Thái Y Nhất Phẩm

Chương 46: Chương 46




Đăng trong nhà “bacom” ở Wattpad

Long Nguyên Đế ra lệnh một tiếng, Đài ty nha môn lập tức dốc toàn lực xuất quân, bao vây chặt chẽ Thiên Ngoại Lâu ba vòng trong ba vòng ngoài.

Có người định đến mua vui, vừa tới cửa thấy tình thế không ổn muốn thụt lùi, mới nhấc chân đã bị nha dịch bắt giữ. Nha dịch âm trầm phán: “Tới cũng đã tới rồi, hà tất vội vàng bỏ đi?”

Dứt lời, trực tiếp lôi mấy người đó tập trung một chỗ, chọn ra hai người để thẩm vấn.

Có khách nhân bị kinh động nổi trận lôi đình từ trên lầu thò đầu xuống, quần áo xộc xệch mắt đỏ ngầu quát mắng: “Ồn ào gì thế, phá tan hứng thú của ông đây, biết ông mày là ai không?”

Người cầm đầu nha dịch ngước đầu lên cười khẩy: “Chần chờ gì nữa, có người bản thân là ai mà quên bén mất rồi, còn trơ mặt ra hỏi chúng ta, mau đến giúp hắn!”

Vừa dứt lời, hai nha dịch hùng dũng như lang tựa hổ dẫm lên bậc thang phi thân lên lầu, một trái một phải xốc nách gã đang kêu lôi xềnh xệch xuống.

Gã nọ lúc nãy cực kỳ càn rỡ, nhưng vừa thấy rõ quan bào đỏ tím của Đài ty nha môn thì độ cuồng ngạo giảm đi hơn phân nửa, rồi nghe một người giơ lệnh bài cười lạnh nói: “Chúng ta phụng hoàng mệnh phá án, ai dám to gan ngăn trở thì xử theo tội đồng mưu. Không biết các hạ có cao hơn Hoàng Thượng?!”

Có cao hơn Hoàng Thượng...

Câu nói tru tâm đến thế khiến gã nọ người đầy mùi rượu đều hóa thành một thân mồ hôi lạnh, nháy mắt tỉnh táo.

“Ta...”

Đội Đài ty nha môn chịu trách nhiệm dẫn đầu hành động này gọi là Kinh Dực Vệ, tương tự võ quan mang binh của nha môn địa phương, cái tên mang hàm ý “Cánh chim bảo hộ kinh thành“. Thủ lĩnh đương nhiệm của Kinh Dực Vệ họ Chu, khoảng ba mươi tuổi, coi như tuổi trẻ đầy triển vọng. Thế nhưng ngày thường Chu đại nhân tự đắc và kiêu hãnh bao nhiêu thì hiện tại nôn nóng bất an bấy nhiêu.

Trước khi ra cửa ngài cục trưởng đã nhắc nhở: “Hiện giờ an nguy của toàn bộ Đài ty nha môn chúng ta đều nằm trong khoảnh khắc này. Nếu mọi người đồng tâm hiệp lực dĩ nhiên là tốt; nhưng nếu ai hơi có sơ sẩy, nhẹ thì lăn về quê quán, nặng thì bị biếm xa mấy ngàn dặm nơi hoang vu rét lạnh chim không thèm ỉa...”

Chuyện tới nước này, cục trưởng cũng rối bời không biết tính sao, rốt cuộc nên từ quan trở thành tay trắng lui về quê quán tốt hơn, hay là tạm thời chịu đựng nỗi khổ bị giáng chức, dù gì vẫn còn hy vọng tương lai được phục khởi?

“Có chuyện gì ồn ào vậy? Sao lại làm phiền quý ngài đại giá quang lâm thế ạ?” Khi đang nói chuyện, một phụ nữ xinh đẹp uốn éo đi xuống lầu, thấy nha dịch dàn trận trong sảnh bị hù giật nảy mình nhưng lập tức bình tĩnh lại, cười nịnh nọt tới hỏi nguyên nhân.

Người có thể vững chân kinh doanh ở kinh thành đương nhiên có vài phần bản lĩnh, tú bà này vẫn còn dáng người quyến rũ, xưa nay thấu tình đạt lý. Nếu vào ngày thường, Chu Kinh dực chắc hẳn sẽ đùa giỡn vài câu với bà ta, nhưng lúc này chỉ cần nghĩ đến mình có thể bị biếm ba ngàn dặm bất cứ lúc nào bèn nổi trận lôi đình, hận không thể tìm cho được đầu sỏ gây tội xách ra bầm thây vạn đoạn, làm gì còn hứng thú tán chuyện!

Ông ta xua xua tay ra hiệu cho người áp giải gã cuồng đồ sang một bên chờ xét xử, nghiêm mặt ra lệnh cho tú bà: “Hãy kêu hết người của ngươi tập trung trong sảnh này, danh sách nhân viên cũng đem tới, nếu chạy mất một kẻ nào, ngươi chính là đầu sỏ!”

Nụ cười của tú bà kia cứng đờ, định hỏi thăm tiếp nhưng Chu Kinh dực đẩy bà ta ra, đầu tàu gương mẫu lên lầu: “Lục soát cho ta!”

Người Đài ty nha môn đột nhiên xông vào, nếu Bình Quận Vương thật sự trúng chiêu ở chỗ này, tất nhiên có thể khiến bọn tội phạm trở tay không kịp.

Thiên Ngoại Lâu tức khắc thành một mảnh 'binh hoang mã loạn', có rất nhiều nhân vật tự xưng thân phận cao quý nhảy ra kêu gào, Chu Kinh dực giơ tay đánh ngốc một kẻ to mồm, sau đó tóm hết không chừa người nào, trói lại toàn bộ cùng với gã la hét ban nãy thảy vào một góc.

Lúc này mấy gã kia rốt cuộc ý thức được, hóa ra bình thường Long Nguyên Đế ôn hòa bao nhiêu nhưng chung quy vẫn là đế vương, 'Thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông', chỉ một trận nhỏ như vậy đâu đáng là gì?

Nửa canh giờ sau.

“Đại nhân, mọi người đều ở chỗ này.”

Chu Kinh dực gật đầu: “Được, ngươi dò theo danh sách thẩm tra đối chiếu một lần, không được bỏ sót. Thẩm tra tên họ quê quán của tất cả khách nhân ghi vào hồ sơ, bắt bọn họ lăn dấu tay.”

Lúc này người trong Thiên Ngoại Lâu được phân thành ba nhóm:

Một là những người làm công hoặc sai vặt khắp nơi trong Thiên Ngoại Lâu, hai là các ca kỹ bán nghệ, cuối cùng là một đám khách nhân tới tìm hoan mua vui. Truyện Full

Chu Kinh dực một tay kéo lại chiếc ghế dựa oai phong ngồi xuống: “Hôm qua Bình Quận Vương tới đây, ai tiếp khách? Trong bữa tiệc còn có ai?”

Bình Quận Vương?

Đám người xôn xao một trận, có gã sai vặt lên tiếng: “Là Ngọc Tiên cô nương ạ!”

Trước khi tới đây Chu Kinh dực đã biết là Ngọc Tiên, lúc này thấy gã sai vặt ăn ngay nói thật, trong lòng hơi trấn định, lại cao giọng hỏi: “Ai là Ngọc Tiên?”

Một nữ tử mảnh mai mặc xiêm y trắng từ trong đám người bước ra, dịu dàng thi lễ: “Nô gia chính là Ngọc Tiên ạ.”

Mái tóc cô ta đen dài như thác nước, chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định một nửa mái tóc được búi lỏng lẻo, còn hơn phân nửa mái tóc xõa trên vai, suối tóc đen óng ả làm nổi bật làn da trắng mịn, ánh mắt long lanh tựa sóng nước hồ thu, eo thon uyển chuyển như cành liễu. Tuy Chu Kinh dực đang tức giận nhưng cũng phải thầm khen quả nhiên là mỹ nhân xuất chúng, chẳng những không giống kỹ nữ mà ngược lại trông như tiểu thư khuê tú, khó trách đàn ông tranh nhau bâu vào.

Tuy nhiên khoảng khắc này Chu Kinh dực thực sự không có tâm tư 'thương hương tiếc ngọc', tiếp tục đen mặt hỏi ngày đó tham gia yến hội còn có ai.

Ngọc Tiên cũng phối hợp, xoay người chỉ ra bốn khách nhân trong đám người, nói còn mấy khách nhân khác hôm nay không tới.

Chu Kinh dực sai người tách bốn khách nhân ra thẩm vấn, cuối cùng hỏi ra một danh sách hoàn chỉnh, lập tức lao tới các nơi trong kinh thành bắt người.

Tú bà thấy hành động sấm rền gió cuốn của Kinh Dực Vệ làm tim đập thình thịch, có ý định lôi kéo làm quen Chu Kinh dực nhưng lại bị mặt lạnh dọa lui, trái lo phải nghĩ một hồi bèn căng da đầu hỏi: “Đại nhân, không biết nô gia có thể giúp được gì chăng?”

Sự tình liên lụy đến Bình Quận Vương, lại do Hoàng Thượng đích thân hạ lệnh, muốn để 'chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không' cũng chẳng được, thậm chí còn chả dám nhờ cậy mấy vị khách cao quý giúp đỡ.

Hiện tại chỉ cầu Bình Quận Vương không gì trở ngại, bằng không...

Kinh thành phồn hoa nên cũng nhiều người thành tinh, Chu Kinh dực hàng năm giao tiếp với những người này, dĩ nhiên đầu óc cũng linh hoạt hơn người bình thường, chỉ cần liếc qua tú bà một cái là nhìn thấu ngay tâm tư bà ta: “Không ngại tặng cho ngươi một câu, Thiên Ngoại Lâu này ngươi đừng mong tiếp tục mở cửa. Chuyện tới nước này chỉ còn một con đường để đi, đó là thành thật khai hết, phàm có chút giấu giếm nào, hai mươi tám bộ dụng cụ tra tấn đang chờ sẵn ở nha môn!”

Vừa nghe vậy, tú bà tức khắc như rớt vào động băng.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ Bình Quận Vương đã chết?

Chu Kinh dực nhíu mày, thầm nghĩ đầu óc các bà các chị nhảy số thật mau.

Tuy nhiên ông ta cũng lười đính chính, đơn giản mặc kệ tú bà ở một bên tự mình dọa mình.

Dọa chút cũng khá tốt, rất nhiều phạm nhân đều vì vậy mà khai tuốt.

Ước chừng hai khắc sau, một nha dịch nâng một chiếc hộp vội vã chạy xuống: “Đại nhân, tìm được Tiêu Dao Đan rồi ạ.”

Chu Kinh dực đứng bật dậy, đoạt lấy cái hộp mở ra xem, bên trong quả nhiên là mấy chục viên thuốc màu đỏ nhỏ bằng đầu ngón út, lăn tròn theo động tác của ông ta, thỉnh thoảng phản chiếu ánh sáng yếu ớt.

Ông ta đóng sập nắp hộp, cao giọng ra lệnh: “Thiên Ngoại Lâu phạm pháp, trói tất cả mang đi!”

Tú bà kia sợ hãi dụng cụ tra tấn của Đài tư nha môn, tức khắc thét chói tai kêu oan, đồng thời la hét gọi người đi tìm đại nhân nào đó cầu tình. Chu Kinh dực đá bà ta một cú ngã lăn trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống quát hỏi: “Khách của ngươi ở chỗ này công nhiên sử dụng Tiêu Dao Đan, ngươi dám nói bản thân không biết gì?”

Tú bà mặt xám như tro tàn.

Dĩ nhiên bà ta biết chứ, nhưng bà ta cứ nhắm mắt làm liều đấy thôi.

Chu Kinh dực hỏi thủ hạ: “Tiêu Dao Đan lục soát được từ phòng nào? Chủ nhân là ai?”

Lục soát ra Tiêu Dao Đan chưa thể coi như xong, nếu không tìm hiểu nguồn gốc bắt được người chế tạo, ngày sau sẽ có Thiên Ngoại Lâu thứ hai, thứ ba, hậu hoạn vô cùng.

Khi nha dịch hô lên danh tính trên thẻ bài treo ngoài phòng, một ca kỹ mặc váy đỏ kêu thất thanh: “Không phải nô gia, nô gia không có thứ này đâu ạ! Đại nhân, nô gia bị oan!”

Làm việc ở nha môn nghe được nhiều nhất chính là tiếng kêu oan, nhưng rốt cuộc tám chín phần mười tra ra đều chả phải oan uổng gì, Chu Kinh dực lạnh lùng nói: “Bản quan sẽ tự điều tra có oan hay không, người đâu, giải đi!”

Mòi vào wattpad thăm nhà bà còm. Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử; trong quốc gia này, dân nào không phải là dân của Thiên tử, một khi đế vương quyết tâm muốn làm chuyện gì, tuyệt đối không tồn tại bất cứ lực lượng nào có thể ngăn cản.

Trong vòng hai ngày ngắn ngủn, toàn bộ kinh thành to lớn đều bị lục soát từng ngõ ngách, tất cả những người tham gia bữa tiệc có mặt Bình Quận Vương đều lần lượt bị đưa đến Đài ty nha môn, tổng số lên tới năm mươi sáu người.

Trong đó, hơn ba mươi người là học sinh có công danh, còn lại đều là quan chức quyền quý trong kinh thành và con cháu, có thể nói đây là một bữa tiệc điển hình của giới thượng lưu.

Long Nguyên Đế thậm chí còn nhìn thấy trong danh sách có sáu bảy nhân tài tiếng tăm lừng lẫy mà các đại thần gần đây đã tiến cử, ánh mắt đột nhiên tối sầm.

Trụ cột tương lai mà ngài hằng mơ ước hóa ra là kẻ nghiện dùng Tiêu Dao Đan!

Long Nguyên Đế không khỏi từ đó suy ra, các đại thần tiến cử đám học sinh kia có biết vụ này hay không? Nếu bọn họ biết, liệu họ cũng sẽ lén lút dùng Tiêu Dao Đan không?

Mỗi ngày trẫm đều tiết kiệm ăn cỏ ăn trấu sợ cô phụ kỳ vọng của tổ tiên và bá tánh, thế mà các ngươi... các ngươi ở bên ngoài tha hồ ăn chơi đàng điếm!

Còn quang minh chính đại dùng cấm dược!

Càng nghĩ càng giận, Long Nguyên Đế vốn luôn tằn tiện cuối cùng nhịn không được phải nổi trận lôi đình, đập nát hết một đám đồ trưng bày trong cung.

Bởi có rất nhiều con cháu đại thần quyền quý là đồng phạm, những quan viên đó đều sợ xanh mặt, suốt đêm viết tấu chương thỉnh tội; thỉnh thoảng có mấy kẻ bị tình thân khiến đầu óc hôn mê, khóc lóc thảm thiết muốn cầu Long Nguyên Đế giơ cao đánh khẽ.

Sự tình phát triển đến mức này, làm sao có thể giơ cao đánh khẽ? Long Nguyên Đế cố kiềm chế không đại khai sát giới là đã tốt tính lắm rồi.

Ngài không chợp mắt hai ngày hai đêm, kêu tất cả đại thần có liên quan tiến cung mắng xối xả, một lúc biếm chức luôn năm vị quan là việc trước nay chưa từng có.

Tuy nói với bên ngoài về nhà sám hối, nhưng thánh chỉ vừa ban ra thì lập tức có quan viên được điền vào thay thế. Trừ khi kẻ tới sau phạm sai lầm bị mất chức, nếu không, ngày quay lại phục chức của vài vị đại nhân bị đóng cửa ăn năn có vẻ xa xôi không bóng dáng, trên thực tế coi như bị phế truất thành bình dân không thể nghi ngờ.

Nhưng bất luận thế nào, “đóng cửa ăn năn” vẫn dễ nghe hơn “mất chức“.

Ngoại trừ một số quan viên đích thân đi Thiên Ngoại Lâu dùng Tiêu Dao Đan nên trực tiếp bị mất chức vĩnh viễn không thể phục khởi, Long Nguyên Đế đã để lại chút mặt mũi cuối cùng cho các thần tử có con cháu phạm sai lầm.

Long Nguyên Đế xưa nay cai trị nhân từ, đối đãi các thần tử cũng hiền hoà, xử trí lôi đình như vậy thật sự trước giờ chưa từng có.

Ngài bình thường không phát hỏa nhưng một khi nổi giận càng dọa người, cả triều văn võ đều run rẩy, sợ kẻ xui xẻo kế tiếp chính là mình.

Quan viên nào không phạm sai lầm còn đỡ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, khổ thay cho những vị quan không quá trong sạch, thật là nuốt không trôi ngủ không yên.

Vào thăm nhà bà còm ở wattpad. Thái Hậu sợ Long Nguyên Đế tức giận đến mức hại thân, bèn kêu Thái Y Viện cử người xem mạch hai lần một ngày, vừa nhắc nhở vừa ép buộc ngài phải dùng cơn đúng bữa, chỉ mong không khiến thân thể bị suy sụp.

Tuy là như vậy, mắt thường có thể thấy được Long Nguyên Đế vẫn gầy rộc, hiển nhiên bị chọc giận không thể kiềm được.

Hôm nay đến phiên Hồng Văn đến bắt mạch, Long Nguyên Đế không kiên nhẫn xua xua tay: “Trẫm biết bản thân không có bệnh.”

Hồng Văn kiên trì: “Mấy ngày qua bệ hạ không chú ý ẩm thực điều độ, mặc dù có Thái Hậu thúc giục vẫn dùng cực ít, nên xem mạch ạ.”

Thấy Long Nguyên Đế vẫn không phối hợp, Hồng Văn ngẫm nghĩ rồi bẩm: “Vi thần cũng biết bệ hạ bị tâm bệnh, có một số điều giữ mãi trong lòng không thể tuôn ra. Nếu bệ hạ không chê vi thần ngu dốt...”

Hồng Văn còn chưa nói xong đã nghe Long Nguyên Đế thở dài, giọng điệu mang theo vài phần chán nản: “Trẫm làm không tốt hay sao?”

Hồng Văn lắc đầu: “Ngài đã làm rất tốt rồi ạ.”

Lời này tuyệt đối không trộn lẫn chút xíu nịnh bợ nào. Cứ nhìn qua một loạt sử sách, đế vương giống Long Nguyên Đế nghiêm khắc kiềm chế bản thân suốt mười năm từ khi lên ngôi thật không có mấy vị.

Long Nguyên Đế đi đến bên cửa sổ, vịn khung cửa tiếp tục thở dài: “Cả tiền triều và bổn triều đều ban lệnh rõ ràng nghiêm cấm Tiêu Dao Đan, những kẻ đó học đủ loại sách thánh hiền, còn có con cháu quan viên, thế mà không thèm để tâm lời nói của trẫm. Có thể thấy được ngày thường bọn họ cung kính và khiêm tốn đều là giả vờ.”

Chính vì thế, ngài thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải bản thân không đủ tư cách làm đế vương? Bằng không, vì sao các thần tử ngài nhìn trúng đều nói một đàng làm một nẻo?

Hồng Văn suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: “Có lẽ bệ hạ cũng biết câu nói 'Rồng sinh chín con, mỗi con một khác' phải không ạ? Thiên hạ rộng lớn, người có học nhiều biết bao nhiêu? Quan viên trong triều nhiều cỡ nào? Bệ hạ nói vậy đâu khác gì 'một gậy tre đánh nghiêng cả thuyền' ạ? Nếu vì một người phạm lỗi mà bực bội hết chín người còn lại, vậy thì chín người luôn tuân thủ kỷ pháp, thiệt tình kính yêu bệ hạ sẽ nghĩ thế nào?”

Long Nguyên Đế dĩ nhiên biết lý lẽ này, nhưng sự việc phát sinh ngay trong triều đại dưới tay mình thực sự như kim châm vào tim, khó tránh khỏi chui rúc vào sừng trâu.

Hiện tại có người nhảy ra chỉ rõ, ngài thật như tìm được bậc thang để xuống núi, rốt cuộc trong lòng dễ chịu hơn.

Long Nguyên Đế liếc Hồng Văn một cái, vừa định tiếp tục mở miệng thì nghe Vạn Sinh tới báo Trưởng công chúa Gia Chân đến thăm.

Gặp em gái ruột luôn rất tốt, vẻ mặt Long Nguyên Đế nháy mắt vui hơn: “Bên ngoài lạnh lẽo, mau để nàng tiến vào.”

Vừa dứt lời, Trưởng công chúa Gia Chân đã cười khanh khách xuất hiện: “Muội biết Hoàng huynh chưa bao giờ bắt muội giữ lễ nghi cầu kiến như người ngoài, cho nên không đợi Vạn công công hồi bẩm xong, muội đã tự tiến vào.”

Long Nguyên Đế thích nhất cô em gái này, tự nhiên thấy nàng làm thế nào cũng ổn, lập tức cười ha hả: “Như vậy tốt nhất, mang cho trẫm gì thế?”

“Dĩ nhiên là một mảnh tâm ý của muội,“ Trưởng công chúa Gia Chân nghịch ngợm đáp, nhìn sang Hồng Văn hỏi, “Hồng Thái y, sức khỏe Hoàng huynh thế nào?”

Hồng Văn vừa thấy nàng là tim đập rộn ràng, nhưng ngại trước mặt Long Nguyên Đế không dám biểu lộ, lập tức hành lễ nghiêm trang đáp: “Bệ hạ ngủ không an ổn, lại không ăn uống điều độ, luôn suy nghĩ lo âu, mấy ngày qua gầy rộc đi so với người khác phải mất cả năm, xin Công chúa khuyên nhủ thêm!”

Bị bóc trần trước mặt em gái, Long Nguyên Đế thẹn quá thành giận: “Làm càn! Đừng nói hươu nói vượn hù dọa Công chúa.”

Trưởng công chúa Gia Chân nhíu mày: “Người mở miệng hỏi chính là muội, Hoàng huynh cần gì giận chó đánh mèo? Coi bộ thần muội này đã chọc ngài tức giận, nếu đã thế, thần muội cáo lui là được.”

Dứt lời quả nhiên xoay người bỏ đi, đi được vài bước lại quay đầu bảo Hồng Văn: “Hồng Thái y bị bổn cung liên luỵ, ở lại nơi này chờ bị chém đầu hay sao? Còn không mau theo bổn cung, tốt xấu gì cũng còn có thể giữ được cái mạng.”

Nghe em gái tự xưng thành bổn cung, Long Nguyên Đế nháy mắt chột dạ, đành phải hạ mặt mũi dỗ dành: “Là Hoàng huynh sai, muội đừng giận.”

Trưởng công chúa Gia Chân hừ một tiếng, hất cằm nhìn lên trời: “Hoàng huynh là chân long thiên tử, tùy tiện phát hỏa lúc nào chả được? Thần muội đâu dám giận dỗi.”

[Vậy mà không dám giận dỗi, tính tình nóng đến mức nóc nhà sắp nổ tung rồi kìa,] Long Nguyên Đế thầm nghĩ.

Trưởng công chúa Gia Chân thấy chuyển biến tốt liền thu, thở dài: “Hoàng huynh là vua một nước, trên có mẫu hậu dưới có phi tần, theo lý thuyết lời này không đến phiên muội nói, nhưng Hoàng huynh cũng thực sự nên bảo trọng thân thể, người bên ngoài gây họa mà lại khiến mình tức điên hại thân là kiểu gì vậy?”

Dừng một chút rồi chỉ vào Hồng Văn nói tiếp: “Hơn nữa, người Thái Y Viện phụng mệnh hành sự, Hồng Thái y chịu mở miệng khuyên bảo chính là mang theo tấm lòng chân thành, không giống hạng người 'khẩu phật tâm xà' chỉ biết nịnh bợ Hoàng huynh. Ngài không ngợi khen người ta thì thôi, sao còn 'giận chó đánh mèo' thế này?”

Một hơi tuôn ra khiến Long Nguyên Đế mặt già ửng đỏ: “Thôi, là trẫm có lỗi, người đâu, Thái y Hồng Văn trung thành đáng khen, ban trăm lượng bạc trắng.”

Hồng Văn: “???”

Phát tài ngoài ý muốn?!

Long Nguyên Đế nhìn sang Trưởng công chúa Gia Chân: “Thế nào, hết giận chưa?”

Trưởng công chúa Gia Chân khịt mũi: “Thần muội nào dám tức giận. Đây là bệ hạ thưởng phạt phân minh mà thôi, có liên quan gì đến muội?”

Nghe giọng nàng hòa hoãn trở lại, Long Nguyên Đế mỉm cười: “Được rồi, muội nói thế nào đều được. Nào, huynh muội chúng ta ngồi xuống trò chuyện!”

Trưởng công chúa trề môi, giọng điệu trêu chọc: “Muội chỉ phụng mệnh mẫu hậu lại đây xem Hoàng huynh thế nào, bây giờ thấy huynh không sao thì nên cáo lui. Mấy vụ tâm sự gì đó nên ban phát cho những vị mỹ nhân mới tiến cung mà bị cô đơn kìa...”

Long Nguyên Đế chỉ vào nàng cười mắng: “Giỏi nhỉ, hiện giờ lá gan muội càng lớn rồi, dám trêu chọc Hoàng huynh.”

Trưởng công chúa Gia Chân hất mặt, vô cùng kiêu kỳ nói với Hồng Văn: “Được rồi, bệ hạ không nguyện ý chẩn mạch thì thôi. Hiện giờ bệ hạ đã nghĩ thông, tự nhiên mọi thứ sẽ ổn. Lát nữa nếu Thái Hậu hỏi đến, cứ bẩm báo là ta nói vậy.”

Hồng Văn cười hành lễ: “Đa tạ Trưởng công chúa săn sóc.”

Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu: “Đừng lảng vảng ở chỗ này, khanh cũng cáo lui thôi.”

Hồng Văn quay đầu lại xin chỉ thị Long Nguyên Đế, vẻ mày ngài trông thư giãn hơn nhiều, hiển nhiên khúc mắc đã được hóa giải: “Lui ra đi, cứ chiếu theo Trưởng công chúa mà nói.”

Nếu rời khỏi Kỳ Lân Điện cùng lúc, không tránh khỏi cũng kết bạn mà đi.

Vừa rồi Trưởng công chúa Gia Chân nói có vẻ thờ ơ, thật ra rất quan tâm cho Long Nguyên Đế, hỏi kỹ càng từng tình trạng vô cùng tỉ mỉ, xác nhận không có gì trở ngại mới yên tâm, nhíu mày than: “Vị kia thật không bớt lo, sắp Tết nhất mà náo động ra sự cố này, chọc cho mẫu hậu và Hoàng huynh đều không thể an tâm.”

Nàng xưa nay không thích cách sống của Bình Quận Vương, từ khi sinh ra đã hưởng thụ vinh hoa phú quý, thế mà trước nay không chịu gánh vác một chút chức trách nào, chỉ biết ăn nhậu chơi bời.

Thật là uổng phí một thân nam nhi!

Lần đầu tiên Hồng Văn thấy Trưởng công chúa Gia Chân rõ ràng biểu lộ không thích một người đến thế, hơn nữa người này là anh trai cùng cha khác mẹ, không khỏi hơi kinh ngạc. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy cũng có lý.

Trưởng công chúa Gia Chân tuy là nữ tử nhưng lại dám làm những việc dũng cảm mà rất nhiều nam nhi không dám làm, có thể coi trọng Bình Quận Vương mới thật sự kỳ quái.

Trưởng công chúa Gia Chân thở dài, nhìn bầu trời âm u mà nỗi lo dâng trào: “Giông bão sắp kéo đến...”

Con đường cung cấp Tiêu Dao Đan một ngày chưa điều tra ra, trong kinh thành và trong triều đình một ngày không được thái bình. Nếu thật liên lụy đến người quan trọng, tất nhiên triều đình sẽ chấn động, dẫn đến bá tánh và quốc gia đều không được an bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.