“Tiểu thư!” Phục Linh kinh hãi gọi một tiếng.
Mà Thượng Trang như ý thức được gì đó, trong tích tắc, nàng lại bắt gặp cặp mắt sáng ngời như sao kia, mà dung nhan của nàng cứ như vậy mà hoàn toàn ở trọn bên trong.
Kinh ngạc, cho dù nàng không nhìn rõ chính mình nhưng vẫn cảm nhận được.
Hoảng loạn đứng dậy tránh đi, trong đầu tất cả đều là bộ dáng lúc y bị hoa tình hành hạ, nhưng hiện tại y vẫn tiến lên phía trước đỡ nàng.
“A.” Trặc chân, lúc này nàng mới phát hiện, cảm giác đau đớn ập tới, nàng nhịn không được mà rên ra tiếng.
Linh Khuyết cũng hoảng sợ, nàng chỉ là không muốn để Thượng Trang rời đi, không ngờ vừa kéo một cái, ngược lại làm ra sự tình này. Tình hoa trên người Nguyên Chính Hoàn do nàng chuẩn bị, trong lòng lúc này không khỏi lo lắng. Nàng không thể phủ nhận, đối với nàng, y một mực khách khí.
Cho dù nàng cự tuyệt chuyện Mạc Tầm cầu hôn.
Linh Khuyết định tiến lên, lại thấy y nhíu mày, thanh âm nhàn nhạt truyền tới: “Đã xảy ra chuyện gì.”
Mạc Tâm cúi người, khẽ đáp: “Là Tu Dung nương nương không cẩn thận té ngã, chủ tử có bị thương không?”
Thượng Trang chống mắt nhìn Mạc Tầm, hắn... Hắn sao có thể thản nhiên nhắc tới nàng như thế?
Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Chính Hoàn vẫn không thay đổi, lắc đầu, thanh âm mang chút men rượu, hỏi: “Nương nương không sao chứ?”
“Tiểu thư vội bị trật chân.” Phục Linh vội trả lời.
Thân thể Thượng Trang trở nên cứng ngắc, không tin mà đưa mắt nhìn nam tử trước mặt, Phục Linh không nhận ra sự khác thường, nhưng nàng nghe lời y nói chẳng lẽ không phát hiện ra sao?
Y có thể bình thản gọi nàng một tiếng “Nương nương”, nhưng còn tình hoa của y?
Y sao có thể khắc chế?
Lúc này, Mạc Tầm lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nàng: “Nếu chủ tử đã bị trật chân, còn không hồi cung truyền thái y xem?”
Phục Linh hoàn hồn, vội vàng dìu Thượng Trang, nói: “Tiểu thư, chúng ta hồi cung thôi.”
Phục Linh kéo nàng, nàng vẫn không đi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nam tử đang ngồi trên xe lăn.
Ánh mắt của y phẳng lặng, nhìn ra không chút khác thường.
Linh Khuyết cũng sợ tới ngây người, việc này... Căn bản không có khả năng!
“Tiểu thư.” Phục Linh thấp giọng gọi, nàng càng lúc càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thời điểm tới, tiểu thư dặn nàng không được tiến lên nói chuyện với Vương gia và Mạc thị vệ, thậm chí lúc ở hành lang vô tình gặp Vương gia, nàng ấy lựa chọn kéo nàng quay đầu bỏ chạy, mà hiện tại, muốn tiểu thư rời đi, nàng lại không đi. Phục Linh có chút xấu hổ, không biết nên làm thế nào.
Thân thể khẽ run lên, thử nhiều lần, Thượng Trangg cuối cùng cũng mở miệng: “Tối nay đa tạ Vương gia đã lên tiếng giúp ta.”
Nguyên Chính Hoàn mỉm cười, nói: “Chẳng qua là tiện tay mà thôi, nương nương không cần để ý. Sự thật nằm ở lòng người, chuyện nương nương không làm, cho dù có điều tra Thái Hậu cũng sẽ tra rõ, người cũng không cần lo lắng.”
Chẳng qua là tiện tay, hiện tại y muốn nói cho nàng biết hôm nay nếu đổi là người khác, y cũng sẽ lên tiếng nói lời công đạo, không hơn.
Mạc Tầm nhìn Thượng Trang, định mở miệng nói chuyện thì thấy một thái giám chạy tới. Thấy Nguyên Chính Hoàn, hắn chạy càng nhanh hơn, vừa tới gần liền hướng mọi người hành lễ, rồi nói: “Vương gia chưa xuất cung thì may quá, Hoàng Thượng kêu nô tài tới mời Vương gia qua Càn Thừa Cung.”
Nguyên Chính Hoàn khẽ gật đầu.
Mạc Tầm nghe vậy liền thuận tiện nói: “Hai vị nương hồi cung đi, chủ tử nhà ta phải qua Càn Thừa Cung gặp Hoàng Thượng.” Dứt lời, lại thoáng nhìn qua Linh Khuyết, hắn đẩy Nguyên Chính Hoàn tiến lên.
Linh Khuyết xoay người, ngơ ngác nhìn theo hai bóng lưng, khăn lụa trong tay sớm đã bị vò nát.
Lần này Nguyên Chính Hoàn trở về, nàng cảm thấy có chỗ nào đó rất lạ, nhưng suy nghĩ lại không nhìn ra.
Lại quay đầu nhìn nữ tử sau lưng, trên mặt Thượng Trang tất cả đều là khiếp sợ.
Mạc Tầm cũng bất giác quay đầu nhìn, khóe miệng khẽ nhúc nhích.
Nguyên Chính Hoàn đột nhiên mở miệng: “Nghe giọng của Phục Linh, xem ra nàng ấy sống cũng không tệ. Chỉ là vì sao... Bổn vương đối với chuyện của chủ tử nàng một chút ấn tượng cũng không có?”
Mạc Tầm cười đáp: “Đó là Vu Tu Dung Hoàng Thượng mới sắc phong, chủ tử chưa từng gặp. Trước đây Phục Linh từng ở vương phủ đoạn thời gian, sau chủ tử rời kinh, ngài để nàng ấy hồi cung, hiện tại nàng đi theo Tu Dung nương nương của Cảnh Nhân Cung.”
Nguyên Chính Hoàn chỉ im lặng nghe, không nhiều lời.