Trong Khánh Nguyên Điện, ba vị trí trên cao là của Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu, bên dưới là các phi tần, xuống chút nữa là quan lại trong triều.
Thời điểm đi vào, Thượng Trang thấy Vân Phi và Từ Chiêu Nghi đã an vị, hai người đang nói gì đó, bộ dáng vô cùng hân hoan. Hai người thấy nàng, chỉ liếc nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục nói chuyện.
Thượng Trang ngồi đối diện các nàng, lúc này mới phát hiện Linh Khuyết đang ngồi bên cạnh.
Sau chuyện lần đó, nàng và nàng ấy chưa từng gặp lại.
Linh Khuyết dường như không biết nàng đi qua, chỉ an tĩnh ngồi một chỗ. Linh Khuyết cũng không nói gì, ánh mắt chỉ thoáng nhìn qua hai bàn tay của nàng ấy, trên đó đã không còn phải quấn băng gạc, chỉ là mười ngón tay có chút dị thường.
Nàng bất giác cúi đầu nhìn hai tay của mình, những ngón tay thon dài và trắng nõn. Nàng vẫn còn nhớ khi đó sống trong An Lăng phủ, mỗi khi nhạc công tới dạy tiểu thư đánh đàn, tiểu thư sẽ nhíu mày nói hi vọng bản thân sẽ có bàn tay giống nàng, nếu như dùng ngón tay này đàn chắc hẳn sẽ nghe rất hay.
Chỉ là Thượng Trang không thích đàn, lúc đi theo tiểu thư chỉ học được mỗi đàn tỳ bà. Sau này vào cung làm cung nữ, nàng càng không có cơ hội chạm vào nhạc cụ.
Trong điện, tần phi và quần thần đã tới đông đủ. Mọi người ngồi một lát thì nghe thanh âm chói tai của thái giám từ bên ngoài truyền tới.
Mọi người lập tức đứng dậy hành lễ.
Thượng Trang cúi người thật thấp.
Tiếng bước chân dần truyền tới, ánh mắt nàng ngưng tụ lại, đôi giày màu vàng đập vào tầm nhìn, bên cạnh là hai đôi giày thêu phượng hoàng, không cần hỏi cũng biết đó là Hoàng hậu và Thái hậu.
Thời điểm đôi giày màu vàng kia đi ngang, không biết có phải ảo giác hay không, nàng lại cảm thấy hắn dừng lại một lát. Có điều chỉ một cái chớp mắt, thân ảnh minh hoàng lại nâng bước đi về phía trước.
“Mọi người bình thân.” Từ trên cao, thanh âm của nam tử truyền tới.
Mọi người tạ ân, đứng dậy về chỗ ngồi.
Nguyên Duật Diệp lại nói: “Tiên hoàng băng hà chưa lâu, giao thừa năm nay đơn giản tất cả, trẫm chỉ cùng các vị uống vài chén, mong các vị đừng để trong lòng.”
Chúng thần vội cúi đầu, nói: “Hoàng Thượng anh minh, chúng thần nên vì Hoàng Thượng mà cống hiến sức lực, nào dám có nửa câu oán hận.”
Hắn cười rộ lên: “Tốt, người đâu, mau rót rượu cho các vị đại nhân.”
Cung nữ đứng cạnh lập tức tiến lên châm rượu.
Nguyên Duật Diệp nâng cao chén rượu, hướng chúng thần nói: “Chén này, trẫm kính các khanh.”
Mọi người cùng nói một tiếng “Chúng thần không dám” rồi uống cạn ly rượu.
Cung nữ lập tức tiến lên định rót rượu cho Nguyên Duật Diệp, hắn vừa duỗi tay thì nghe Thái hậu nói: “Hoàng Thượng bận rộn trăm công ngàn việc, vết thương trên người vừa tốt lên một chút, hiện tại không thể uống rượu.”
Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nguyên Duật Diệp khẽ cười, đáp một tiếng: “Mẫu hậu nói rất đúng, đây quả thật là sơ sót của trẫm.”
Thái hậu lại nói: “Long thể Hoàng Thượng an khang mới là phúc của xã tắc.”
Nghe vậy, lập tức có người hùa theo: “Thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng long thể.”
Nguyên Duật Diệp chỉ cười. Thấy vậy, Mộ Dung Vân Khương liền ân cần rót cho hắn ly trà, nói: “Hoàng Thượng nếu muốn kính các vị đại nhân thì cũng có thể lấy trà thay rượu.”
Thượng Trang chậm rãi thu hồi ánh mắt, ở ngoài, mặc kệ quần thần có biết Nguyên Duật Diệp và Thái hậu có bất hòa hay không, bọn họ đều phải tỏ ra mẫu từ tử hiếu.
Hắn cầm lấy ly trà, lúc cúi đầu, trước mắt tựa hồ hiện lên một thân ảnh nhỏ bé.
Có người từng hai lần rót trà cho hắn, nhưng hai lần đều là trà lạnh.
Nghĩ tới đây, hắn bất giác bật cười, ngửa đầu uống cạn, lúc này trà ấm vào bụng cũng phảng phất lạnh buốt, nhưng điều đó lại khiến tâm tình của hắn tốt lên lạ thường.
Bất giác ngẩng đầu, hắn đưa mắt tìm thân ảnh kia.
Chẳng biết tại sao, ánh mắt của nàng lúc này lại chạm ngay sự tìm kiếm của hắn. Cánh tay run lên, nàng bối rối cúi đầu, cầm lấy ly rượu ngửa đầu uống.
“Khụ khụ...” Thượng Trang vốn không biết uống rượu, một ly vừa vào bụng nàng mới có phản ứng, đúng là rượu mạnh.
Phục Linh kinh hãi, vội tiến lên rót cho nàng ly trà, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
Thượng Trang lắc đầu, có điều bản thân cảm thấy bụng giống như có lửa đang thiêu đốt, càng lúc càng khó chịu. Nàng vội nhận lấy ly trà trong tay Linh Khuyết, uống cạn.
Thật kỳ lạ, vừa rồi nàng vì sao phải khẩn trương như vậy chứ?
Nguyên Duật Diệp cũng giật mình, nhưng qua một lúc, khóe miệng lại khẽ nhếch lên. Vẻ kinh hoảng vừa rồi của nàng hắn đã nhìn thấy, nhưng tâm trạng lại vô cùng cao hứng, bởi vì hắn ghét nhất là bộ dáng bình tĩnh như nước từ trước tới nay của nàng.
Nàng sợ hãi, chứng minh nàng vẫn có trái tim.
Chỉ là, nàng động tâm là vì hắn sao?
Ngón tay cầm ly trà khẽ buộc chặt, nhớ tới người kia, nhớ lại những lời nàng nói ở Cảnh Nhân Cung, hắn không khỏi nhíu mi lần nữa.
Yến hội qua được một nửa, Trương công công từ bên ngoài tiến vào, phía sau có các thái giám tay cầm lễ vật, nói là cống phẩm của các Vương gia ở đất phong mang tới.
Thái hậu vui vẻ, ra lệnh mở rương tại chỗ để phi tần và quần thần cùng xem.
Người do nhóm Vương gia phái tới lần lượt bẩm báo sự tình ở đất phong, sau đó cùng lui xuống.
Nhạc bắt đầu nổi lên, vũ cơ lên sân khấu biểu diễn.
Thượng Trang an tĩnh ngồi đó, chỉ cảm thấy thân thể có chút bay bổng, ánh mắt dần mơ hồ, có lẽ là vì men rượu khi nãy. Nàng khẽ cười, xem ra, bản thân thật sự không thể uống rượu.
Ánh mắt của Linh Khuyết luôn dừng trên gương mặt nam tử ngồi ở vị trí cao nhất, chỉ là thỉnh thoảng hắn mới nhìn nàng, ôn nhu mà cười. Có điều, khi nhìn nữ tử bên cạnh, nàng lại cảm thấy có chút bất an.
Bên cạnh, nhìn gương mặt đỏ bừng của Thượng Trang, nàng không khỏi cắn răng.
Giờ khắc này nàng rốt cuộc mới hiểu, có một số chuyện, một số người, cho dù là dùng cách gì cũng không thể cưỡng cầu. Ngay tại thời điểm nàng dùng thân phận công chúa Lê Quốc để hi vọng thay đổi mối quan hệ giữa nàng và hắn, tất cả dần dần trở nên tồi tệ hơn.
Có điều, từ lúc bắt đầu đi trên con đường này, nàng đã không còn đường lui.
Ngay cả khi thứ hắn có thể cho nàng vĩnh viễn chỉ là ánh mắt dịu dàng của một huynh trưởng dành cho muội muội, nàng đã không còn đường để rút lui.
Hắn dùng cách phong phi để bảo vệ tính mạng của nàng, nhưng thứ nàng muốn lại nhiều hơn như thế...
Thượng Trang lại ho thêm mấy tiếng, mỗi lúc một khó chịu. Nghe Phục Linh thấp giọng hỏi han, nàng chỉ có thể lắc đầu. Giờ khắc này cho dù muốn đi trước nàng cũng không thể.
Nhóm vũ cơ đã múa xong một bài, mọi người đều vỗ tay khen hay.
Nữ tử ngồi đối diện Thượng Trang đứng lên, đi tới giữa điện, quỳ xuống nói: “Bình thường khó có dịp vui vẻ như hôm nay, nô tỳ có chuẩn bị một điệu nhảy muốn dâng lên Hoàng Thượng.”
Nguyên Duật Diệp nhìn Vân Phi bên dưới, cười nói: “Vậy sao? Từ trước tới giờ trẫm chưa từng xem Vân Phi nhảy, xem ra hôm nay trẫm có diễm phúc rồi.” Nói xong, hắn lại uống một ngụm trà.
Vân Phi mỉm cười, ngày trước ở Vương phủ, hắn chưa bao giờ tầm hoan thưởng nhạc thì sao có thể ngồi xuống xem nàng ca múa? Hôm nay hắn là Hoàng đế, nàng mới có cơ hội hiến vũ một lần.
Nghe hắn đồng ý, nụ cười trên gương mặt Vân Phi càng sâu. Cung nữ tiến lên, giúp nàng cởi xiêm y bên ngoài, phía sau bộ cung trang kia là một chiếc váy màu xanh giúp nàng tôn lên chiếc eo mảnh khảnh.
Thượng Trang đưa mắt nhìn, khóe miệng khẽ nhếch, thì ra nàng ta sớm đã có chuẩn bị, chỉ còn chờ Nguyên Duật Diệp gật đầu mà thôi.
Bên ngoài, mấy thái giám mang trống lên, xếp thành nửa vòng tròn.
Vân Phi kiễng chân, xoay mấy vòng, phất ống tay áo lên, “Thùng thùng” mấy tiếng, tiếng trống phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong điện. Tiếng sáo trúc cũng bắt đầu vang lên, âm thanh trong trẻo kết hợp với tiếng trống mạnh mẽ tạo ra âm thanh động lòng người.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn nữ tử uyển chuyển múa trên đài.
“A.” Phục Linh nhỏ giọng kêu một tiếng. Tài múa của Vân Phi tuyệt diệu, nhóm phi tần mỗi người một vẻ, nàng không khỏi nhìn tiểu thư nhà mình, không biết nàng ấy... Sau đó nàng lại cắn môi, thầm mắng bản thân một tiếng, chính mình rốt cuộc bị làm sao vậy? Tiểu thư nhà mình đương nhiên là tốt nhất.
Thượng Trang cũng đưa mắt nhìn, gương mặt lộ ra nụ cười yếu ớt. Cầm kỳ thi họa An Lăng tiểu thư đều tinh thông, cho dù trước đây nàng cũng theo học, nhưng với tài ca múa, bản thân thật sự không dám đứng lên nói chuyện. Nàng chỉ biết một khúc “Lục Yêu”, nào dám so với Vân Phi lúc này.
Chỉ sợ là bản thân cũng không bằng những người đang ngồi kia.
Dùng tay áo đánh trống không nhất định phải dùng lực, cho nên để múa được khúc này, Vân Phi chắc chắn đã dành rất nhiều thời gian để tập. Lúc này, nàng ta khom lưng, hai tay nhấc lên vung tới mặt trống trước mặt.
“Thùng” một tiếng, tiếng nhạc cũng theo đó dừng lại.
Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhưng ngay sau đó liền truyền tới tiếng vỗ tay và khen ngợi.
Nguyên Duật Diệp tựa hồ rất vui vẻ, lên tiếng nói: “Trẫm thật không ngờ Vân Phi lại múa đẹp như vậy.”
Mộ Dung Vân Khương cười nói: “Đó cũng là vì Hoàng Thượng công vụ bận rộn, không có thời gian rảnh thưởng thức.”
Hắn thuận miệng nói: “Xem ra là trẫm không phải rồi.”
Vân Phi e lệ cười, khom người đáp: “Thần thiếp không dám.”
Trên gương mặt nhóm phi tử ai cũng treo lên nụ cười, nhưng trong lòng đều có tâm sự. Chỉ sợ so về nhảy múa, bọn họ không ai sánh bằng Vân Phi.
Thái hậu chỉ lẳng lặng uống trà, hậu cung tranh đấu cuối cùng cũng đã bắt đầu, mà bà chỉ cần ngồi yên mà nhìn những lúc cần thiết, bản thân thêm vào mấy câu là được.
Lúc này, bên dưới có người đứng lên, lớn tiếng cười nói: “Điệu múa này của nương nương quả thật khiến người ta cảm thấy kinh diễm. Thần đột nhiên có một câu đối, không biết nương nương có đáp được không?”
Mọi người theo giọng nói mà quay đầu nhìn, thấy Xạ kỵ tướng quân Dương Thành Phong đang đứng nâng chén rượu.
Nguyên Duật Diệp cười nói: “Hôm nay đúng là ngày ngọa hổ tàng long, trẫm thật muốn nghe xem câu đố ngươi muốn ra cho Vân Phi là gì”
Dương Thành Phong gật đầu, lại nói: “Mạt tướng tuy không phải văn nhân nhưng cũng có đọc sách, cảm thấy có một câu rất hợp với nương nương, đó chính là thuận buồm xuôi gió.” Hắn ngừng một lát rồi mới tiếp tục, “Song thuyền tịnh hành, lỗ tốc bất như phàm khoái (1).”
(1) Song thuyền tịnh hành, lỗ tốc bất như phàm khoái: Hai con thuyền cùng xuất phát, chèo thuyền nhanh vẫn không bằng thuyền gặp gió (ở đây dùng những từ có âm tương tự nhau)
Nghe vế đầu của vị tướng quân kia, Vân Phi vốn không để trong lòng, cũng không cảm có gì khó hiểu, nhưng nghe tới vế sau, nàng không khỏi giật mình.
Thượng Trang nhíu mày, vế trên nghe xong rất bình thường, nhưng vế dưới lại chưa đựng huyền cơ.
Chèo thuyền nhanh cũng không bằng thuyền buồm gặp gió.
Chèo thuyền nhanh ám chỉ Lỗ Túc (2), thuyền gặp gió ám chỉ Phàn Khoái (3), câu này có nghĩa là quan văn không bằng võ tướng.
(2) Lỗ Túc (172 - 217) là một chính trị gia, tướng lĩnh quân sự và nhà ngoại giao phục vụ dưới trướng Tôn Quyền vào cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông đóng vai trò quan trọng trong thiết lập và duy trì liên minh Lưu Bị - Tôn Quyền.
(3) Phàn Khoái là công thần khai quốc nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Xa kỵ tướng quân này bình thường bất hòa với Ngự thừa, mà Ngự thừa là phụ thân của Vân Phi, xem ra hắn muốn mượn cơ hội này để hạ bệ nàng ta. Người có kinh nghiệm sa trường thường không bận tâm chuyện đắc tội với văn thần trong triều, hơn nữa lại có binh quyền trong tay, hắn càng không sợ Hoàng đế sẽ vì một câu nói mà chém đầu của hắn.
Sắc mặt Ngự thừa thay đổi, ánh mắt khẩn trương nhìn Vân Phi. Hiện tại nếu không biết ứng phó, mặt mũi của Vân gia ông ta sẽ mất hết.
Vân Phi cũng không khỏi khẩn trương, nàng ta nào ngờ vị tướng quân kia lại nói mình như vậy.
Chúng phi tần vừa rồi còn vì tài nhảy múa của Vân Phi mà không vui, hiện tại ai nấy đều cao hứng trở lại. Bọn họ ai có thể ngờ rằng Vân Phi tri thư đạt lễ lại bị một võ tướng gây khó dễ chứ?
Nguyên Duật Diệp uống một ngụm trà, ánh mắt dò xét nữ tử mặt vũ ý bên dưới. Thấy nàng ta nhíu mày cúi đầu, hắn biết chuyện này không liên quan tới mình, cho nên chỉ cười nói: “Xem ra vế đối của Dương tướng quân cũng không đơn giản, ở đây nếu đối được trẫm sẽ có thưởng.”
Hoàng đế đã lên tiếng, mọi người lập tức chấn chỉnh tinh thần.
Phần thưởng là gì cũng không quan trọng, quan trọng là được Hoàng đế để mắt.
Phục Linh nhìn tiểu thư nhà mình, thấy gò má nàng ấy hồng hồng, nàng thầm trách bản thân không nên rót chén rượu kia.
A, nàng còn tưởng có thể để tiểu thư nhà mình đoạt phần thưởng Hoàng đế vừa nói, nhưng nhìn tình hình hiện tại, sợ là không được rồi.
Linh Khuyết cúi đầu, từ nhỏ nàng đã đi theo Nguyên Duật Diệp, sách đương nhiên có xem qua. Chỉ là Tề Hiền Phi muốn bồi dưỡng hắn trở thành trữ quân, cho nên sách đọc toàn là cách trị nước, binh pháp các loại, há có cuốn nào tương tự như vậy?
Trong điện thoáng trở nên an tĩnh.
Nguyên Duật Diệp nhìn Mộ Dung Vân Khương bên cạnh, nhỏ giọng: “Hoàng hậu cũng không có câu trả lời sao?”
Mộ Dung Vân Khương cười nhẹ: “Trong lòng thần thiếp đã có một câu, chỉ là phần thưởng này nên để lại cho Vân Phi muội muội đi.” Nàng là Hoàng hậu, đương nhiên sẽ không tranh giành với bọn họ.
Cảnh tượng trước mắt đã trở nên mơ hồ, Thượng Trang duỗi tay giữ cạnh bàn, không ngờ lại bất cẩn làm rơi cái ly.
“Bang” một tiếng vang vọng toàn bộ đại điện.
Nguyên Duật Diệp lập tức đưa mắt nhìn nàng.
Vân Phi nhanh chóng lên tiếng: “Xem ra Vu muội muội đã có câu trả lời.” Nếu bản thân đã không đối được, chỉ bằng thuận tay giao cho nàng.
“Tiểu thư.” Phục Linh vội đỡ lấy Thượng Trang.
Lúc này, Nguyên Duật Diệp lên tiếng: “Nếu đã có câu trả lời, vậy nàng nói một lần cho mọi người nghe đi, trẫm đây cũng cung kính rửa tai để nghe.”
Không biết tại sao, Thượng Trang lại cảm thấy bản thân chìm vào câu nói của Hoàng đế, chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy. Nàng vốn không muốn nói chuyện, nhưng không hiểu bản thân vì cái gì lại làm ra những chuyện như vậy.
Nàng nhìn vị tướng quân kia, thấp giọng: “Bổn cung cũng là nhờ vũ khúc của Vân Phi mà nghĩ ra, cũng chẳng có gì đặc biệt. Vế sau của bổn cung là: Bát âm tề tấu, địch thanh nan bỉ tiêu hòa (4).”
(4) Bát âm tề tấu, địch thanh nan bỉ tiêu hòa: Tám âm điệu cùng hòa lại, tiếng sáo khó có thể sánh ngang với tiếng tiêu.
Lời vừa dứt, sắc mặt Vân Phi lập tức thay đổi? Đúng vậy, nàng sao lại không nghĩ tới chứ?
Tiếng sáo đối với Địch Thanh (5), tiếng tiêu đối với Tiêu Hà, đây có nghĩa là tướng quân chinh chiến sa trường không bằng quan văn có tài phò tá Hoàng đề.
(5) Địch Thanh (1008 - 1057) là tướng quân nhà Tống, xuất thân bần hàn nhưng giỏi cưỡi ngựa bắn cung.
(6) Tiêu Hà là thừa tướng nổi nhà Hán, có công giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc: “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà.”
Chi âm trong nghĩ ra được, cũng không biết, phải chăng tinh tế. Bổn cung vế dưới: bát âm hợp tấu, mầm thanh khó so Tiêu hòa.
Dương Thành Phong giật mình, lại không hề tức giận, chỉ cười nói: “Nương nương lợi hại, mạt tướng cam bái hạ phong.”
Lời hắn nói Thượng Trang nghe không rõ, bản thân chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, thân thể mềm nhũn mà ngã xuống.
“Vu Nhi!” Nam tử trên điện biến sắc, bỗng nhiên đứng lên...