Thâm Cung Kế

Chương 10: Chương 10: Liên hoàn kế




Edit: Chiêu Hoàng Thái phi

Beta: Nga Hiền dung

Tiết tử

Cái gọi là liên hoàn kế, tức là tính mấy kế sách, từng người thay nhau liên tục tiến hành.

Cao hơn một bậc, chính là một kế làm cho địch mệt mỏi, một kế tấn công địch, kế kế nối tiếp nhau, không thể công cũng không thể phá.

1. Tuyển tú

Mỹ nhân như mây.

Một nhóm tú nữ đang đứng dưới Kim Loan điện, ai cũng dung sắc [1] xinh đẹp, đoan trang thanh nhã. Tuyển tú ba năm một lần, Thư Thái phi tự mình lo liệu, hễ là nữ nhi của viên quan từ chính thất phẩm trở lên, từ mười ba đến mười bảy tuổi đều vào cung dự tuyển.

[1] Dung sắc (容色): dung mạo và vẻ mặt.

Thư Thái phi mời Mạch Ca cùng tham dự điện tuyển. Mạch Ca tuy là Tần vị, vốn không có tư cách, nhưng vì sinh được Hoàng tử duy nhất, nên thân phận khác biệt, Mạch Ca cũng không từ chối.

Trong nhóm tú nữ người hút mắt người khác nhất, là người đứng giữa Ân Văn Kỳ.

Chỉ với họ Ân này thì đã định trước thân phận tôn quý của nàng sau này. Nàng là đích nữ của Trấn Nam vương Ân Huy, Thư Thái phi là cô cô ruột của nàng, đương kim Hoàng thượng cũng là biểu ca của nàng.

Năm năm tuổi nàng theo mẫu thân rời kinh, đoàn tụ với Trấn Nam vương ở biên cảnh phía Nam. Khí hậu khô hanh không tổn thương đến da thịt, ngược lại trổ mã lại càng thêm kiều mị, da trắng như tuyết. Một bộ y phục bằng lụa màu đỏ hải đường tươi đẹp, tóc búi kinh hộc kế, cài một cây trâm kim tước.

Thật là rực rỡ lóa mắt.

“Nhiều năm không gặp Kỳ nhi, lớn lên thành đại mỹ nhân rồi.” Thư Thái phi tươi cười thân thiết, không ngừng khen ngợi: “Ai gia còn nhớ con và Hoàng đế thuở nhỏ là thanh mai trúc mã, hai người vô tư, cả ngày chơi đùa trước mặt ai gia, con còn nhớ không?”

Ân Văn Kỳ nhìn Hoàng đế đến ngồi trên ghế rồng, vẻ mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu cười nói với Thái phi: “Cô cô, tất nhiên là Kỳ nhi nhớ chuyện trước đây cùng với Hoàng đế biểu ca, đó là khoảng thời gian Kỳ nhi quý trọng nhất, cả đời khó quên.”

Hoàng thượng nhất thời ngượng ngùng, hắng giọng một cái, mới nhìn Thư Thái phi: “Mẫu phi, điện tuyển quan trọng hơn.”

Vẻ mặt Thư Thái phi tối lại, nhưng vẫn cười cho thái giám bắt đầu xướng tên.

Điện tuyển kéo dài liên tục hơn hai canh giờ, vì là Thư Thái phi xem tuyển, cách nghĩ của Hoàng thượng đương nhiên không quan trọng, bởi vậy tổng cộng có hai mươi vị trúng tuyển làm tiểu chủ, so với trước đây thì ước chừng nhiều hơn gấp đôi.

Lúc rời khỏi kim điện, Ân Văn Kỳ gọi Mạch Ca lại.

Nhưng lại không hành cung lễ.

Nàng lấy một hộp gấm màu vàng trong tay áo ra, là một thanh chủy thủ tinh xảo.

“Thần Tần tỷ tỷ, cô cô nói muốn an ổn ở hậu cung, đầu tiên là phải thức thời. Ta hàng năm sống ở biên cương, từ nhỏ đã hiểu, lòng người thế gian nhiều hiểm ác, chỉ dựa vào chút thông minh là không thể sống nổi. Cây chủy thủ này tặng cho tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ tự giải quyết cho tốt.”

Mạch Ca nhận chủy thủ, đây nào phải lễ vật, rõ ràng là tuyên chiến một cách trắng trợn.

2. Phơi nắng

Buổi trưa, tin tức Ân Văn Kỳ được sắc phong làm Tuyên Phi, ban cho ở Vĩnh Phúc cung truyền khắp các cung.

Hiện giờ nàng ta là Phi vị duy nhất trong cung, địa vị không thể nói rõ.

Dựa theo quy tắc, tiểu chủ các cung đều phải mang lễ đến chúc mừng, Mạch Ca cũng không ngoại lệ. Phân phó Tử Quyên đến tiểu khố phòng thận trọng chọn lựa lễ trọng, đi Vĩnh Phúc cung.

Trên đường, trùng hợp gặp phải Lục Mỹ nhân vừa mới được sắc phong. Có lẽ là do mới vào cung nên trong mắt còn chứa mấy phần sợ hãi, nhìn thấy Mạch Ca, giọng thỉnh an còn hơi run: “Thiếp... Thiếp thân... tham kiến Thần Tần.”

Dáng dấp của nàng ta cũng không xuất chúng, cũng là người có gia thế bình thường nhất trong các nhà tham gia tuyển tú, điều này làm cho nàng ta thấy ai cũng có chút sợ hãi.

Mạch Ca cười, dịu dàng nói: “Muội cũng đi Vĩnh Phúc cung sao? Cùng đi đi.”

Giọng điệu thân thiện tạm thời làm cho nàng ta giảm bớt lo lắng, gật gật đầu, cuối cùng cũng hiện ra nét cười.

Đến Vĩnh Phúc cung, khi muốn đi vào lại bị tiểu thái giám ở cửa chặn lại: “Nô tài bái kiến Thần Tần, Lục Mỹ nhân, các tiểu chủ cát tường. Nương nương nhà nô tài đang ngủ trưa, xin hai vị tiểu chủ hãy ở đây chờ một lúc.”

Lúc này, trời đang nắng gắt, đừng nói chờ một lúc, chỉ cần đứng lại thôi thì thân thể cũng đã không chịu nổi.

Tử Uyển nổi nóng, lầm bầm: “Để các tiểu chủ vào trong chờ cũng được mà, bên ngoài nắng gắt như vậy, tiểu chủ nhà ta lại mới sinh không lâu, thân thể suy yếu, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi có mấy cái đầu cũng...”

“Bỏ đi,“ Mạch Ca ngắt lời nàng ta: “Chẳng qua chỉ một lúc thôi, chờ ở đây cũng không sao.”

Một lần chờ này chính là hơn nửa canh giờ, tuy có bóng cây che, nhưng cũng khó mà ngăn được cái nắng như thiêu đốt. Mạch Ca còn có thể chịu được, nhưng Lục Mỹ nhân thì sắc mặt tái nhợt, không kìm được mà thở hổn hển, ngay sau đó vậy mà lại sùi bọt mép, rõ ràng là bị cảm nắng.

Nàng ta là người Giang Nam, vốn không hợp với thời tiết phương Bắc, huống chi lại đứng lâu dưới ánh nắng chói chang.

Nhìn thấy nàng ta ngất đi, Mạch Ca gấp đến mức nói với thái giám: “Nhanh để cho chúng ta vào, không thì Lục Mỹ nhân sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.”

“Nhưng, nương nương nhà nô tài...”

“Cẩu nô tài nhà ngươi, bổn cung hạ lệnh đó khi nào!” Lúc này, Tuyên Phi một thân hoa phục mới bước gót sen thong dong đi đến, nàng ta giả vờ kinh ngạc lên tiếng, lo lắng nhìn Lục Mỹ nhân: “Ôi, Lục muội muội sao vậy? Sao lại như vậy?” Lại xoay người rống giận: “Cẩu nô tài, còn không nhanh mời ngự y của Thượng Dược cục đến đây! Lỡ như Lục muội muội có sơ suất gì, cái mạng tiện của ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?”

Cung nhân vội vàng đỡ Lục Mỹ nhân vào trong điện.

Tuyên Phi lại giải thích với Mạch Ca: “Bổn cung vốn có thói quen nghỉ trưa, các nô tài sợ quấy rầy, vậy mới... Là bổn cung có lỗi với Lục muội muội!”

Các ngự y đến rất nhanh. Vì là khẩu dụ của Tuyên Phi, tất cả ngự y lớn bé của Thượng Dược cục đều đến, vây quanh trước giường, bắt mạch thi châm.

Hồi lâu, Vương Trì dẫn đầu nói: “Khởi bẩm nương nương, Lục tiểu chủ vốn thân thể yếu, phơi nắng thời gian dài chắc chắn bị cảm nắng. May là không chậm trễ, nếu không dù là trời cao cũng không giữ được Lục tiểu chủ...”

“Đã như vậy, các ngươi còn không nhanh cứu Lục muội muội tỉnh lại! Hôm nay nếu bổn cung không thấy muội ấy tỉnh, tất cả các ngươi đều lôi ra đánh năm mươi đại bản!”

Lời này vừa thốt ra, các ngự y sợ đến mức hoang mang, đành phải quây thành một vòng, đúng bệnh hốt thuốc.

Mãi cho đến lúc trời tối đen, cuối cùng Lục Mỹ nhân yếu ớt mở mắt ra, mọi người cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Mạch Ca lo lắng cho Lục Mỹ nhân, vẫn luôn làm bạn bên cạnh, sau khi thấy nàng ta tỉnh thì lệnh cho cung nhân cẩn thận đặt lên kiệu, đưa về tẩm cung.

Sau cùng, mới mệt mỏi trở lại Thần Lam hiên.

Chân vừa bước vào viện, Vương ma ma đã hoảng loạn hô to: “Tiểu chủ, không hay rồi! Không thấy Tiểu Hoàng tử đâu cả!”

3. Tình cờ

Lòng Mạch Ca run lên, vội hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Vương ma ma là bà vú phụng mệnh chăm sóc Tiểu Hoàng tử, làm việc vô cùng chu đáo, Mạch Ca rất coi trọng bà. Nhưng giờ phút này, trên mặt bà lại hiện lên vẻ hoảng loạn không hợp với tuổi của mình: “Tiểu chủ, người đã về rồi! Buổi trưa Tiểu Hoàng tử vẫn còn rất tốt, không biết tại sao lại sốt cao, nô tì vội cho người đi mời ngự y, ai ngờ cả Thượng Dược cục không có một ngự y nào, thì ra đều đến Vĩnh Phúc cung.

“Thấy sốt quá cao, nô tì muốn đi tìm người, nhưng thái giám Vĩnh Phúc cung không cho nô tì vào, nói không có khẩu dụ của Tuyên Phi, thì sẽ không cho vào. Không còn cách nào, nô tì đành phải đi tìm Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng đang đàm luận chính vụ với Tô Thừa tướng, nô tì lại bị đuổi ra ngoài. Sau khi trở về thì phát hiện Tiểu Hoàng tử biến mất! Mọi người vội tìm chung quanh, còn nhờ Anh Chiêu nghi nương nương giúp đỡ, nhưng đều tìm không thấy. Tiểu chủ, phải làm sao bây giờ!”

Mạch Ca cố gắng tỉnh táo lại, ra lệnh cho Tử Quyên: “Đi, cho dù thế nào cũng phải gặp được Hoàng thượng!”

Nói xong, nàng lập tức lệnh cho cung nhân đi kiểm tra các cung, thậm chí là Thái Dịch hồ và Lãnh cung, đều phải kiểm tra. Hoàng thượng rất nhanh đã tới, mặt hắn đầy áy náy, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, vừa vội vừa giận, đi tới đi lui trong viện.

Anh Chiêu nghi cũng đến, nhưng lại lắc đầu: “Thần thiếp cũng tìm kiếm khắp nơi, vẫn không có kết quả.”

Lòng Mạch Ca nóng như lửa đốt, suýt chút nữa ngã xuống, Hoàng thượng nắm chặt tay nàng, trấn an nói: “Mạch nhi, nàng yên tâm, dù có lật cả hoàng cung này lên, trẫm cũng phải tìm được Nguyên nhi.”

Đúng lúc này, Tử Quyên thở hổn hển chạy tới: “Hoàng thượng, tiểu chủ, tìm được Tiểu Hoàng tử rồi ạ, đang ở Phượng Nghi cung!”

Mạch Ca lập tức tỉnh táo lại, giật tay ra chạy ra bên ngoài, đám người Hoàng thượng theo sát phía sau.

Trong Phượng Nghi cung, tiếng khóc của Tiểu Hoàng tử vang dội cả cung điện, Mạch Ca căng thẳng trong lòng, bước nhanh vào bên trong, đập vào mắt là Hoàng hậu đang cười ngây ngô, trong ngực đang ôm Tiểu Hoàng tử ngây thơ nhìn mình: “Tỷ tỷ, nhanh đến xem tiểu bảo bảo của ta, thật đáng yêu nha!”

Bệnh rối loạn tâm thần của Hoàng hậu lại càng thêm nghiêm trọng, xem con của Mạch Ca là của mình.

Mạch Ca thẳng thừng đoạt lại Hoàng tử, đau lòng ôm vào ngực. Có lẽ biết được là mẫu thân, rốt cuộc Tiểu Hoàng tử cũng ngừng khóc, còn vui vẻ cười rộ lên. Nhưng khiến nàng kỳ quái là, Tiểu Hoàng tử đã hạ sốt.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại cướp con của ta? Tỷ mau trả nó lại cho ta!” Hoàng hậu khóc lớn, chạy đến muốn giành lại, bị cung nhân bên cạnh ngăn cản.

Cung nữ Xuân Trúc mới được điều đến đây vội quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, nương nương nhà nô tì vì mất con mà đau đớn, bệnh tái phát nên mới nhớ nhầm Tiểu Hoàng tử là con mình, nương nương vô ý phạm lỗi, xin Hoàng thượng đừng trách.”

Mạch Ca liếc nhìn Hoàng hậu, ôm tiểu Hoàng tử rời đi.

Hoàng thượng tiến lên căn dặn cung nhân: “Hoàng hậu bệnh nặng, sau này các ngươi phải chú ý nhiều một chút, nếu xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải chôn cùng.”

Mọi người vừa đi, Hoàng hậu lập tức khôi phục lại vẻ mặt, nơi nào còn có nửa phần dáng dấp của si ngốc.

“Xuân Trúc, lần này nhờ có ngươi, nếu không phải ngươi vừa hay hạ sốt cho tiểu Hoàng tử, sợ rằng nó không thể chịu đựng đến tận giờ!”

Xuân Trúc cung kính nói: “Đây là bổn phận của nô tì, phu nhân đưa nô tì vào cung cũng là do nhìn trúng y thuật của nô tì, để bảo vệ tốt cho nương nương. Chỉ là...” Nàng ta ngừng một lát, chần chừ hồi lâu mới nói: “Nương nương không sợ Thần tiểu chủ hiểu lầm sao?”

Hoàng hậu cười cười: “Không đâu, tỷ tỷ xưa nay thông tuệ, tỷ ấy sẽ hiểu ta.”

Trong Thần Lam hiên, Vương Trì khám lại cho tiểu Hoàng tử, cho dùng thuốc trước. Sau khi dỗ tiểu Hoàng tử ngủ xong, Mạch Ca mới mệt mỏi dựa vào tháp quý phi.

Hoàng thượng vốn định ở lại, nhưng Thư Thái phi triệu Hoàng thượng qua, đêm nay phải viên phòng cùng Tuyên Phi.

Mặc dù Hoàng thượng độc sủng Mạch Ca, đến nay hắn không chạm đến các tiểu chủ khác, nhưng trước nay hắn luôn hiếu kính, Thư Thái phi tự mình nhắc nhở, Hoàng thượng không còn cách nào để cự tuyệt nữa, đồng ý sẽ để cho Tuyên Phi mang con nối dòng.

Thế nhưng ban ngày vừa xảy ra chuyện này, Mạch Ca không khỏi nhíu mày.

“Tử Quyên, ngươi cảm thấy Lục Mỹ nhân bị cảm nắng là do ngẫu nhiên sao?”

“Bẩm tiểu chủ, nô tì không biết Lục Mỹ nhân có tham dự vào đó hay không,“ Tử Quyên đến gần khẽ nói: “Nhưng nếu tiểu Hoàng tử tự dưng phát sốt, mà Tuyên Phi lại cố ý điều tất cả ngự y đi, thì đã đủ thấy âm mưu của nàng ta...”

4. Bệnh tật

Ngày hạ chí, hậu cung lại thêm một vị chủ tử mang thai.

Thư Thái phi vui mừng vô cùng, dù sao cũng là chất nữ nhà mình, bảo Tuyên Phi an tâm dưỡng thai, cũng dặn dò cung nhân cẩn thận hầu hạ. Tất cả mọi người đều nói, vị trí Hoàng hậu sợ là sẽ có thay đổi lớn. Đều là chủ tử, phía sau Tuyên Phi có chỗ dựa là Thư Thái phi, lại sinh hạ hoàng tự, vị trí Hoàng hậu dễ như trở bàn tay.

Hoàng thượng lại không quá vui mừng, ngược lại hắn cầm tay Mạch Ca, vẻ mặt xấu hổ: “Mạch nhi, ta biết ta có lỗi với nàng, nhưng Thư Thái phi nuôi dạy ta từ nhỏ đến lớn, không thể báo đáp, bà ấy chỉ cầu ta đứa bé này. Nhưng ta hứa với nàng, mặc kệ Tuyên Phi sinh là nam hay nữ, đều không ảnh hưởng đến ngôi vị Thái tử của Nguyên nhi.”

Mạch Ca dịu dàng cười, nàng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện Nguyên nhi có làm Thái tử hay không, mong muốn của nàng là đứa bé cả đời bình an, bình thản không âu lo.

Nàng tựa vào ngực hắn: “Bệ hạ không cần giải thích, thiếp hiểu cả.”

“Không, nàng không hiểu, lòng ta đối với nàng...” Lực cầm tay nàng của Hoàng thượng tăng thêm một chút, kích động nói. Còn chưa nói hết, Tử Quyên lại đến, ngập ngừng quỳ xuống.

“Nô tì đáng chết, vốn không nên quấy rầy bệ hạ và tiểu chủ, nhưng Lục Mỹ nhân đã đứng bên ngoài một lúc lâu, nô tì sợ sức khỏe của nàng ấy không chịu nổi, bất đắc dĩ mới...”

Hoàng thượng buông tay ra, gật đầu nói: “Không sao, cho nàng ta vào đi.”

Lục Mỹ nhân được cung nữ dìu đi vào, tuy đã một tháng nhưng thân thể nàng ta vẫn yếu ớt chưa khỏi bệnh. Mặt nàng ta trắng bệch, chân mày nhợt nhạt, ngược lại càng thể hiện nét thanh lệ khi bệnh, như một đóa hoa lê dễ thổi tan.

Nàng ta nhìn Hoàng thượng, sắc mặt ửng đỏ, quỳ xuống nói: “Thiếp thân quấy rầy bệ hạ và Thần Tần tỷ tỷ, thật sự có lỗi. Nhưng thiếp thân lương tâm khó an, trước sau vẫn cảm thấy hổ thẹn với chuyện tiểu Hoàng tử sốt cao, nếu không phải ngự y đều được điều đi cứu trị bệnh cho thiếp thân, tiểu Hoàng tử...”

Mạch Ca cười nói: “Làm khó cho muội rồi, muội mãi triền miên trên giường bệnh mà vẫn nhớ đến chuyện này. Cũng may trời xanh có phúc, Nguyên nhi không có chuyện gì, mà vốn cũng không liên quan gì với muội, muội cần gì phải xin lỗi nhiều lần, lẽ nào bổn tần là dạng người được lý không buông tha cho người khác sao?”

“Thiếp... Thiếp thân... Không phải có ý này.” Nàng ta vội vàng muốn giải thích, mặt căng đến đỏ bừng.

Hoàng thượng hòa nhã nói: “Trẫm và Thần Tần chưa bao giờ trách nàng. Thân thể nàng yếu ớt, không cần tự mình đến tạ lỗi. Trẫm nhớ ra dạo này không đến thăm nàng, hôm nay trẫm sẽ cùng nàng dùng bữa tối.”

Sự quan tâm bất ngờ này làm cho nàng ta mừng rỡ, không ngừng dập đầu: “Thiếp thân tạ ơn bệ hạ.”

Mạch Ca nâng nàng ta dậy, cười nói: “Thiếp thân nhớ Hoàng thượng có một bồn Tử Huân hoa do tiểu quốc tiến cống, hương thơm thoang thoảng dễ chịu, giúp ích cho giấc ngủ. Nghe nói Lục muội muội buổi tối vì nhớ người thân nên không ngủ được, sao không để thiếp thân mượn hoa hiến Phật, để cho Lục muội muội an tâm?”

“Đúng rồi, dù sao trẫm cũng không cần. Lý Hỉ, lát nữa đưa Tử Huân hoa cho Lục Mỹ nhân.”

Lục Mỹ nhân lại quỳ lạy cảm ơn.

5. Ác mộng

Ba ngày sao, Tuyên Phi suýt nữa sảy thai.

Có người nói là Tuyên Phi thấy có người muốn giết nàng ta, kinh động đến thai nhi.

Ban đêm, cung nữ trực đêm canh giữ cửa điện của Vĩnh Phúc cung, Tuyên Phi vì mang thai nên vô cùng thích ngủ, còn chưa đến giờ Tuất đã sớm đi ngủ. Chẳng biết khi nào, gió đêm thổi tung song cửa sổ, ù ù vang dội.

Tuyên Phi đang mê mang mở mắt ra, đang muốn gọi người đóng cửa sổ, lúc này lại thấy một người tay cầm chủy thủ, dùng chăn mạnh mẽ bịt miệng mũi nàng ta lại, nàng ta muốn gọi lại không gọi ra tiếng, càng cố sức giãy giụa, tay người kia càng thêm sức.

Rất nhanh, nàng ta bị vây trong cảnh hít thở không thông, ý thức dần trở nên mơ hồ, khi sắp ngất đi, người nọ lại không còn.

Nàng ta kéo chăn ra, từng hơi từng hơi thở dốc. Đợi nhịp thở đã đều lại, vội gọi người: “Người đâu! Nhanh tới đây!”

Tuyên Phi hỏi cung nhân có thấy người nào đi ra ngoài không, nhưng tất cả cung nhân đều lắc đầu, không biết làm sao, còn nói chắc là do lo lắng trong thai kỳ, chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Tuyên Phi nửa tin nửa ngờ, tình cảnh vừa rồi quá chân thật, nhưng cung nhân lại không phát hiện, chẳng lẽ thật sự chỉ là ác mộng mà thôi?

Nhưng liên tiếp ba ngày, đêm nào cũng vậy, kinh sợ đến ra máu, cũng may y thuật của Vương Trì nổi trội, bảo vệ được thai nhi trong bụng.

Khi thân thể Tuyên Phi mới khỏe lên, đã dẫn người hùng hùng hổ hổ đến Thần Lam hiên. Hai lần trước vì sợ nên nàng ta không thấy rõ dáng vẻ của người kia, lần thứ ba cuối cùng cũng thấy, người nọ đúng là Mạch Ca, trong tay chính là cây chủy thủ nàng đưa lúc trước.

Nàng ta bước vào nội điện, không đợi Mạch Ca phản ứng đã cho nàng một cái tát: “Là ngươi! Là ngươi muốn giết chết bổn cung!”

Trong Thần Lam hiên một hồi hỗn loạn. mọi người đều khiếp sợ, nhìn thấy Tuyên Phi lại muốn đánh tiếp thì vội tách hai người các nàng ra. Nhưng Tuyên Phi sinh ở nhà võ, tất nhiên là người có võ công, cung nhân sao có thể ngăn được.

Tử Quyên vội chắn trước người Mạch Ca, giận dữ hỏi: “Tuyên Phi nương nương không phân rõ trắng đen đã đánh tiểu chủ nhà nô tì, lẽ nào không sợ Hoàng thượng trách tội sao?”

“Một đứa hạ nhân, lại dám nói với bổn cung như thế! Người đâu, vả miệng thật mạnh cho bổn cung!”

Tử Uyên bị cung nhân bắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh đã bị đánh đến đỏ bừng.

Mạch Ca tức giận nói: “Dừng tay! Xin hỏi nương nương, rốt cuộc là thiếp thân phạm vào lỗi gì?”

“Ngươi còn có mặt mũi để hỏi, có phải mỗi đêm ngươi đều cầm chủy thủ muốn ám sát bổn cung hay không? Thật sự xem bổn cung hồ đồ sao, không thấy rõ hình dáng của ngươi?”

“Trẫm thấy ngươi đúng là hoang đường!” Hoàng thượng đột nhiên đến, mày kiếm nghiêm nghị: “Hàng đêm Thần Tần đều ở cùng trẫm, sao có thể đi hại ngươi! Thật là lời nói không có căn cứ!”

“Chính là ả!” Tuyên Phi còn muốn tranh luận lại bị Hoàng thượng ngắt ngang: “Trẫm sẽ tra rõ, Tuyên Phi đừng nói bậy bạ nữa!” Lại hỏi Vương Trì: “Trẫm hỏi ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Vương Trì vừa mới từ Vĩnh Hòa cung ra, không dám chậm trễ: “Hồi bẩm Hoàng thượng, long thai của Tuyên Phi nương nương vẫn luôn bình thường, lần này suýt bị sảy cũng là do kinh sợ, cho nên vừa rồi thần mới tìm kiếm điều bất thường trong Vĩnh Hòa điện, cuối cùng phát hiện bồn Tử Huân hoa có nhiễm thuốc bột, còn có một ít xạ hương...”

Hắn xác nhận thuốc bột là kỳ độc của Tây Vực, Thất Tâm tán. Người trúng độc sẽ mơ thấy điều mình sợ nhất, dù không đến nỗi chết nhưng lại bị ác mộng bao vây quấy phá.

“Tử Huân hoa?” Mạch Ca líu ríu nói: “Không phải Hoàng thượng ban cho Lục Mỹ nhân sao?”

Hoa này chỉ có ở vùng biên cương của tiểu quốc, rất khó nuôi trồng, hàng năm chỉ dâng cho triều đình một bồn, khắp hậu cung không có bồn thứ hai. Như vậy, Lục Mỹ nhân chính là ngươi đã rắc Thất Tâm tán lên Tử Huân hoa đưa cho Tuyên Phi, giá họa cho Mạch Ca.

Cung nhân mang Lục Mỹ nhân vào, nàng ta lại không nhận mình hạ độc, chỉ nói oan uổng.

“Thiếp thân thấp cổ bé họng, nhưng cũng không đến mức hồ đồ, nếu thật sự là thiếp thân làm, cần gì phải dùng Tử Huân hoa rõ ràng như thế?”

Tóm lại là bí sự trong cung, Lục Mỹ nhân bị mang vào Dịch đình.

6. Chân tướng

Mặc dù là nghiêm hình ép hỏi, Lục Mỹ nhân vẫn kêu oan.

Thì ra, ngày ấy Lý Hỉ đưa Tử Huân hoa cho Lục Mỹ nhân, còn chưa qua một đêm, Tuyên Phi đã sai người đến cướp đi. Cũng đúng, chỉ cần là tiểu chủ khác được thứ gì tốt, Tuyên Phi lợi dụng lý do có thai, chiếm toàn bộ để bản thân mình dùng.

Nàng ta còn nói: “Thân thể bệnh tật này của thiếp thân, vốn là không có duyên với thánh sủng, dù thật sự hạ độc cũng không thể thay đổi được gì, cần gì phải làm việc thừa thãi như vậy chứ?”

Để chứng thực lời nàng ta nói, Vương Trì bắt mạch cho nàng ta, lại ngạc nhiên phát hiện nàng ta đã trúng độc từ lâu, nguồn độc cũng là Thất Tâm tán.

Ít nhất cũng đã một tháng, nhưng vì lượng cực nhỏ, ngự y bình thường không tra ra được.

Ma ma chủ sự Dịch Đình lại ép hỏi cung nữ của Lục Mỹ nhân, biết được Lục Mỹ nhân bình thường không có ai ngó tới, chỉ có cung nữ của Tuyên Phi mỗi ngày đều đưa canh ếch tuyết trân quý bổ dưỡng đến, để bù đắp chuyện cảm nắng lần trước.

Vương Trì lập tức kiểm tra món canh mới đưa đến sáng nay, đúng thật là có Thất Tâm tán.

Ma ma chủ sự biết tình hình nghiêm trọng, lập tức tấu lên Hoàng thượng. Hoàng thượng cho bà đặc quyền, lập tức mang cung nữ thiếp thân của Tuyên Phi đến, dưới sự nghiêm hình tra tấn, cuối cùng cũng khai báo ra chân tướng.

Tuyên Phi ghen tị, chỉ vì Hoàng thượng nhớ tới Lục Mỹ nhân đến thăm vài lần, bèn sai người đưa canh ếch tuyết đến, thật ra đã sớm hạ độc trong canh. Mà đối với Mạch Ca, Tuyên Phi vẫn luôn có hận ý, ở tẩm điện thường xuyên nói nghĩ cách đối phó nàng.

Rất nhanh, ma ma tìm được một gói Thất Tâm tán trong phòng của cung nữ, lại điều tra ra Tuyên Phi từng sai người tìm kỳ độc từ Tây Vực, Thượng Dược cục cũng xác nhận cung nhân của Tuyên Phi từng lãnh chút xạ hương. Chân tướng sáng tỏ, Tuyên Phi vì một hòn đá ném hai chim, đã hãm hại Lục Mỹ nhân hạ độc, lại có thể nhân cơ hội này khuất nhục [2] Mạch Ca.

[2] khuất nhục: áp bức và lăng nhục.

Còn về phần đứa bé trong bụng, Tuyên Phi dùng lượng rất ít, tất nhiên là sẽ không thật sự sảy thai.

Sau khi Hoàng thượng biết được, lập tức xử tử cung nữ kia, lại tìm tới Mạch Ca, cùng nàng bàn bạc đối sách.

“Tuyên Phi này thật sự là quá càn rỡ! Trẫm không thể tha cho nàng ta!”

Mạch Ca nhìn ký lục [3] xong, lấy toàn bộ chúng đặt trên ánh nến, rất nhanh ký lục đã theo ngọn lửa hóa thành tro tàn.

[3] Ký lục: biên bản ghi chép lại.

“Mạch nhi, nàng làm gì vậy?”

Nàng cầm tay Hoàng thượng, mỉm cười nói: “Tuyên Phi là phi tử do Thư Thái phi chọn cho bệ hạ, nếu thật sự để ghi chép này truyền ra ngoài, chính là làm mất mặt Thái phi, thiếp không muốn thấy bệ hạ và Thư Thái phi tổn thương hòa khí. Hiện nay Tuyên Phi có thai, bệ hạ có thể cấm túc nàng, cũng phái người trông chừng nàng.”

Hoàng thượng gật gật đầu, thật lâu sau mới nói: “Nhưng cũng phải cho hậu cung một chân tướng.”

Mạch Ca mỉm cười, khẽ nói: “Mọi chuyện không tránh được hi sinh. Vương Trì nói Lục Mỹ nhân thân thể ốm yếu, cộng thêm trúng độc, chỉ còn hơn một tháng. Hoàng thượng lấy đại cục làm trọng, hẳn là hiểu ý của thiếp.”

Hoàng thượng trầm mặc một lát, cuối cùng cầm bút lên viết trên thánh chỉ: Lục Mỹ nhân mưu hại hoàng tự, hãm hại tần phi, ban cho cái chết, vì an bình hậu cung.

7. Vết nứt

Mạch Ca đi ra từ Cần Chính điện, thấy Phương Dung cô cô hầu hạ Thư Thái phi đang đứng ở hành lang đợi nàng, nói là Thư Thái phi cho mời.

Đi đến Thọ Khang cung, trong tẩm điện đã sớm cho cung nhân lui ra, chỉ có Thư Thái phi đang ngồi. Mạch Ca hành lễ với bà ta xong mới cung kính hỏi: “Không biết Thư Thái phi tìm thiếp thân đến có chuyện gì?”

Thái phi nhấp một ngụm trà mới bình thản nói: “Thần Tần xác định là biết kết quả thẩm vấn của Dịch đình.”

Mạch Ca gật đầu, mỉm cười: “Thái phi nương nương tất nhiên cũng biết rồi.” Dừng lại một lúc, lại chậm rãi nói: “Tuyên Phi thêm Thất Tâm tán vào trong Tử Huân hoa, cũng có ý định hãm hại Lục Mỹ nhân và thiếp thân, tình tiết nghiêm trọng, lẽ ra nên...”

Thư Thái phi buông chén trà bằng sứ xanh xuống, ngắt lời: “Cho nên ai gia muốn ngươi đè việc này xuống, trước giờ Hoàng đế coi trọng ngươi, nếu như ngươi đứng ra, kết quả tất nhiên sẽ khác.”

“Thái phi nương nương có lệnh, thiếp thân sao dám không nghe theo. Chỉ là...”

Thái phi nhíu mày: “Chỉ là cái gì?”

Mạch Ca trầm giọng nói: “Tuyên Phi nương nương cũng nên bớt phóng túng mới được, thiếp thân vô duyên vô cớ bị oan không nói, Lục Mỹ nhân cũng vì vậy mà đánh mất tính mạng, lẽ nào Tuyên Phi không vì chuyện này mà áy náy sao? Thái phi là cô cô của Tuyên Phi, hẳn nên khuyên nhủ Tuyên Phi, nếu không Hoàng thượng chắc chắn sẽ không để ý đến tình cảm, theo luật mà xử trí.”

“Ai gia xem hắn có dám hay không!”

“Thiếp thân ăn ngay nói thật, Thái phi là người hiểu rõ tính tình của Hoàng thượng nhất, xưa nay coi trọng nhân phẩm. Nếu Tuyên Phi lại nổi nóng, đừng nói là đứa bé trong bụng nàng, ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.”

“Một Thần Tần nho nhỏ như ngươi, lại dám uy hiếp ai gia! Hắn thật sự coi bản thân là Hoàng đế sao, nếu không có ai gia nuôi nấng lớn lên, hắn tính là thứ gì chứ! Ai gia nói cho ngươi biết, trong cung này vẫn là ai gia làm chủ. Hắn muốn làm Hoàng đế, còn phải xem ai gia có chịu hay không!”

8. Tru mệnh

Mạch Ca bị Thư Thái phi đuổi ra ngoài, cung nhân Thọ Khang cung rất không khách khí, hoàn toàn không xem nàng là chủ tử, căm giận mà đưa nàng ra cửa cung.

Tử Quyên vẫn luôn đứng chờ, nhìn thấy chủ tử bị bắt nạt, vừa muốn mắng người đã thấy Mạch Ca lắc đầu, nói: “Đi thôi.”

Lúc này, trăng khuyết như lưỡi câu, Mạch Ca và Tử Quyên đạp lên ánh trăng mà đi.

Tử Quyên vẫn còn đang oán giận chuyện vừa rồi: “Tiểu chủ tội gì phải chịu những lời trách móc của Thư Thái phi?”

Mạch Ca dừng bước, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, chầm chậm nói: “Không bị ấm ức, thì sao báo thù được chuyện Nguyên nhi phát sốt? Tuy lần này không động được Tuyên Phi, nhưng ít ra sau này nàng ta sẽ không thể kiêu ngạo mà không kiêng nể gì.”

Đúng rồi, Thất Tâm tán căn bản không phải là do Tuyên Phi gây nên, ngày ấy Lý Hỉ đang cầm Tử Huân hoa đi qua Ngự Hoa viên, trùng hợp Hoàng hậu và cung nữ đang đá cầu, vì Lý Hỉ xuất hiện, cầu bị bay ra ngoài. Lý Hỉ vội đặt xuống đi tìm, Hoàng hậu vẩy Thất Tâm tán vào chậu hoa.

Còn Lục Mỹ nhân, Mạch Ca vốn không nghi ngờ nàng ta, nhưng Tử Quyên âm thầm hỏi thăm mấy nơi, mới biết trước khi bị cảm nắng, hôm đó nàng ta đã dùng thuốc bột, chỉ đợi nàng ta và Mạch Ca đến trước Vĩnh Hòa cung thì sẽ ngất đi.

Nàng ta đã sớm là người của Tuyên Phi, bày ra khổ nhục kế, điều toàn bộ ngự y đi, muốn khiến cho tiểu Hoàng tử phát sốt mà chết.

Tuyên Phi lại để cho người hướng dẫn Hoàng hậu trộm tiểu Hoàng tử đi, muốn để cho các nàng bất hòa với nhau.

Đúng thật là độc ác đến cực điểm.

Nhưng mà, tình cảm của Hoàng hậu và Mạch Ca sao có thể vì chuyện nhỏ đó mà tan vỡ, điều khiến Tuyên Phi không ngờ chính là, Hoàng hậu để cung nữ chữa trị cho tiểu Hoàng tử, quỷ kế chẳng những không thực hiện được, còn bởi vì vậy mà rơi vào liên hoàn kế của Mạch Ca.

Lục Mỹ nhân cho rằng dựa vào Tuyên Phi thì có thể đạt được sự chú ý của thánh thượng. Nhưng sự thật là, Tuyên Phi sợ chuyện này bại lộ, bèn hạ Thất Tâm tán vào canh đưa cho nàng ta.

Ngày đó Mạch Ca âm thầm cho người đổi canh ếch tuyết, kiểm tra thật giả mới biết chuyện hạ độc, cũng cho người tìm được Thất Tâm tán giống hệt từ ngoài cung.

Nhưng xạ hương là do ai thả, đến nay cũng chưa biết được. Có điều dù là ai, đều có cùng mục đích với Mạch Ca.

Tuy rằng Tuyên Phi không chết, nhưng lại không đạt được ánh mắt và cảm thông của Hoàng thượng.

Thất thế, mới là điều tàn nhẫn nhất trong hậu cung, chầm chậm sống qua từng cái xuân hạ, còn tra tấn người ta hơn so với cái chết.

Mạch Ca chậm rãi cười ra tiếng: “Quan trọng nhất là, Thư Thái phi cũng sắp không còn lâu nữa.”

9. Sinh hận

Từ Thọ Khang cung ra ngoài, không chỉ có Mạch Ca, còn có Phương Dung cô cô mặc y phục dạ hành.

Thái Dịch hồ được phủ đầy sương đêm, trong sương mù có một người đang đứng, đưa lưng về phía Phương Dung, chắp tay nhìn mặt hồ.

“Không ngoài dự đoán của bệ hạ, Thái phi nổi giận đùng đùng với Thần tiểu chủ. Còn nói, bệ hạ có thể ngồi lên đế vị, tất cả đều là công lao của Thái phi. Bà ta muốn cho ngài ngồi thì ngồi, không muốn thì có thể...”

“Thật đúng là mẫu phi tốt của trẫm.”

“Nô tì là người năm đó được Thái hậu xếp vào bên cạnh Thư Thái phi, vì bảo vệ tốt cho bệ hạ. Thư Thái phi vẫn luôn đề phòng nô tì, tuy vậy nhưng vẫn để nô tì phát hiện ra âm mưu của bà ta.”

“Một khi Tuyên Phi sinh hạ Hoàng tử, Thái phi sẽ để nó đăng cơ, buông rèm chấp chính.”

Hoàng thượng lẳng lặng nghe, gương mặt không hề có cảm xúc, trái tim lại như rơi xuống hầm băng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Trong tay hắn chính là một hộp gấm, bên trong là một chuỗi Phật châu, đó là hai tháng trước Thư Thái phi mang từ Giác Duyên tự đến, đặc biệt đưa cho Hoàng thượng. Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, mỗi một hạt châu của chuỗi Phật châu này đều ngâm đầy nọc độc, đeo lâu dài sẽ ngấm vào da, khiến cho người ta trúng độc mãn tính.

Nếu không phải hắn tình cờ bị phong hàn, để Vương Trì bắt mạch, thân thể này của hắn sợ là không kiên trì được mấy tháng.

Nhưng hắn vẫn luôn không tin Thư Thái phi muốn lấy mạng mình, mặc dù thủ hạ âm thầm điều tra rất nhiều, Thư Thái phi thực sự có lòng phản nghịch. Có điều hắn vẫn đang chần chờ, thậm chí tin rằng có người lén đổi Phật châu, hãm hại Thư Thái phi.

Hắn thay bà ta giải thích, mẫu phi sẽ không làm như vậy, đó là mẫu thân của hắn, là người hắn kính trọng nhất.

Nhưng mà hắn sai rồi, mắc thêm lỗi lần nữa.

Phải rồi, xạ hương kia đúng là hắn cho người để vào Tử Huân hoa. Hắn hiểu rõ cách làm người của Tuyên Phi, mặc dù ban cho Lục Mỹ nhân, nhưng nàng ta nhất định sẽ cướp lấy. Lượng ít xạ hương tuy không thể sảy thai, nhưng lại làm cho Thư Thái phi lộ ra sơ hở.

Hắn đã từng hỏi Vương Trì, dựa theo mạch tượng thì thai này là một nam hài. Cho nên sau khi biết có xạ hương, đầu tiên Thư Thái phi không chỉ tự mình kiểm tra thức ăn, mà còn âm thầm cho ngự y dùng biện pháp giục sinh, làm cho đứa bé ra đời sớm một chút. Mục đích chính là tại trước khi Hoàng thượng chết, đảm bảo đứa trẻ bình an sinh ra. Thứ hai, bà ta thậm chí còn chó cùng rứt giậu, ngang nhiên dám điên cuồng ngang ngược trước mặt Mạch Ca.

Dã tâm của bà ta đã rõ như ban ngày.

Còn canh ếch tuyết Tuyên Phi đưa cho Lục Mỹ nhân, cũng là do hắn cho người bỏ Thất Tâm tán.

Từ trước đến nay hắn luôn nhắm một mắt mở một mắt với hậu cung, hắn tin Mạch Ca có thể tự bản vệ bản thân, nhưng nếu có người đánh chủ ý lên tiểu Hoàng tử thì hắn quyết không khoan dung.

Hắn sớm biết Lục Mỹ nhân và Tuyên Phi hợp mưu, muốn lợi dụng cơn sốt cao hại chết tiểu Hoàng tử. Cho nên, hắn cho người thu mua cung nữ của Tuyên Phi, vu khống Tuyên Phi hạ độc trong canh ếch tuyết.

Lục Mỹ nhân vì vậy mà chết, mà Tuyên Phi trở thành quân cờ vô dụng của Thư Thái phi.

Trong khoảnh khắc khi hắn biết Thư Thái phi muốn giết hắn, hắn mới biết hắn vô tình hơn xa tưởng tượng.

Mẫu phi à mẫu phi, tình thân giữa ta và bà, đã sớm hầu như không còn.

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ năm đó bà ta đã bảo vệ hắn thế nào. Hắn vốn định dùng cả đời mình để báo đáp bà ta, để bà ta an hưởng lúc tuổi già, trăm tuổi không lo.

Người trong cung đều biết hắn hiếu thuận với Thái phi, lại không biết hắn dùng cái gì để đi đến tận hôm nay.

Thuở nhỏ, mẫu hậu chỉ biết tranh quyền hậu cung, sau khi đoạt được Hậu vị, căn bản là không có lòng chăm sóc hắn. Chỉ có Thư Thái phi, nhận hắn vào tẩm cung của mình, đặt cả tấm lòng vào hắn, dạy hắn học chữ, chơi cờ thư họa.

Vì thế, mẫu hậu thường xuyên trách mắng hắn, nói hắn quá nhỏ, nhìn không hiểu lòng người. Sở dĩ Thư Thái phi đối tốt với hắn, là muốn nịnh bợ hắn, bởi vì hắn là Đông cung Thái tử, là Hoàng đế tương lai.

Nhưng hắn không tin lời mẫu hậu, ở trong lòng hắn, cho dù là ai cũng không thể thay thế Thư Thái phi.

Nói đến cùng, hắn thật sự coi bà ta là mẫu thân của mình, không hề có lý do gì mà yêu thương bà ta.

Có lẽ bà ta đã quên mất, năm đó hắn đã ngỗ nghịch mọi người thế nào để bảo vệ bà ta, bà ta đã sớm hết hy vọng với tiên đế, không có sủng ái tương đương với mất đi giáp bảo vệ, bà ta bị hãm hại biếm vào Lãnh cung.

Ngay sau đó, hắn quỳ gối trước Cần Chính điện khẩn cầu phụ hoàng tha cho bà ta, khi ấy trời mưa xối xả, cứ như vậy quỳ gối dưới mưa suốt năm canh giờ, rốt cuộc cũng thả ra.

Mà hắn vui mừng đến ngất đi, sau đó sốt cao bảy ngày liên tục.

Là hắn sai rồi. Mẫu hậu nói không sai, không có ai là thánh nhân. Người mẫu phi luôn miệng nói sẽ mãi yêu hắn, cuối cùng cũng rơi vào vòng xoáy quyền lực.

Là ai nói, Đế vương vốn vô tình. Đó là người đời căn bản không hiểu, thật ra Quân vương cũng rất cô đơn, cũng khao khát sự ấm áp, cũng hy vọng có một đôi tay đưa ra ôm hắn thật chặt.

Nếu như Thư Thái phi không làm được, vậy hắn sẽ báo đáp bà ta, nhất định là một hồi vui mừng kinh ngạc long trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.