Thượng Trang ở trong phòng đợi Phục Linh trở về, nhưng bên tai cứ không ngừng lặp lại mấy câu của Từ ma ma.
Sao có thể là Nguyên Duật Diệp?
Nàng thật sự không thể lý giải nỗi.
Không chờ được nữa, nàng đẩy cửa phòng, lập tức ra ngoài. Đúng lúc thấy Từ ma ma quay về, nàng vội lôi kéo bà ta, hỏi: “Cô cô, Vương gia đưa Phục Linh đi đâu rồi?”
Từ ma ma thấy nàng sốt ruột, trong lòng tuy có chút tức giận, chẳng qua ngại thân phận nàng lúc này, bà ta không dám đắc tội, liền chỉ tay ra ngoài: “Ở đình phía trước kìa.”
Bà ta vừa dứt lời, Thượng Trang đã vọt nhanh qua đó.
Từ ma ma khẽ hừ một tiếng, không thèm quan tâm, lập tức đi vào.
Thượng Trang vừa chạy, trong lòng vừa khẩn trương. Nguyên Duật Diệp làm việc trước giờ nàng không thể đoán được, cũng không biết lần này, hắn rốt cuộc muốn cái gì.
Rất nhanh đã thấy ngôi đình phía trước, nhìn kỹ lại, bên trong chỉ còn một mình Phục Linh, nàng ấy đang định xoay người về Hoán Y Cục. Lúc ngẩng đầu, thấy Thượng Trang đang vội vàng tới đây, nàng ấy không khỏi kinh ngạc, hỏi: “Sao tiểu thư lại tới đây?”
Thượng Trang cẩn thận nhìn Phục Linh một lượt, thấy nàng ấy không sao mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vương gia tìm ngươi không có việc gì chứ?”
“Dạ không có gì.” Nàng lắc đầu, sau đó lại nhíu mày, “Chỉ là, trước khi Vương gia đi muốn nô tỳ nói lại với “nàng”, ngày mai ngài ấy điều nô tỳ tới Tự Ninh cung hầu hạ Hiền phi nương nương. Tiểu thư, ngài nói xem có phải kỳ lạ lắm không, Vương gia không nói rõ “nàng” là ai hết. Tiểu... A, tiểu thư!”
Phục Linh ở sau lớn tiếng kêu nhưng Thượng Trang không hề dừng bước.
Nguyên Duật Diệp!
Nàng cắn răng, khắc cốt ghi tâm ba chữ này trong lòng.
Điều Phục Linh tới Tự Ninh cung, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Xuyên qua con đường sớm đã không thấy bóng lưng của hắn, Thượng Trang không biết hắn đã xuất cung chưa, hay là ghé sáng Tự Ninh cung. Hai tay bất giác siết chặt, hắn còn muốn Phục Linh nói chuyện này với nàng, hắn sợ nàng không biết hay sao?
Bởi vì nàng không làm việc cho Tề Hiền phi, cho nên hắn ra oai phủ đầu nàng sao?
Trong đầu suy đi nghĩ lại nhưng vẫn không có đáp án.
Nàng vội vàng trở về, kéo tay Phục Linh, nghiêm túc nói chuyện: “Ngươi phải nhớ rõ, ngày mai không được qua Tự Ninh cung.”
Phục Linh kinh hãi, vội la lên: “Tiểu thư, nô tỳ sao có thể chống đối chủ tử?”
Thượng Trang cắn răng: “Thành Vương không phải chủ tử của ngươi.”
Phục Linh ngây người, lại nghe Thượng Trang nói tiếp: “Ngươi phải nhớ rõ. Ngày mai, ta đi tìm hắn.” Nàng nhất định phải tìm hắn nói rõ việc này.
“Tiểu thư...”
Phục Linh vừa mở miệng đã bị nàng ngắt lời: “Nếu ngươi muốn sống thì nghe theo ta. Nếu ngươi qua đó, cả ta cũng không thể bảo vệ được ngươi.”
Thượng Trang đã nói tới đây, Phục Linh cũng nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Nàng cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
“Nô tỳ nghe theo tiểu thư.”
........................
Trở về Hoán Y Cục, nhớ tới chuyện của Nguyên Duật Diệp, trong lòng Thượng Trang không khỏi tức giận.
Thời điểm qua Càn Thừa cung, nàng vô tình nhìn thấy Mộ Dung Vân Khương từ tẩm cung hoàng đế đi ra. Nữ tử đối diện, dĩ nhiên cũng đã thấy nàng.
Hôm nay, nàng ấy tới đây một mình, không có Thanh Nhi.
Mộ Dung Vân Khương hướng nàng hành lễ: “Vu Thượng nghĩa.”
Thượng Trang kinh hãi, lại nghe nàng nói chuyện: “Thánh Thượng đã thu hồi khẩu dụ.”
Lời của nàng ấy làm Thượng Trang kinh hãi không thôi.
Khẩu dụ, là hôn sự của Mộ Dung Vân Khương và Hoàn Vương sao?
Vì thế, nàng ấy lúc này đã không còn là Vương phi tương lai, mà Thượng Trang là Thượng nghĩa tam phẩm, cho nên nàng ấy gặp nàng, theo lý phải hành lễ.
Thượng Trang khẽ cười: “Như vậy chẳng phải thuận theo ý tiểu thư sao?”
Mộ Dung Vân Khương cũng cười: “Cũng thuận theo ý của Vu Thượng nghĩa.”
Thượng Trang kinh ngạc, lời này là có ý gì?