Edit: Xuân Đức cơ
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Tiết tử
Mượn xác hoàn hồn, tức là chết rồi mượn thực thể nào đó để sống lại.
Cao thêm một bậc, chi phối những kẻ không có thế lực nhằm đạt được mục đích chiến lược, tấn công bất ngờ.
1. Trúng tà
Anh Chiêu nghi đột nhiên bệnh nặng.
Nghe nói ngày hôm qua còn khỏe khoắn, đến tối bỗng dưng bị nhiễm lạnh.
Khi Mạch Ca tới Đường Lê cung, sắc mặt Anh Chiêu nghi đã vô cùng mệt mỏi, đôi mắt mơ hồ toát ra sự sợ hãi.
Hoàng thượng lệnh cho Vương Trì bắt mạch kỹ càng, nhất thiết phải chữa khỏi cho Anh Chiêu nghi. Hắn ở bên giường nàng ấy hồi lâu mới ra khỏi nội điện, nói nhỏ với Mạch Ca: “Mạch nhi, nàng thường xuyên qua lại thân thiết với Anh Chiêu nghi, nhớ phải quan tâm nàng ấy nhé.”
Mạch Ca gật đầu, nhìn Hoàng thượng đi rồi mới bảo tất cả cung nhân lui ra. Nàng bưng chén thuốc ngồi trước giường, nhưng khi muỗng đến bên miệng Anh Chiêu nghi, nàng ấy lại không phản ứng, ánh mắt cứ nhìn đăm đăm rèm châu. Trong đôi mắt ấy ngập tràn chờ mong.
“Anh tỷ tỷ, Anh tỷ tỷ.”
Mạch Ca lại gọi vài tiếng, nàng ấy mới bừng tỉnh, ánh mắt tràn ngập thất vọng nhưng chỉ trong thoáng chốc. Nàng ấy xấu hổ nói: “Muội muội tới đấy à.”
Mạch Ca gật đầu trêu ghẹo: “Hoàng thượng còn việc công, lát nữa sẽ lại đến, hai mắt tỷ tỷ sắp đi theo ngài ấy luôn rồi.”
Bị đoán trúng nỗi lòng, gương mặt Anh Chiêu nghi đỏ bừng, nàng ấy hờn dỗi: “Muội muội nói bậy gì đó...”
Mạch Ca lại cười một hồi. Lát sau, nàng mới nghiêm túc chau mày: “Anh tỷ tỷ, nói thật cho muội biết đi. Tỷ là người luyện võ, xưa nay cơ thể khỏe mạnh, muội thật sự không tin tỷ bị cảm lạnh đâu. Anh tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Muội muội, tỷ sợ lắm!” Anh Chiêu nghi cũng lấy lại thần thái, vừa mở miệng đã thốt lên tiếng kinh hãi.
“Tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội ở đây, tỷ đừng sợ.” Mạch Ca để chén thuốc xuống, nắm chặt tay Anh Chiêu nghi để nàng ấy an lòng nhưng cơ thể nàng ấy vẫn không nén được cơn run rẩy, tiếng nói vụn vỡ như rít ra từng từ một khỏi kẽ răng.
“Thần muội muội, nàng ta đã trở về! Nàng ta... đã trở về! Chắc chắn nàng ta tìm tới để báo thù tỷ... Phải làm sao đây? Làm sao đây?”
“Tỷ tỷ.” Mạch Ca nhăn mặt: “Tỷ đang nói gì vậy, rốt cuộc là ai trở về?”
Anh Chiêu nghi hoảng sợ, cẩn thận quan sát tẩm điện. Hồi lâu sau, nàng ấy mới thốt ra từng chữ: “Là Thục phi, tối hôm qua nàng ta tìm tỷ để báo thù.”
Mạch Ca hơi sửng sốt, cả người khựng lại.
Hai năm trước, Thục phi chết dưới tay nàng. Nàng từng làm cung nữ, còn Thục phi là chủ tử được nàng hầu hạ. Đôi bên vốn có tình nghĩa thâm sâu, nhưng vì dã tâm của mình mà Thục phi giết hại cha mẹ Mạch Ca, hơn nữa còn bày mưu khiến đứa con của Hoàng hậu chết trong bụng mẹ...
Từng món nợ máu ấy ép đôi bên trở thành kẻ thù, cuối cùng Mạch Ca tự mình giết chết nàng ta.
Xưa nay nàng chẳng tin thần ma quỷ quái, nghe người ta nói chuyện gặp quỷ càng nghĩ là lời bịa đặt. Mạch Ca lệnh cho Tử Quyên đi tìm cung nữ Xuân Trúc bên cạnh Hoàng hậu, sư phụ của Xuân Trúc đến từ Tuyết Dược cốc, chắc là nàng ta có thể phát hiện điều gì đó trên người Anh Chiêu nghi.
Nhưng Xuân Trúc bắt mạch xong cũng đành lắc đầu: “Chiêu nghi nương nương không có dấu hiệu trúng thuốc mê.”
“Không thể nào.” Mạch Ca chần chừ đứng dậy, vừa dạo bước vừa lẩm bẩm: “Trên đời vốn không có quỷ, nếu tỷ tỷ thật sự không bị ảo giác, vậy chắc chắn có người đang giả thần giả quỷ. Kẻ đó hành động như vậy, chỉ e là âm mưu tính trước.”
Quan hệ của Anh Chiêu nghi và Mạch Ca không tệ, trước đây nhờ chuyện diệt trừ Thục phi mà kết làm đồng minh. Nếu hồn ma Thục phi thật sự tới trả thù thì người kế tiếp chính là Mạch Ca nàng đây.
Cuối cùng Anh Chiêu nghi cũng tỉnh táo lại: “Ý muội là có kẻ muốn mượn Thục phi để đối phó tỷ.”
2. Gặp quỷ
Chuyện khó lường là Tử Quyên hỏi thăm mọi nơi, nhờ vậy mới biết tối qua Lương Thường tại ở Hàn Nhàn cung cũng bị hoảng sợ.
Bấy giờ, Mạch Ca và Tử Quyên vừa ra khỏi Đường Lê cung, lúc ấy đã là giờ Dậu, bóng tối dần bao trùm cả bầu trời Hoàng thành.
Tử Quyên cẩn thận quan sát xung quanh rồi nói: “Nhưng Lương Thường tại không quen Thục phi, sao có thể...”
Tử Quyên đang nói thì sương mù dày đặc bỗng dưng nổi lên khắp đường. Đường Lê cung và Thần Lam hiên cách nhau khá xa, dọc đường phải đi ngang qua hồ Liên Nguyệt. Hai người tới giữa cầu, đột nhiên có một cái bóng nhẹ bẫng xuất hiện trước mắt.
Tử Quyên vội vàng dừng bước, sợ hãi nhìn chằm chằm cái bóng kia, giọng nói run rẩy: “Tiểu chủ, đó... đó... có phải là...”
Trong lúc hoảng hốt, dường như có từng cơn gió lạnh thoảng qua tai. Mạch Ca nắm tay Tử Quyên, hai người lấy hết can đảm mà đi tiếp, nhưng lúc này đây lại có ánh mắt một nữ nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ. Không, nói một cách chính xác, đó là Thục phi đã chết đang trợn to cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Mạch Ca.
Trước kia Thục phi được ban chết bằng lụa trắng, giờ đây sắc mặt ả trắng bệch, tóc dài rũ rượi, hai mắt chảy máu ròng ròng, đồng tử trợn tròn. Khủng khiếp nhất là cái lưỡi thè ra khỏi mồm nàng ta, nó kéo dài từ miệng đến cổ. Cái lưỡi ấy còn đỏ thẫm như sắp nhỏ máu, dưới ánh trăng chiếu rọi càng thêm hung tàn đáng sợ.
Mạch Ca kéo Tử Quyên liên tục lùi lại nhưng sau lưng là tay vịn, phía dưới là hồ nước chảy xiết, không còn đường lui.
Thục phi càng lúc càng gần, nàng ta nhẹ nhàng bay tới trước mặt Mạch Ca, gương mặt đầy máu dựa sát nàng, kề ngay gần bên. Mạch Ca nhắm mắt theo bản năng, mặc cho hộ giáp ba tấc bằng vàng ròng đâm mạnh vào lòng bàn tay, thầm nói: Đây chắc chắn là giả, chắc chắn là vậy!
Giây kế tiếp, móng tay lạnh như sương của Thục phi sượt qua má phải nàng, rét lạnh tới nỗi khiến người ta sợ hãi. Thậm chí Mạch Ca còn cảm thấy nơi sượt qua trên mặt mình hơi dinh dính, hơn nữa còn có mùi ghê tởm khó ngửi.
Mạch Ca mở mắt, đột nhiên muốn đẩy nàng ta ra, chưa kịp chạm vào thì nàng ta chợt biến mất. Trong lúc Mạch Ca tìm kiếm khắp nơi, hồn ma nàng ta lại xuất hiện trước mặt nàng, phát ra tiếng nghiến răng ken két.
“Mạch Ca, bổn cung từng nói phải khiến ngươi chôn cùng, ngươi còn nhớ không? Ha ha ha...” Ả cười thành tiếng, vừa quái quỷ vừa đáng sợ: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
“Tiểu chủ!” Tử Quyên xông tới bảo vệ chủ, lại bị móng tay sắc bén của Thục phi vật xuống đất.
Ngay sau đó, Thục phi bóp cổ Mạch Ca, dù Mạch Ca phản kháng thế nào cũng vô dụng. Lực tay ngày càng lớn, nàng chỉ cảm thấy hít thở ngày càng khó khăn, đầu óc dần dần hôn mê, từ từ mất hết tri giác.
“Ai ở đằng kia?” Bất thình lình vang lên tiếng của tiểu thái giám: “Là Thần Tần chủ tử ạ?”
Quả thực những lời này đã cứu Mạch Ca, Thục phi lập tức lùi lại, bóng ma biến mất, sương mù dày đặc tan sạch ngay tức khắc.
“Thần tiểu chủ, người... người ở đây làm gì ạ?” Tiểu thái giám sợ đến nỗi lớn tiếng gọi người khác tới, ngay sau đó, năm sáu cung nhân ba chân bốn cẳng đỡ lấy Mạch Ca.
Còn Mạch Ca thì trút ra một hơi nhẹ nhõm rồi ngả đầu bất tỉnh.
3. Ảo giác
Mạch Ca ngủ một giấc cực dài, lúc tỉnh lại thì đã sang trưa hôm sau, đầu óc nàng mơ mơ hồ hồ, vô cùng nhức nhối.
“Mạch nhi, cuối cùng nàng đã tỉnh rồi.” Hoàng thượng vẫn luôn ngồi đợi bên giường, thấy nàng mở mắt, hắn vội sai Lý Hỉ gọi Vương Trì vào.
Vương Trì bắt mạch xong, cung kính nói: “Khí huyết[1] của tiểu chủ cực kém, tối hôm qua bị hơi lạnh và sợ hãi gây nên, may mà tiểu chủ tỉnh rồi. Vi thần đã sai người đi sắc thuốc, chẳng bao lâu nữa tiểu chủ sẽ khỏe lại.”
[1] Khí huyết kém (trong y học cổ truyền còn gọi là khí huyết hư, hay khí huyết lưỡng hư) có thể gây nên các chứng bệnh khác nhau, làm phát sinh rất nhiều bệnh tật. Trong cơ thể con người, khí để chỉ công năng hoạt động của các tạng phủ, còn huyết để chỉ sự lưu thông của máu. Khí và huyết luôn đi cùng nhau, khí hành thì huyết hành, khí hư thì huyết kém. (healthplus.com)
Hoàng thượng gật đầu, cầm tay Mạch Ca mà đau lòng: “Từ hồi sinh Nguyên nhi, nàng vẫn luôn vất vả đến nỗi hao tâm tổn sức; ta lại bận việc triều chính, ít quan tâm nàng, nên mới khiến nàng mệt mỏi suy nhược.”
Mạch Ca cười yếu ớt: “Thiếp thân không sao.”
Nàng là người thông minh, trong cung nghiêm cấm bịa chuyện ma quỷ, Hoàng thượng lại không tin những chuyện này nên đương nhiên chẳng kẻ nào dám nhắc tới hồn ma Thục phi. Dù có người nói, Hoàng thượng cũng sẽ nghiêm khắc răn đe, trừng phạt cảnh cáo.
Nếu đã như vậy, nàng tội gì chọc cho hắn không vui.
Hai người lại nói vài chuyện riêng tư, mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng thông báo rằng thời giờ không còn sớm, Hoàng thượng mới không đành lòng rời đi.
Hoàng hậu và Anh Chiêu nghi tới đây, đặc biệt là trên gương mặt nhỏ nhắn của Hoàng hậu, đôi mắt nàng ấy đã đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc không lâu. Thấy Mạch Ca đã tỉnh, nàng ấy lập tức lao tới trước giường, ấm ức nói: “Ta còn tưởng là... tưởng là ngươi...”
Mạch Ca mỉm cười: “Không phải thiếp thân đang vẫn ổn sao...”
Anh Chiêu nghi còn khá bình tĩnh, sau khi ngồi xuống, nàng ấy mới nói từ tốn: “Tối hôm qua vừa nghe chuyện của muội, Hoàng hậu vội vàng đến tìm ta. Chúng ta đều cho rằng muội vẫn chưa tỉnh.”
Mạch Ca khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh Chiêu nghi hơi do dự, hồi lâu sau mới nói: “Trong mộng, muội cứ mãi gọi tên Thục phi, may mà Hoàng thượng chưa truy cứu, chỉ cho rằng muội quá mệt mỏi. Thế nhưng... muội thật sự gặp được nàng ta ư?”
Nghe vậy, Mạch Ca không khỏi nhắm mắt lại, cảnh tượng đêm đó còn rành rành ngay trước mắt. Bây giờ nàng vẫn có thể nhớ rõ hình dạng hồn ma của Thục phi, khóe mắt rỉ máu, lưỡi dài rũ rượi, móng tay thon dài sắc bén đẫm máu như sắp lấy mạng nàng.
Mạch Ca gật đầu, lòng đầy sợ hãi: “Suýt nữa nàng ta đã bóp chết muội, đương nhiên là gặp rồi. Thiếp thân vốn không tin nhưng sờ sờ trước mắt không thể không tin.”
“Suỵt. Nói nhỏ một chút, đừng để người ta nghe thấy.” Anh Chiêu nghi vội ra hiệu im lặng, vẻ mặt chập chờn lúc sáng lúc tối.
Trong khi Mạch Ca đang nghi ngờ, nàng ấy lại giải thích: “Đương nhiên tỷ tỷ tin muội, nhưng... nhưng các cung nhân cứu muội lại nói rằng không hề có bóng ma Thục phi mà là muội tự bóp chặt cổ mình! Với lại cung nữ Tử Quyên của muội cũng tự cào mặt điên cuồng!”
“Đám cung nhân đó đang xì xào với nhau, nói muội bị bệnh thần kinh!”
Mạch Ca vội vàng giãi bày: “Thiếp thân nhìn thấy thật mà, sao có thể tự mình bóp cổ?! Chẳng lẽ muội không phân rõ phải trái hay sao?”
Anh Chiêu nghi an ủi: “Tỷ cũng nhìn thấy tận mắt, đương nhiên biết chuyện ấy có thật, nhưng nghĩ lại thì không khỏi kỳ quái. Chỉ riêng chúng ta nhìn thấy, người khác đều không nhìn thấy, chẳng lẽ chúng ta thật sự gặp ảo giác?”
Mạch Ca cũng rơi vào suy nghĩ sâu xa, nàng thấy rõ hồn ma Thục phi, không lẽ do mình kiêng kỵ Thục phi nên nghi thần nghi quỷ?
Hoàng hậu cắt ngang suy nghĩ của hai người: “Có phải ảo giác hay không, chúng ta tới Hàn Nhàn cung một chuyến, tất cả sẽ rõ ràng.”
4. Hung thủ
Trên đường tới Hàn Nhàn cung, Hoàng hậu mới giải thích.
Hóa ra Hoàng hậu sai người điều tra các cung, đương nhiên nàng ấy không tin hồn ma vô duyên vô cớ xuất hiện, càng không tin mọi thứ đều là ảo giác. Quả thực như thế, cung nhân nhanh chóng điều tra ra sự khác thường ở Hàn Nhàn cung.
Hàn Nhàn cung nằm ở vị trí hẻo lánh, cung điện hoang vắng ít người qua lại, gần như được xem là một lãnh cung. Nơi này chỉ có hai vị chủ tử, họ đều là người mới từ lần tuyển tú năm ngoái - Lương Thường tại và Lâm Đáp ứng.
Vì Hoàng thượng chưa từng sủng hạnh người mới, mà hai người họ lại ở phân vị thấp nhất nên mới được sắp xếp đến nơi thê lương này.
Nhóm người Mạch Ca đi khá lâu mới tới cửa cung, chưa vào cổng đã nghe tiếng bạt tai vang dội, kế đó là cơn giận của nữ nhân: “Bổn cung đường đường là Thục phi, sao đến lượt một Thường tại nho nhỏ như ngươi huơ tay múa chân!”
Đây là...
Mạch Ca vội vào sân, trông thấy một nữ nhân có vẻ yếu ớt đang hung dữ vả mặt một nữ nhân khác. Nàng từng gặp Lương Thường tại và Lâm Đáp ứng, tính tình họ đều lương thiện ấm áp, nhất là Lâm Đáp ứng. Phụ thân nàng ta là Quốc Tử Giám điển - Tòng cửu phẩm[2], vì ngại thân phận thấp kém nên xưa nay nàng ấy nói năng làm việc đều nhát gan.
[2] Quốc Tử Giám điển: Người trông coi ở Quốc Tử Giám, chiếu theo Tòng cửu phẩm thì có thể là người quản lý thư viện ở Quốc Tử giám (Wikipedia)
Nhưng giờ đây...
Lâm Đáp ứng như hóa thành người khác, giơ tay nhấc chân rất có phong cách của người chưởng quản mọi việc.
Mạch Ca âm thầm nghiền ngẫm, hay là nàng ấy giống mình? Sau khi Thục phi chết đi thì sống lại trong cơ thể Lâm Đáp ứng?
Anh Chiêu nghi lại đánh đòn phủ đầu, nắm lấy cổ tay Lâm Đáp ứng khiến nàng ta không thể cử động. Anh Chiêu nghi giận dữ gào lên: “Lâm Đáp ứng, ngươi điên rồi sao? Dám tự xưng là Thục phi gì hả?”
Vài tiểu thái giám vội vã ghì Lâm Đáp ứng xuống, sắc mặt Lương Thường tại tái nhợt, dáng hình mảnh mai, sau khi được cứu giúp thì vội khom người tạ ơn Anh Chiêu nghi. Anh Chiêu nghi thấy nàng ta nghe lời, giọng điệu không khỏi dịu xuống: “Ngươi là Thường tại, nàng ta là Đáp ứng, sao có thể cho phép nàng ta dĩ hạ phạm thượng[3]?”
[3] Dĩ hạ phạm thượng: Cấp dưới mạo phạm cấp trên
“Thiếp... Thiếp thân...” Lương Thường tại ấp a ấp úng, nàng ta lại nhìn Lâm Đáp ứng rồi mới nói nhỏ nhẹ: “Nương nương, thật ra Lâm Đáp ứng không phải người như vậy, nàng ấy và thiếp thân như tỷ muội, tình cảm vô cùng thân thiết, chẳng qua nàng ấy bị trúng tà, trở thành người khác mà ngay cả thiếp thân cũng không nhận ra.”
Cung nữ hầu hạ Lâm Đáp ứng cạnh đó cũng quỳ xuống la lên: “Chiêu nghi nương nương, tiểu chủ nhà nô tỳ trúng tà, cầu xin người cứu nàng ấy!”
“Ha ha...” Lâm Đáp ứng đột nhiên cười ra tiếng, nhìn chằm chằm Mạch Ca: “Có phải trúng tà hay không, Hoàng hậu nương nương và Thần Tần vừa nhìn đã biết. Bổn cung là người quen cũ của các ngươi mà, ha ha ha!”
Lúc này, Xuân Trúc vừa ra khỏi phòng Lâm Đáp ứng, nét mặt vô cùng phức tạp: “Nương nương, Thần tiểu chủ, mọi người lại đây xem đi ạ.”
Mạch Ca và Hoàng hậu vội vàng vào trong, nhìn thấy trong điện bày đầy tranh, hơn nữa đều vẽ một người là Thục phi. Ngoài ra còn có những quyển viết đầy thơ từ rơi khắp đất, toàn là thơ hồi trước của Thục phi.
Thục phi vốn là đệ nhất tài nữ kinh thành, có người biết thơ từ của nàng ta cũng chẳng vấn đề gì, nhưng phần lớn trong đó là sáng tác riêng. Chỉ Mạch Ca biết được điều ấy, từ nhỏ nàng đã hầu hạ Thục phi nên rất rõ ràng. Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là toàn bộ tác phẩm ở đây đều là nét chữ của Thục phi.
Năm đó sau khi Thục phi chết, tất cả quyển thơ đều bị thiêu hủy, vậy những thứ trong này là sao?
Hoàng hậu lập tức giao tiếp bằng ánh mắt với Mạch Ca, Mạch Ca hiểu được, nàng và Hoàng hậu có chung ý nghĩ.
Thục phi thật sự sống lại trong cơ thể Lâm Đáp ứng sao?
Hoàng hậu sai người thiêu hủy tất cả quyển thơ, sau đó hỏi thẳng Lâm Đáp ứng: “Bổn cung hỏi ngươi, buổi tối hai hôm vừa qua, có phải ngươi giả thần giả quỷ hù dọa Thần Tần và Anh Chiêu nghi không?”
Lâm Đáp ứng cười quỷ dị: “Phải, đáng tiếc là không hù chết các ngươi.”
Hoàng hậu giận dữ: “Người đâu, đưa nàng ta tới Dịch Đình rồi phạt hai mươi trượng, cấm túc ba tháng, giáng làm Thái nữ để răn đe cảnh cáo.”
Lương Thường tại kinh hãi, quỳ xuống van nài: “Hoàng hậu nương nương, Lâm Đáp ứng... Không, Lâm Thái nữ... Chỉ bị trúng tà, nàng ấy vốn vô tâm, xin nương nương tha cho nàng ạ.”
“Ý bổn cung đã quyết, không cho phép bất cứ ai cầu xin!”
Trên đường trở về, trong lòng Anh Chiêu Nghi mơ hồ không yên. Nàng luôn cảm thấy thần thái của Lâm Thái nữ ngày hôm nay hơi lạ nhưng lại không thể nói rõ, hơn nữa mùi hương trong sân thật sự rất quen thuộc.
Anh Chiêu nghi hoài nghi: “Hồn ma Thục phi mặt quỷ lưỡi dài thật sự là Lâm Thái nữ giả trang ư? Hơi giống thật ấy!”
Xuân Trúc trả lời: “Nương nương có chuyện không biết, trong dân gian gọi đó là ảo thuật nhưng toàn là trò chơi giang hồ gạt người, nhìn sơ qua giống như thật vậy.”
Anh Chiêu nghi cắn môi: “Chỉ mong là ta lo lắng quá nhiều.”
5. Đâm bị thương
Chạng vạng, Mạch Ca và Anh Chiêu nghi đến tìm Hoàng hậu tán gẫu, vừa khéo gặp Lương Thường tại rời khỏi cung Phượng Nghi với đôi mắt ứa lệ. Nàng ta hành lễ với hai người, đau buồn nói: “Thiếp thân muốn cầu xin Hoàng hậu nương nương khai ân, tha tội cho Lâm Thái nữ, nhưng mà nương nương...”
Mạch Ca hiểu ý đồ nàng ta đến đây nên an ủi: “Lâm Thái nữ phạm vào cung quy, Hoàng hậu trị tội nghiêm khắc cũng là điều hợp lý. Nếu ngươi thật sự ấm ức thay Lâm Thái nữ, không bằng tìm ngự y chữa khỏi bệnh cho nàng.”
Nhìn Lương Thường tại đi xa, Anh Chiêu nghi không khỏi nhăn mày: “Muội có ngửi thấy mùi thơm không?”
Mạch Ca gật đầu: “Có, hẳn là mùi Bách Hợp hương[4] trên người Lương Thường tại, nó có tác dụng trấn tĩnh ngưng thần[5]. Hôm qua ở cung Hàn Nhàn muội đã để ý, sao vậy tỷ?”
[4] Bách Hợp hương: Một loại hương xông
[5] Trấn tĩnh ngưng thần: Giữ bình tĩnh và tập trung suy nghĩ
Anh Chiêu nghi lắc đầu: “Không có gì, tỷ chỉ cảm thấy mình từng ngửi được ở nơi nào đó.”
Hai người vào trong điện, Hoàng hậu trông thấy họ bèn sai người dâng trà. Cả ba hàn huyên hồi lâu thì nghe tiếng thông báo bên ngoài, nói là Hoàng thượng tới.
Cũng đúng lúc này, Hoàng thượng vừa mới vào trong, Hoàng hậu vốn điềm đạm bỗng dưng phát bệnh thần kinh, rút trâm định đâm Hoàng thượng. Điều khiến người ta sợ hãi là nàng cứ lẩm bẩm: “Chính ngươi hại chết con của ta, là ngươi... Ta muốn giết ngươi, giết ngươi!”
Anh Chiêu nghi phản ứng nhạy bén, lập tức lấy thân mình che chở, bấy giờ mới tránh cho long thể bị tổn thương, nhưng chính nàng ấy lại bị thương ngoài da.
Hoàng hậu từng mất con nên tinh thần thất thường, hiện giờ tái phát bệnh đúng là kỳ lạ.
Hoàng thượng giận dữ: “Từ hôm nay trở đi cấm túc Hoàng hậu, không có sự cho phép của trẫm, bất cứ ai đều không được tới thăm!”
Mạch Ca trở về Thần Lam hiên, gấp đến nỗi không biết phải làm sao. Nàng biết rõ xưa nay Hoàng hậu luôn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Dù trong cung ém nhẹm tin tức, chuyện này vẫn bị truyền ra ngoài. Rất nhiều người cầu kiến Hoàng thượng suốt đêm, toàn những câu nói từ tận đáy lòng: Kẻ điên làm sao gánh vác trách nhiệm quốc mẫu, chẳng lẽ để người trong thiên hạ cười chê sao?
Hơn nữa còn có người bảo phá cũ lập mới. Phụ thân của Anh Chiêu nghi là Trấn Bắc Đại Tướng quân, nàng ấy lại xả thân cứu Hoàng thượng, bệ hạ nên cân nhắc ngôi Hậu, suy nghĩ cho đại cuộc.
“Tiểu chủ, không phải là... Anh Chiêu nghi thật sự ra tay chứ?” Tử Quyên cẩn thận nói, có thể thấy dường như nàng ta cũng không dám tin.
Mạch Ca lắc đầu: “Tuyệt đối không phải nàng ấy. Lúc đó ta ở bên cạnh Anh Chiêu nghi, sao không phân biệt được nàng ấy cố ý hay không? Nhưng lời đồn truyền đi quá nhanh, chắc chắn có kẻ cố ý.”
“Nô tỳ không rõ.”
“Trước mắt coi như Anh tỷ tỷ là người hưởng lợi nhiều nhất từ chuyện này, kẻ đứng sau màn cũng hy vọng mọi người nghĩ thế. Nhưng tính tình Hoàng thượng không phải vậy đâu, ngài ấy sẽ hoàn toàn ngược lại, nảy sinh nghi ngờ và càng thêm xa cách.”
Ánh mắt nàng nhìn chăm chú chiếc đèn kéo quân cung đình ngoài cửa sổ, tiếp tục thì thào: “Anh tỷ tỷ một lòng si mê Hoàng thượng nhưng trước giờ Hoàng thượng lại như gần như xa với tỷ ấy. Chỉ e sau này ngài ấy chẳng những không nhớ ơn cứu mạng của Anh tỷ tỷ mà còn hại đến phụ thân tỷ ấy.”
Tử Quyên kinh ngạc trợn mắt: “Tại sao lại thế ạ? Chẳng phải Anh Chiêu nghi rất vô tội ư?”
Mạch Ca cười nhạt: “Vô tội thì sao? Dòng chảy thâm cung âm thầm quỷ quyệt, chỉ cần đi sai một bước, đừng nói vô tội, mất mạng cũng chỉ là chuyện trong một đêm.”
6. Tự cứu mình
Quả thực chẳng biết từ bao giờ bên ngoài Đường Lê cung đã có thêm một đám cung nhân trông coi, nói là bảo vệ chứ thực chất là giam lỏng.
“Nương nương, Hoàng thượng có ý gì thế này!” Cung nữ Noãn Hỉ tức giận bất bình, nàng ta nhìn Anh Chiêu nghi gầy yếu tái nhợt trên giường mà đau lòng: “Vì cứu bệ hạ nên nương nương bị thương, sao ngài ấy có thể vô tình đến vậy, thế mà lại tin những lời đồn vớ vẩn đó! Chẳng lẽ Hoàng thượng tin rằng nương nương là kẻ đứng sau ư?”
“Nếu không thì nương nương đến trước mặt Hoàng thượng giải thích đi ạ. Chỉ cần nói rõ ràng, chắc chắn ngài ấy sẽ hết nghi ngờ.”
“Vô dụng thôi. Hoàng thượng đã cho rằng như vậy, ngươi càng tìm cách giải thích, ngài ấy chỉ càng cảm thấy ngươi giả dối.”
Noãn Hỉ nóng nảy: “Chẳng lẽ nương nương muốn bị hiểu lầm mãi? Tuy Hoàng thượng không trị tội, nhưng đám người ngoài cửa đã nói với cả cung rằng nương nương là hung thủ. Rõ ràng nương nương không làm gì hết, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với Hoàng hậu, nhưng bây giờ trong mắt người ta, nương nương lại biến thành tiểu nhân mơ ước ngôi Hậu!”
Anh Chiêu nghi cười khổ, giọt nước mắt nơi khóe mi nhẹ nhàng trượt xuống: “Hoàng thượng cũng vì muốn sớm ngày điều tra rõ sự thật, huống hồ bổn cung vẫn chẳng làm gì cả. Thanh giả tự thanh[6], công lý còn đó, chịu chút ấm ức cần gì phải vội.”
[6] Thanh giả tự thanh: Người trong sạch tự khắc sẽ được minh oan
“Nương nương, người cứ như vậy hoài, chuyện gì cũng suy xét cho ngài ấy, nhưng ngài ấy có bao giờ hiểu tình cảm của người không? Người vào cung nhiều năm, ngài ấy chỉ sủng ái lúc ban đầu, bây giờ rất ít đặt chân vào Đường Lê cung. Trong lòng ngài ấy vốn không có người, chẳng hề quan tâm đến người đâu.”
“Noãn Hỉ, không được chỉ trích Hoàng thượng!” Anh Chiêu nghi hơi giận: “Nếu để người ngoài nghe được, cẩn thận họ rút lưỡi ngươi!”
“Dạ, nô tỳ không dám.”
“Bổn cung hiểu tấm lòng của ngươi, nhưng ngài ấy là phu quân của bổn cung, đương nhiên bổn cung phải đối xử tốt với ngài ấy gấp trăm gấp ngàn lần. Ngươi nói xem? Ngài ấy tin lời đồn, đương nhiên bổn cung ấm ức, nhưng biết làm thế nào đây? Kế sách bây giờ cũng chỉ có bổn cung tự cứu mình mà thôi.”
Anh Chiêu nghi đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng thông báo, hóa ra là Mạch Ca.
Mạch Ca vào nội điện thì thấy sắc mặt Anh Chiêu nghi rất buồn bã, nghĩ tới cung nhân trông coi ngoài cửa, lòng nàng không khỏi thương xót. Nàng nắm tay Anh Chiêu nghi, trong lòng buồn bã: “Anh tỷ tỷ, rồi sẽ điều tra được manh mối thôi.”
Anh Chiêu nghi không buồn nữa mà mỉm cười: “Chúng ta chắc chắn sẽ tìm được hung thủ.” Ngừng giây lát, nàng ấy lại nói từ tốn: “Nhưng chuyện này quá kỳ lạ, Hoàng hậu có thể thay hình đổi dạng ngay trước mắt chúng ta, đúng là nghĩ mãi chẳng thông, tỷ phải tự mình đi hỏi cho rõ.”
Mạch Ca hơi lo lắng: “Vết thương của tỷ tỷ chưa lành, để muội đi cho, huống hồ đám người ngoài kia... Tỷ tỷ yên tâm, một khi xảy ra chuyện khác thường, muội sẽ lập tức báo cho tỷ biết.”
“Cũng được.”
Nhân lúc tối trời, Tử Quyên mua chuộc cung nhân trông coi. Sau khi lẻn vào Phượng Nghi cung, Mạch Ca phát hiện gương mặt Hoàng hậu đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, cứ ngơ ngác mà ngồi ở kia, chẳng nói lời nào. Nàng lại nhìn sang Xuân Trúc, Xuân Trúc cũng giống như vậy: Mặt không đổi sắc, ánh mắt tối tăm, chỉ biết im lặng đứng cạnh đó.
“Xuân Trúc, Xuân Trúc! Này, ta hỏi ngươi nói nha.” Dù Tử Quyên hỏi thế nào, nàng ta cũng không có phản ứng, rõ ràng chẳng khác nào người chết. Tử Quyên hỏi Hoàng hậu những câu như vậy cũng không được để ý tới.
“Tiểu chủ, bọn họ bị sao thế này? Họ... Sao họ...”
Mạch Ca thở dài: “Nếu thật sự có liên quan tới hồn ma của Thục phi thì sẽ không kết thúc như vậy đâu. Mọi thứ đều bắt đầu từ hồn ma Thục phi, xem ra phải hỏi chuyện Lâm Thái nữ thôi.”
Lâm Thái nữ mau chóng được dẫn tới, nhưng nàng ta cứ khăng khăng mình là Thục phi, thẩm vấn không có kết quả. Trái lại cung nữ của nàng ta kiên trì xin gặp Mạch Ca, một mực kêu oan.
Cung nữ kia chỉ biết dập đầu, xin tha cho chủ tử: “Nương nương, xưa nay Lâm Thái nữ nhát gan, làm sao có thể giả quỷ dọa người chứ? Ngài ấy bị trúng tà nên mới vậy, ngài ấy tuyệt đối không phải thế.”
Thì ra mấy đêm trước Lâm Thái nữ đã trúng tà, cũng tức là đêm mà Anh Chiêu nghi với Lương Thường tại bị kinh hãi. Xưa nay Lâm Thái nữ nhát gan, chẳng hiểu sao đêm đó ngủ mãi không được nên muốn tới ngủ chung với Lương Thường tại ở phòng kế bên. Nhưng sau khi qua đó, nàng ấy bỗng dưng trúng tà, nói mình là Thục phi, hơn nữa còn đánh Lương Thường tại.
“Ngươi xác định là trúng tà trong đêm đó à?”
“Nô tỳ chắc chắn, không biết tiểu chủ bị làm sao nữa ạ. Thường ngày ngài ấy rất ổn, sau đêm đó thì biến thành người khác, ngay cả nói chuyện cũng ngơ ngác.”
7. Vu oan hãm hại
Sáng sớm hôm sau, Mạch Ca tới Đường Lê cung để thông báo tình hình. Hai người đang trò chuyện thì nghe ngoài sân thông báo, nói là Hoàng thượng và Tuyên phi đến đây, ngoài ra còn có Lương Thường tại.
Mạch Ca đứng dậy chào đón, Tuyên phi lạnh lùng nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ. Tuy nàng ta đã mất chỗ dựa là Thư Thái phi nhưng lại sinh được Nhị Hoàng tử, hơn nữa nàng ta là biểu muội của Hoàng thượng. Hoàng thượng coi trọng tình cảm ngày xưa nên còn nhớ tình nghĩa với nàng ta.
Mạch Ca lo lắng không yên, chẳng lẽ Tuyên phi đã tìm được bằng chứng gây bất lợi cho Anh tỷ tỷ? Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên hơn là mình lại biến thành đối tượng bị nghi ngờ.
Tuyên phi kéo ống tay áo Hoàng thượng, hờn dỗi nói: “Hoàng đế biểu ca, bây giờ có lời khai của nhân chứng, ngài phải trị tội Thần Tần mới được!”
Hoàng thượng hơi mất kiên nhẫn, nói chuyện lạnh nhạt: “Trước hết nghe Xuân Trúc nói đã!”
Mạch Ca nghe nhắc tới hai chữ Xuân Trúc, đương nhiên hỏi ngay: “Tuyên phi nương nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hừ!” Gương mặt tuyệt đẹp của Tuyên phi mỉm cười lạnh lẽo: “May mà có Xuân Trúc, nếu không nhờ nàng ấy, chúng ta vẫn còn không biết Thần Tần nhà ngươi lòng dạ rắn rết!”
Tử Quyên tức quá, lớn giọng chất vấn: “Phiền Tuyên phi nương nương nói rõ ràng, đừng vu oan hãm hại người tốt!”
“Được thôi! Người đâu, đưa Xuân Trúc vào đây cho bổn cung!”
Xuân Trúc nhanh chóng bị đưa đến trước mặt mọi người. Giờ đây nàng ta đã lấy lại ý thức, quỳ xuống trước Hoàng thượng, kể lại từng chuyện ngày hôm qua, bao gồm hồn ma Thục phi và sự khác thường của Lâm Thái nữ.
Nàng ta còn nói rằng: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vẫn luôn mạnh khỏe, nhưng hôm qua không biết Thần Tần đã nói gì mà Hoàng hậu nương nương đột nhiên phát bệnh thần kinh, lúc tốt lúc xấu.”
“Thần Tần luôn nói mình gặp quỷ, còn nói hồn ma Thục phi hại nàng nhưng nô tỳ vốn không tin. Ngoài ra Lâm Thái nữ giả thần giả quỷ, vờ như bị Thục phi bám vào người nhằm che giấu âm mưu của Thần Tần. Nô tỳ tin chắc nàng ta cùng phe Thần Tần, năm xưa Thần Tần chưa thành chủ tử, từng là cung nữ hầu hạ bên cạnh Thục phi, có được những quyển thơ kia là chuyện quá bình thường.”
“Thần Tần lợi dụng Lâm Thái nữ hòng đe họa Anh Chiêu nghi, đồng thời gia tăng kích thích cho nương nương khiến nương nương đổ bệnh lần hai, thần không biết quỷ không hay mà ly gián nương nương với Hoàng thượng, đúng là nham hiểm ác độc.”
Tuyên Phi vội vàng tiếp lời: “Hoàng thượng, thần thiếp vừa mới hỏi cung nhân. Tối hôm qua Thần Tần còn thẩm vấn Lâm Thái nữ đấy ạ, có phải muốn giết người diệt khẩu hay không là chuyện quá rõ ràng.”
Hoàng thượng một mực im lặng, Tuyên Phi lại nóng nảy: “Ngài nghe rồi đó, không phải Thần Tần thì còn ai tiếp xúc với Hoàng hậu hằng ngày. Qua hành động lần này của nàng ta, có thể thấy được lòng dạ thâm sâu, dã tâm rộng lớn đến đâu. Đừng thấy thường ngày nàng ta và Hoàng hậu xưng hô tỷ muội, ai mà biết trong bụng giấu toàn suy nghĩ xấu xa chứ! Biểu ca, ngài nói gì đi!”
Hoàng thượng thật sự không lay chuyển được, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Lương Thường tại, nàng có nhìn thấy Thần Tần đưa Lâm Thái nữ ra ngoài không?”
Nghe hỏi tới mình, Lương Thường tại vốn luôn đứng sau lập tức quỳ xuống. Mặt mũi nàng ta dịu dàng, giọng nói mềm mại nhẹ hẫng như gió: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thiếp thân... thiếp thân tự biết mình thấp cổ bé họng, nhưng thiếp thân tin tưởng Thần Tần. Tối hôm qua thiếp thân vẫn luôn chăm sóc Lâm Thái nữ, chưa từng thấy Thần Tần đến tìm, sao có thể nói hai người họ là đồng lõa ạ?”
Mạch Ca sửng sốt, nàng ta cố ý giúp mình thoát khỏi hiềm nghi hay là...?
Mạch Ca vẫn chưa giải thích. Đợi mọi người nói xong, nàng mới cung kính quỳ xuống: “Hoàng thượng, thiếp thân có từng gặp hồn ma Thục phi hay không, tự thiếp thân biết rõ điều đó nhất. Huống hồ Hoàng thượng cũng hiểu cách làm người của thiếp thân, thiếp thân tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tổn thương Hoàng hậu.”
Anh Chiêu Nghi thấy mọi người hùng hổ ép bức, nàng ấy cũng quỳ xuống nói với Hoàng thượng: “Thần thiếp và Thần Tần đều bị hồn ma Thục phi hù dọa, vì vậy thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng truyền một đại sư vào cung để trừ tà.”
“Ngươi điên rồi sao?” Tuyên Phi ngạc nhiên lên tiếng: “Trước giờ trong cung không tin chuyện ma quỷ, lại càng nghiêm cấm mê tín dị đoan. Ngươi muốn Hoàng thượng bị người trong thiên hạ cười nhạo sao?”
Không chỉ Tuyên Phi mà ngay cả Mạch Ca cũng kinh hãi. Yêu ma quỷ quái thật sự cấm kỵ, sao Anh tỷ tỷ lại nói ra trước mặt Thánh thượng? Hoàng thượng vốn đã xa cách nàng ấy, nếu vậy thì không phải càng thêm...
Anh Chiêu nghi nói chuyện từ tốn: “Gần đây lời đồn nổi lên khắp hậu cung, nói thần thiếp là chủ mưu sau màn. Bây giờ Thần Tần và thần thiếp đều bị hiềm nghi, hay là Tuyên Phi nương nương đánh cược với thần thiếp đi? Cược trong vòng ba ngày sẽ bắt được quỷ. Nếu thật sự không có ma quỷ, thần thiếp và Thần Tần mặc cho nương nương xử lý.”
Tuyên Phi rõ ràng sửng sốt, ả hơi chần chừ: “Chuyện... chuyện cá cược này...”
“Tuyên Phi nương nương không dám sao?”
“Được thôi, cược thì cược! Anh Chiêu nghi, ngươi vốn không liên quan tới chuyện này nhưng cứ muốn dính vào, nếu đã muốn đánh cược, bổn cung sẽ để ngươi toại nguyện.”
Hoàng thượng rõ ràng rất lo cho Mạch Ca, vội hỏi Anh Chiêu nghi: “Nàng có nắm chắc không? Khoản đánh cược này... trẫm có thể làm chủ, không cần tính toán gì hết.”
Anh Chiêu nghi mỉm cười rồi cúi đầu: “Thần thiếp nắm chắc.”
Đợi mọi người đi hết, Noãn Hỉ nói ngay: “Nương nương, hồn ma vất vưởng của Thục phi vốn không tồn tại, người sẽ thua mất!”
Mặc dù Mạch Ca cũng nghi ngờ nhưng lại tin tưởng nàng ấy. Tuy Anh Chiêu nghi sinh ra trong nhà tướng, tính tình lại trưởng thành chín chắn, nàng ấy đã dám đánh cược thì nắm chắc phần thắng.
Mạch Ca mỉm cười, giải thích thay Anh Chiêu nghi: “Trong tình huống ấy, nếu Anh tỷ tỷ không làm vậy thì Tuyên Phi sẽ ép Hoàng thượng trị tội ta. Bây giờ còn thời hạn ba ngày, đi bước nào tính bước đó. Nhưng tỷ tỷ à, muội đã liên lụy tỷ rồi.”
Anh Chiêu nghi lắc đầu, nắm tay Mạch Ca: “Hai người chúng ta đều khó bảo vệ mình, sao lại bảo là liên lụy. Tỷ còn phải cảm ơn muội, vốn dĩ còn đang sợ muội trách tỷ hãm hại làm muội rơi vào nguy hiểm, bây giờ muội nói thế, tỷ tin rằng chúng ta sẽ vượt qua kiếp nạn lần này.”
“Nhưng tỷ thật sự có thể tìm ra kẻ đứng sau ư?”
“Không vội, chúng ta còn cơ hội mà. Ngày thứ ba sẽ tổ chức tiệc đầy tháng cho Nhị Hoàng tử đấy.” Anh Chiêu nghi thầm thì, nét mặt kỳ lạ của Xuân Trúc lại hiện lên trong đầu mình.
8. Hiện hình
Tiệc đầy tháng, Tuyên Phi đãi tiệc mừng ở đài Lâm Loan, tất cả phi tần ăn mặc lộng lẫy đến dự. Triều thần từ Tam phẩm trở lên đều có thể tham dự, quân thần cùng vui, cung chúc Hoàng thượng có thêm Hoàng tử.
Tuy Mạch Ca bị hiềm nghi, nàng cũng được vào dự tiệc, nhưng nàng lại lo lắng về thời gian đánh cược. Đây đã là đêm cuối cùng mà Anh Chiêu nghi vẫn làm như không có việc gì, bình tĩnh tới lui như thường.
Vết thương của nàng ấy mới lành, trên người chỉ khoác chiếc áo mỏng màu trắng thuần, tuy Hoàng thượng gật đầu và ban thưởng đồ ăn nhưng cũng chẳng để mắt đến nàng ấy nhiều. Mạch Ca thầm than, lời đồn không ngớt, Hoàng thượng cũng không ngừng đối xử lạnh nhạt với Anh Chiêu nghi.
Nàng vốn định an ủi nàng ấy nhưng Anh Chiêu nghi lại ngăn nàng nói: “Đêm nay là ngày vui, muội đừng rầu rĩ nữa.”
Vừa dứt lời đã trông thấy pháo hoa ngũ sắc ngút trời, nở thành đóa hoa lộng lẫy trên bầu trời cao vợi, bay lả tả như mưa ngọc lưu ly. Pháo hoa lóe sáng xếp hình trên nền trời, cuối cùng hóa thành bốn chữ to tướng: Hoàng thượng vạn tuế.
Quần thần hoan hô như sấm dậy, muôn người đồng thanh hô vang: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Lúc này đây, đại sư Bất Giác ở ngoài cung được mời đến trừ tà bỗng chốc đứng dậy, nói với Hoàng thượng rằng: “Bệ hạ, đêm nay vừa khéo là ngày đầy tháng của Nhị Hoàng tử. Lão nạp nguyện tụng kinh cầu phúc cho Nhị Hoàng tử, cầu mong Nhị Hoàng tử bình an lớn lên.”
Hoàng thượng mừng rỡ, nâng chén uống liền ba ly và cười nói: “Chuẩn!”
Mạch Ca khó hiểu: “Anh tỷ tỷ, thế này là...?”
“Đừng vội, muội cứ xem tiếp sẽ hiểu.”
Đại sư Bất Giác đi tới giữa đài Lâm Loan, khoanh chân ngồi xuống, lấy mõ trong người ra rồi nhắm mắt lại, vừa gõ vừa khẽ niệm kinh Phật. Ông chợt dừng lại, đột ngột mở mắt và chỉ tay vào một góc, đồng thời kêu to: “Quỷ ma súc sinh, còn không mau hiện nguyên hình!”
Một tiếng chấn động khiến mọi người đồng loạt nhìn lại, họ thấy ngón tay đại sư chỉ vào Lương Thường tại đang gắp đồ ăn. Dường như nàng ta không rõ nguyên nhân, nhưng mọi người đều kinh ngạc trợn mắt vì sau lưng Lương Thường tại là một chùm bóng trắng đang đứng, rõ ràng chính là Thục phi đã chết.
Ngay cả Mạch Ca cũng trố mắt, quả thực là hồn ma Thục phi nàng từng nhìn thấy mấy đêm trước.
Sao có thể chứ?
Mọi người sợ đến nỗi đổ mồ hôi đầm đìa. Đúng lúc ấy, một con rồng vàng năm móng bay ra khỏi ngực Hoàng thượng, gầm thét cất cánh, lao thẳng tới đánh chùm bóng trắng. Một tiếng ầm vang lên, bóng trắng bị đụng cho tan thành mây khói.
Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Lương Thường tại vẫn hoảng sợ nhìn chằm chằm phía trước, rõ ràng không có gì nhưng nàng ta lại thét chói tai: “Quỷ! Có quỷ!” Nàng ta sợ tới mức đẩy ngã chiếc bàn, ngồi co quắp ngay tại chỗ.
Hình như cung nữ cạnh đó cũng nhìn thấy, chỉ vào trước mặt và kêu to: “Tiểu chủ, là... là một ác quỷ răng nanh mặt đầy máu!”
Nghe thấy câu đó, Lương Thường tại càng thêm sợ hãi: “Tránh ra! Mau tránh ra!” Nàng ta bấu chặt hai tay, sợ tới mức lấy tay che mặt mà run lẩy bẩy, không ngừng hỏi lại: “Con quỷ đó đi chưa?”
Hồi lâu sau, cung nữ kia mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu chủ, nó đi rồi, người có thể yên tâm.” Lúc này đây, Lương Thường tại mới bình tĩnh đứng dậy ngồi xuống lần nữa, nhưng nét mặt vẫn hoảng hốt chưa yên.
Nhưng nàng ta đột nhiên phát hiện mọi người đang nhìn mình không ngớt, nhìn với ánh mắt khác thường. Khi ấy nàng ta mới nhận ra dáng vẻ vừa rồi của mình, dường như hiểu ra tất cả, nàng ta nhìn chằm chằm đại sư Bất Giác: “Hóa ra là ngươi! Ngươi đã làm gì?”
Lúc này đây, nét mặt Lương Thường tại đầy vẻ chán ghét, đâu còn sự yếu đuối ngày thường.
Bấy giờ Anh Chiêu nghi mới đứng dậy và nói: “Nên là bổn cung hỏi ngươi mới đúng, ngươi đã làm gì?”
Đại sư Bất Giác ngừng gõ mõ, đứng dậy rồi cung kính cúi đầu trước Hoàng thượng: “Tin rằng bệ hạ và mọi người chưa hiểu sự việc vừa nãy ra sao, mong mọi người đừng sợ hãi. Hồn ma đã bị diệt trừ, cho phép lão nạp giải thích để chư vị hiểu rõ.”
“Trên thế gian này vốn không có quỷ, nếu có thì cũng là ác quỷ trong lòng. Chiêu nghi nương nương mời lão nạp vào cung đuổi quỷ, thật ra không phải diệt quỷ thực sự. Cách đây mấy trăm năm, ở phương Tây có một loại tà thuật được lưu truyền rất mạnh tên là thuật thôi miên. Nó tà ma quỷ quái, bởi vì chỉ cần người thực hiện thuật này làm động tác đơn giản, hoặc dùng thứ đồ nào đó là có thể dễ dàng khống chế người khác, muốn làm gì thì làm.”
“Thuật thôi miên quá đáng sợ nên vẫn luôn bị nghiêm cấm sử dụng, thế nhưng gần đây trong cung có người âm thầm dùng đến đó. Hơn nữa vừa rồi lão nạp đã kết luận, vị Lương Thường tại này đã động tới thuật thôi miên.”
“Ngươi nói bậy! Ta là phi tần của Hoàng thượng, làm sao biết loại tà thuật đó!”
“Sao ngươi không biết được chứ?” Làn môi anh đào của Anh Chiêu nghi từ từ mỉm cười: “Vừa rồi đại sư lợi dụng pháo hoa để thôi miên mọi người, nhưng chỉ riêng ngươi một mực không dám ngẩng đầu thưởng thức. Bởi vì ngươi có thói quen không nhìn vào những thứ cần phải tập trung chú ý trong thời gian dài, đấy là điều cấm kỵ của thuật thôi miên. Cũng chính vào lúc đó, đại sư đã khống chế mọi người, khiến bọn họ nhìn thấy nữ quỷ sau lưng ngươi.”
“Trước tiên để đại sư chứng minh hồn ma tồn tại, sau đó khiến mọi người chú ý đến ngươi.”
“Ngươi đã sớm biết đại sư thôi miên mọi người, mà bình thường ngươi chẳng thể lộ rõ trước mặt họ, đành phải giả vờ giống như mọi người, hơn nữa còn cố ý biểu hiện mình sợ hãi hoảng hốt. Nhưng lúc ấy hồn ma đã biến mất, màn diễn của ngươi đều uổng phí.”
Lương Thường tại nóng nảy, lớn tiếng thanh minh: “Nhưng không chỉ có một mình ta nhìn thấy, cung nữ kia cũng vậy!''
Anh Chiêu nghi lại mỉm cười: “Ngươi sai rồi, nàng là người do bổn cung sắp xếp, cố ý dẫn dắt ngươi rằng trước mặt có ác quỷ. Ngươi tin là thật nên mới biểu diễn trò hay trước mặt mọi người.”
“Ngươi... ngươi dám ngấm ngầm với ta! Lợi hại! Anh Chiêu nghi, thiếp thân thật sự coi thường ngươi rồi!”
“Bổn cung vốn cũng không nghi ngờ ngươi, nhưng mùi hương trên người ngươi lại khiến bổn cung hiểu ra, lần nào có chuyện là ngươi đều có mặt.”
“Lúc Hoàng hậu nương nương và bổn cung đến Hàn Nhàn cung, bạt tai kia chính là khúc dạo đầu, chúng ta vừa vào chỉ nhìn thấy Lâm Thái nữ đã bị ngươi khống chế. Đêm đó nàng ấy vốn định tìm ngươi nhưng lại không thấy ngươi ở trong phòng, đành phải tìm kiếm khắp nơi, vừa khéo nhìn thấy ngươi thôi miên bổn cung ngay trong đêm đó. Vì vậy ngươi đành phải biến nàng ấy thành hung thủ.”
“Đêm Hoàng hậu trở chứng thất thường, ngươi cũng từng tới Phượng Nghi cung. Ngươi bảo rằng tới đó cầu xin cho Lâm Đáp ứng, nhưng bổn cung đã hỏi cung nhân, ngươi mang ngọc bội tới để Hoàng hậu giám định và thưởng thức, đó là thời cơ cho ngươi khống chế.”
“Về phần Xuân Trúc đứng ra làm chứng, ngươi đứng ở ngay hiện trường nên càng khống chế dễ hơn. Ngươi tưởng đâu thiên y vô phùng[7], nhưng lại vì mùi hương trên người mà bại lộ. Xưa nay bổn cung rất nhạy cảm với các loại mùi, vậy mà cũng chỉ hoài nghi ngươi, không hiểu được thủ đoạn trong đó. Mãi đến khi mời đại sư Bất Giác, bổn cung mới biết ngươi liên tục thông qua thủ đoạn hạ lưu này hòng hãm hại mạng người.”
[7] Thiên y vô phùng: Áo tiên không có vết chỉ khâu --> kế hoạch kín kẽ không chỗ hở.
“Ngươi... Các ngươi...” Lương Thường tại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn Anh Chiêu nghi: “Chỉ tiếc đêm đó không hù chết ngươi.”
Anh Chiêu nghi cũng nhìn chằm chằm nàng ta: “Mau nói đi, rốt cuộc ngươi bị ai sai khiến?”
“Ha ha ha...” Lương Thường tại cười như điên, ánh mắt lập lòe lạnh lẽo: “Không có ai sai khiến cả. Ta hận các ngươi đó, chính các ngươi đã giết Thục phi! Ta phải báo thù cho nàng ấy! Nhưng kẻ nên bị giết nhất...”
Nàng ta đột nhiên quay sang Hoàng thượng, cười nói: “Hoàng thượng, ngài nhìn xem này!”
Trong lúc Hoàng thượng nhìn chằm chằm, nàng ta vừa khéo lay động chuỗi ngọc trên tay. Ánh mắt hắn trở nên ngơ ngác, sau đó rút phắt bội đao của thị vệ đứng cạnh. Thấy mũi đao sắp đâm vào miệng hắn, Anh Chiêu nghi lập tức hiểu ra, nàng ấy đột nhiên nhào tới đoạt lấy bội đao rồi cùng nó ngã lăn ra đất.
Lưỡi đao sắc bén sượt qua cánh tay Anh Chiêu nghi, nàng ấy bất chấp hét lên: “Mau bảo vệ bệ hạ!” Vừa nói xong đã hôn mê bất tỉnh.
Ban nãy mọi người ở đây đều khiếp sợ, một tiếng kêu cuối cùng mới khiến họ hoàn hồn. Mấy gã thị vệ vội vàng khống chế Lương Thường tại, nàng ta lại rút trâm cắm phập vào tim rồi ngã xuống.
Mạch Ca vội vã chạy tới, chất vấn nàng ta: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Thục phi? Tại sao phải báo thù cho nàng ta?”
Ngực Lương Thường tại không ngừng chảy máu, nhưng nhân lúc còn một hơi thở cuối cùng, nàng ta đau khổ nói: “Nàng ta... Nàng ta uy hiếp người nhà của ta... Nàng ta nói... Chỉ cần ta làm vậy, người nhà của ta... mới được cứu sống...”
“Nàng ta là ai?”
“Nàng ta... Nàng ta chính là...” Còn chưa nói xong, nàng ta đã phun ra máu tươi. Lương Thường tại tắt thở ngay tại chỗ.
Lưng Mạch Ca bỗng dưng lạnh hẳn đi, nghĩ tới câu cuối đời của nàng ta mà lạnh thấu xương.
Đúng rồi, ngày ấy Lương Thường tại giúp nàng giấu diếm, nàng đã sinh lòng nghi ngờ, hơn nữa vì câu nói của cung nữ bên cạnh Lâm Thái nữ nên càng nghi ngờ Lương Thường tại, nhưng cùng lắm chỉ biết nàng ta là một quân cờ.
Chẳng qua nàng không ngờ Lương Thường tại dùng tới thuật thôi miên. Bây giờ ngẫm lại, nếu không có Anh tỷ tỷ thì hậu quả thật đáng sợ.
Rốt cuộc kẻ đứng sau màn là ai? Nanh nọc dày đặc giấu dưới lớp gấm hoa rực rỡ đã chết theo nàng ta, vĩnh viễn cũng không ai biết.
Mà cuộc chiến giữa nàng với Thục phi vẫn dai dẳng không ngừng, bất tử bất diệt.
9. Tình cảm cất giấu
Đại sư Bất Giác giải thuật thôi miên, mọi manh mối đều được tìm ra. Hoàng thượng biết mình đã hiểu lầm Anh Chiêu nghi, hắn vội vã gọi Ngự y đến chữa cho nàng ấy. Nếu không nhờ nàng ấy, mọi người đều bị lừa chẳng ai hay, huống hồ nàng ấy lại cứu hắn hết lần này tới lần khác.
Hoàng thượng lập tức hạ chỉ đại phong hậu cung. Tấn phong Anh Chiêu nghi thành Anh Phi, Mạch Ca thành Thần Quý tần, ban cho làm chủ vị Hàm Phúc cung, đồng thời tấn phong Lâm Thái nữ thành Lâm Mỹ nhân.
Thế nhưng người nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại. Dù nàng ấy có căn cơ luyện võ cũng không thể chịu nổi bao lần dày vò, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới. Mãi đến khuya hôm sau, cuối cùng Anh Phi mới mở mắt.
Câu đầu tiên sau khi nàng ấy tỉnh dậy là: “Hoàng thượng đâu? Ngài ấy có từng tới đây không?”
Noãn Hỉ thấy nàng ấy tỉnh lại, đương nhiên vô cùng mừng rỡ: “Sáng sớm Hoàng thượng đã tới rồi ạ, ngài ấy dặn dò nô tỳ phải chăm sóc nương nương thật tốt, giải sầu cho nương nương. Hoàng thượng còn để lại một câu - Anh Lam, trẫm đã hiểu lầm nàng.”
Anh Lam, Anh Lam.
Mấy năm nay chịu coi khinh, mấy năm nay chịu ấm ức cũng chỉ vì một câu thoảng qua như mây bay của hắn - “Anh Lam“.
Không hiểu sao giọt nước mắt nóng bỏng lại rỉ ra trên khóe mi Anh Phi, trượt xuống gò má gầy yếu của nàng. Mười năm kiên trì nhẫn nại như sụp đổ trong khoảnh khắc ấy, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc đứt đoạn.
Nàng chờ một câu này, chờ đã lâu lắm rồi.
Đúng vậy, xưa nay nàng không xem trọng vinh hoa phú quý. Từ đầu đến cuối, điều nàng muốn cùng lắm chỉ là ánh mắt của người nọ, một câu quan tâm mà thôi.
Dường như lâu lắm rồi, nàng còn nhớ rõ trong mộng ngoài mộng đều là lá rơi lả tả, người thiếu niên vẫn như trước.
Khắp thế gian này, e là chỉ có hắn mới khiến minh châu nhạt màu, ánh trăng nhận thua.
Lần đầu tiên nàng gặp bệ hạ là lần theo phụ thân đến lâm trường săn thú, nàng là con gái nhà tướng, từ nhỏ đã có võ công lợi hại, tính tình kiêu ngạo, tự nhận trên đời không ai có thể làm mình bị thương.
Vì vậy nàng đã tách khỏi hàng ngũ, một mình cưỡi ngựa vào giữa khu rừng, nào ngờ dọc đường bị một con hổ hung dữ nhào tới. Dù sao nàng cũng là một cô nương, lần đầu gặp chuyện như vậy nên sợ tới nỗi toát mồ hôi, thậm chí không rút cả trường kiếm mình am hiểu nhất.
Khi nàng cho rằng mạng mình xong rồi, một thiếu niên bỗng chốc bay vọt lên cao, giơ dao găm đâm vào cổ con hổ hung tợn khiến nó tắt thở ngay tại chỗ.
Nàng cứ nhìn hắn không ngừng, dường như đã quên tất cả mọi thứ, trước mắt nàng chỉ còn người thiếu niên này. Tuy tuổi tác xấp xỉ nhau nhưng ấn đường hắn lại toát lên nét cao quý không chịu trói buộc, trên người mặc áo gấm đội mũ vàng, gương mặt anh tuấn, thần thái hơn người. Lúc hắn nhìn quanh, đôi mắt sắc bén rạng rỡ như cảnh xuân.
Khoảnh khắc ấy, tim nàng đập cực kỳ nhanh, đó là người đầu tiên nàng yêu thích trong ngần ấy năm.
Cũng là người cuối cùng.
Vài năm sau, hắn làm Hoàng đế, còn nàng vào cung trở thành Anh Chiêu nghi của hắn. Nàng thích hắn đến si mê, vì vậy sa vào tranh giành tình cảm, muốn dùng mọi cách để lấy được sự chú ý từ hắn.
Ban đầu nàng làm được nhưng về sau lại mất đi, trong mắt Hoàng thượng chưa từng có hình bóng nàng. Từ đầu đến cuối đều do nàng yêu đơn phương mà thôi.
Nàng từng ấm ức, từng khóc lóc oán trách, thậm chí còn căm hận nhưng chẳng thể làm gì. Sự tồn tại của nàng như sợi khói nhẹ hẫng từng thơm ngát, gió vừa thổi qua đã héo tàn.
Từ năm mười ba tuổi nàng đã thích hắn, thích suốt mười năm. Hắn cứu nàng một lần, nàng dùng cả cuộc đời bồi thường. Rất nhiều tình huống, nàng vứt bỏ tính mạng để cứu hắn. Nàng không nỡ nhìn người ta tổn thương hắn, hãm hại hắn. Hắn là người trong tim nàng, sao nàng có thể cho phép kẻ khác bày mưu tính kế.
Nàng mang trọn trái tim ra đặt trước mặt hắn, hắn không nhìn thấy, nàng không trách hắn.
Trong mắt hắn đã sớm có Thần Quý tần, nàng không đố kỵ. Ai cũng có quyền thích một người, chẳng qua người ấy không phải nàng thôi.
Thần Quý tần cảm kích nàng giúp mình rửa sạch oan khuất, nàng giúp đỡ chẳng qua cũng vì mình thôi. Bởi lẽ người kia để ý Thần Quý tần, nàng không muốn nhìn thấy Hoàng thượng phiền não, do đó mới đánh cược tính mạng để trợ giúp Thần Quý tần.
Trước khi vào cung, mẫu thân từng nhắc nhở nàng rằng: Xưa nay quân vương bạc tình biết bao, tuyệt đối đừng trả giá bằng chân tình, một khi giao ra thì sẽ mất mạng.
Ngoài miệng nàng dạ thưa, nhưng lòng nàng không làm được.
Thật ra các nàng không sai, bất kỳ phi tần nào đều có thể mặc cho mình sa vào tình yêu, sống mơ mơ màng màng, từng bước khiến thân xác phủ đầy vết thương chứ không muốn tỉnh táo, không đành thoát khỏi.
Nhưng quân vương chỉ có một, hắn cũng chỉ có một trái tim.
Vì vậy nàng không còn cầu mong xa vời nữa, không thèm tranh đoạt. Nhiều năm như vậy, nàng chỉ nguyện yên lặng đợi chờ bên cạnh hắn, dù chỉ là cái nhìn thoáng qua vội vàng, dù chỉ là một góc nào đó thôi, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Có lẽ nàng không được làm người bên gối hắn, không thể hóa thành tâm sự trong lòng hắn, nhưng nàng vĩnh viễn là người của hắn, sau khi chết sẽ vào sách sử, mãi mãi không thể xóa đi được.
Thế là đủ rồi, đủ rồi.