Thượng Trang một mình trên đường trở về Hoán Y Cục, trong lòng nàng đang suy nghĩ đến chuyện của Nguyên Chính Hoàn.
Ban đầu, nàng chỉ không muốn ở trước mặt hắn làm An Lăng Vu, giờ thì tốt
rồi, bảo nàng làm sao mà mở miệng? Mạc Tầm nhận ra nàng, chủ tớ Mộ Dung
Vân Khương cũng biết nàng. Trong cung, mọi người, ai cũng biết nàng là
An Lăng Vu. Đợi ngày nào đó, nói cho Nguyên Chính Hoàn biết, liệu hắn có cho rằng nàng tiếp cận hắn là do có lòng dạ khác không? Nàng đang nghĩ
mông lung đến nhập thần, không hề chú ý đến một bóng người đang lặng lẽ
đến gần nàng.
Nguyên Duật Diệp nhìn thẳng nữ tử trước mắt, nàng
chỉ chăm chăm cúi đầu đi về phía trước, giống như đang để tâm trí ở nơi
khác. Là bởi vì Hoàn Vương ư? Chẳng biết tại sao, khi nghĩ như vậy,
trong lòng hắn có chút tức giận. Hắn đưa tay ra ôm nử tữ đó vào lòng.
Thượng Trang bị động tác bất ngờ này làm cho giật mình, nàng định la lên thì
bàn tay to kia nhanh chóng vòng qua che miệng nàng lại. Nàng né tránh
mấy lần, rồi nhằm bàn tay kia mà cắn xuống một cái thật mạnh.
Nguyên Duật Diệp không nghĩ tới chuyện nàng sẽ cắn hắn mà lại còn dùng sức cắn mạnh như vậy.
Hắn một tay đem nàng tới chân tường, cắn răng nói: “Chết tiệt, ngươi dám cắn Bổn vương!”
Thượng Trang chưa hề quay đầu lại nhưng đã biết người đến là ai. Nàng sợ hết
hồn, tránh khỏi ngực của hắn, lùi ra mấy bước, trên mặt chưa từng lộ vẻ
sợ hãi. Vội hít vào một hơi nói: “Vương gia không nên ở nơi này uy hiếp
nô tỳ.”
Nguyên Chính Hoàn nói không sai, nàng hôm nay đắc tội hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Chẳng qua là, nàng cảm thấy sự phiền toái này sao lại đến mau như thế.
Nguyên Duật Diệp theo bản năng lắc
lắc tay, hừ lạnh một tiếng nói: “Làm càn, ngươi dám dùng thái độ như vậy khi thấy Bổn vương sao?”
Thượng Trang khẽ nắm chặt hai tay, theo quy cũ quỳ xuống trước mặt hắn.
Hắn là Vương gia, là chủ tử, hắn đang tức giận thì người chịu thiệt là
nàng. Cho nên, nàng nên thức thời một chút, không nên cùng hắn chống
đối.
Nguyên Duật Diệp hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn nữ tử trên mặt
đất, nghe nàng mở miệng: “Vương gia nếu muốn trách phạt thì xin người cứ phạt. Ngài dạy dỗ xong, nô tỳ còn phải nhanh chóng trở về Hoán Y Cục.
Đã muộn rồi, cô cô sẽ phạt nô tỳ.”
Nguyên Duật Diệp chưa từng dự liệu được lại gặp một Thượng Trang như vậy. Chẳng qua là, nàng vội vã muốn thoát đi là vì sao?
Nghĩ đến chuyện này, hắn cũng không cho nàng đứng dậy, vẫn giống như lúc ban ngày, ngồi xổm người xuống, đưa tay bóp chặt cổ tay trắng mãnh khảnh
nàng, trầm giọng nói: “Ngươi có quan hệ gì với Hoàn Vương?”
Thượng Trang lúc này mới kinh ngạc, ngước mắt nhìn nam tử trước mặt.
Khoảng cách giữa nàng và hắn khá gần, có thể nghe rõ từng nhịp thở của đối
phương. Đôi mắt thâm thúy thẳng tắp như muốn đem nàng khóa lại; thấy
vậy, tim nàng đập nhanh hơn.
Hắn ra sức bóp chặt tay nàng, từ giữa hàm răng phun ra một chữ: “Nói.”
Thượng Trang bị đau đến nỗi nhíu mày lại, nàng theo bản năng rút tay lại nhưng nàng phát hiện, hắn đã nắm tay nàng rất chặt.
Nàng cùng Hoàn Vương vốn không có quan hệ gì, thế nhưng, nếu Nguyên Duật
Diệp đã hỏi như thế, thì tức trong lòng hắn đã có sự hoài nghi. Thượng
Trang không phủ nhận, chỉ hỏi: “Ngài cho rằng nô tỳ và Hoàn Vương là
quan hệ như thế nào?”
“Ngươi muốn hỏi Bổn vương? ” Ánh mắt của hắn khẽ nheo lại, nhưng không hề giận, nói tiếp, “Dù cho Bổn vương có nói
cho ngươi biết đi nữa, thì sao hả?”
Thượng Trang ngẩn người ra, ý của hắn rốt cuộc là gì?
Tay hắn bóp chặt tay nàng đột nhiên dùng sức, cùng lúc đó nam tử đứng
lên, kéo theo nữ tử đang quỳ, bàn tay to của hắn giữ vòng eo thon thả
của nàng, kéo gần sát thân thể của mình, cắn răng mở miệng: “Bổn vương
biết, ngươi là người của hắn.”
Thượng Trang giật mình la lên một tiếng, giơ tay lên muốn đẩy hắn ra thì nghe hắn nói thế nên cảm thấy rất kinh ngạc.
Hắn nói gì, nàng là người của Hoàn Vương ư?
Nàng kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, lại nghe hắn lạnh giọng nói: “Ngươi
không cần tỏ vẻ vô tội ở trước mặt Bổn vương. Trước đêm chọn tú nữ, hắn
cải trang đi ra ngoài, chính là đi An Lăng phủ. ” Lời nam tử vừa nói…,
từng chữ từng câu rất mạnh mẽ.
Thì ra, hắn nói chính là lần nọ?
Chỉ là hiểu lầm.
Nhưng, ngay khi nàng thở phào nhẹ nhỏm thì lại bất ngờ cảm thấy mùi vị của sự giận dữ.
Một khắc đó, nàng không biết lấy dũng khí từ đâu, ngước mắt nhìn nam tử
trước mặt, cắn răng nói: “Ngài đường đường là một Vương gia, lại làm
chuyện như vậy sau lưng người khác, ngài không cảm thấy rất buồn cười
sao?”