉ hôn cho một phò mã không hợp ý, chắc chắn con bé thà cắt tóc làm ni cô!” Thái Hậu rất âu sầu.

Sinh con sinh cái đều là nợ!

Hơn nữa, hiện giờ trong kinh tất cả thiếu niên ưu tú tuổi tác thích hợp đều đã lập gia đình, thỉnh thoảng có mấy đứa chưa từng định hôn phối lại là 'bùn nhão không thể trét tường', bà đâu nỡ lòng nào đẩy nữ nhi vào hố lửa?

“Qua năm mới chính là kỳ thi mùa xuân, ít nhất sẽ có ba trăm tiến sĩ, đều là văn hay chữ tốt, chi bằng chờ đến lúc ấy xem sao? Nếu quả thật có thiếu niên anh tuấn tiêu sái văn tài nổi bật, đợi yết bảng xong là chúng ta bắt rể!” Lý ma ma hiểu rõ tâm tư Thái Hậu, thấy bà im lặng cũng thở dài: “Thật sự mà nói, Tiểu Hồng Lại mục đúng là không tệ đâu ạ. Bộ dáng thì khá quá rồi, hiếm có là nhân phẩm cũng tốt. Tuy nhỏ hơn Trưởng công chúa nửa tuổi nhưng lại biết cách chăm sóc người khác, tới đây hơn nửa năm mà không nghe ai chê bai điều gì...”

Thái Hậu tuy không lên tiếng nhưng vẫn lắng nghe, thấy Lý ma ma không nói nữa bèn nhịn không được thúc giục.

Lý ma ma cười: “Cậu ta chỉ có một vấn đề: Xuất thân không tốt. Nghe nói là đứa trẻ bị vứt bỏ, từ nhỏ được sư phụ cõng chung với hòm thuốc nuôi lớn, chưa từng học hành chính quy...”

Người lớn tuổi dễ mềm lòng, Thái Hậu buông tiếng thở dài: “Đúng là đứa nhỏ mệnh khổ, tự mình có thể đạt đến trình độ hôm nay quả thật đáng khen.”

Trên đời người nghèo khổ rất nhiều, chín mươi chín phần trăm đều thành người vô danh, sinh ra tầm thường chết không ai biết. Cực kỳ hiếm có một thiếu niên mười mấy tuổi có thể tả xung hữu đột thoát khỏi vòng vây của số phận, dựa vào chính bản thân đứng vững gót chân ở Thái Y Viện.

Lý ma ma bưng chén trà nóng tới: “Đúng vậy ạ, thật ra trông lên mấy thế hệ trước, ai lại không phải là người chân đất? Cái khó là phải tự mình biết cầu tiến, bằng không cho dù tổ tiên để lại núi vàng núi bạc thì hậu thế vẫn có thể suy đồi.”

Thái Hậu thầm chấp nhận, đang định gật đầu chợt nhận thấy có gì đó không đúng: “Con mụ già này, hóa ra là thay người ta nói chuyện phải không?”

“Lão nô dĩ nhiên luôn hướng về Thái Hậu và Trưởng công chúa,” Lý ma ma kêu oan, “Hiện giờ xem ra chuyện này tuy chưa xác định, nhưng coi bộ cũng phải sáu bảy phần mười, tốt nhất nên lập kế hoạch cho sớm đi ạ. Nếu chúng ta đoán sai thì đó chỉ là hiểu lầm, còn nếu lơ đãng đoán đúng, chẳng phải chúng ta nên lên kế hoạch cho bước kế tiếp càng sớm càng tốt? Chẳng lẽ chúng ta định đến phút cuối mới chia lìa đôi lứa?”

Thái Hậu không nói nên lời.

Thật ra nếu suy xét kỹ thì thân phận chỉ là thứ yếu.

Cái gọi là thân phận đắt rẻ sang hèn chẳng phải chỉ dựa vào một câu nói của Hoàng đế, ngay cả Trạng Nguyên Bảng Nhãn gì đó chẳng phải cũng là cá vượt Long Môn để đạt được thành tựu?

Nếu xét về học vấn, kẻ có học chưa nhất định biết cách làm người, xuyên suốt các triều đại những kẻ văn nhã bại hoại bộ ít lắm sao? Ngay cả văn võ triều đại này, năm nào mà chẳng lôi ra mấy kẻ?

Có thể thấy được quý hiếm nhất chính là nhân phẩm.

Hôm nay Thái Hậu thở dài không biết bao nhiêu lần: “Chuyện này ngươi chú ý đừng để tiếng gió lùa ra ngoài, chỗ Hoàng đế cũng không cần đề cập. Hãy để ai gia suy nghĩ cẩn thận cái đã, ngươi cũng sai người âm thầm lưu ý.”

Được rồi, trước tiên quan sát kỹ hẵng tính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.